Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Đa tạ minh chủ Ryan1919 đã tặng kim phiếu cho truyện ^^
Vương Sâm đã tính sai, lúc này Lâm Hạo, dị thể của Lâm Duệ còn đang ở tinh cảng Đại Tống, cùng đại ti thiên dạo phố. Trước đó, hắn vốn định dùng dị thể tới tầng sâu Thiên Uyên bảo vệ đám người Vương Sâm, đồng thời thăm dò động phủ của Đỗ Tôn Long.
Nhưng khi Lâm Duệ sắp xuất phát thì nhận được tin đại ti thiên tự mình tới tinh cảng thị sát. Hắn trong nháy mắt hiểu được, đoàn thám hiểm của Vương Sâm vẫn bị người để ý tới. Đại ti thiên tới thị sát vào đúng lúc này, chắc chắn không phải là trùng hợp.
Kẻ địch ra tay rất hiểm ác, giờ Lâm Hạo hoặc là không để ý đến tình cảnh hung hiểm của Vương Sâm và Cơ Tuyết Oánh, ngồi nhìn kẻ địch vây khốn, giết chết thuộc hạ thân tín của hắn. Hoặc là bỏ mặc không quan tâm, tiếp tục tới tầng sâu Thiên Uyên. Nhưng dù làm như nào, hắn cũng rơi vào cạm bẫy của kẻ địch.
Thử hỏi quan hệ giữa Lâm Hạo và Lâm Duệ ra sao? Để đủ mức Lâm Hạo bỏ mặc đại ti thiên, chạy tới tầng sâu Thiên Uyên, bảo vệ cho thuộc hạ của Lâm Duệ chứ?
Điều này sẽ làm đại ti thiên và Đông Vực Sâu nghĩ như nào chứ?
Lâm Duệ có thể dùng chip sinh vật của mình để ứng phó đại ti thiên, còn bản thể đi tới đó nhưng làm vậy chắc chắn sẽ bị lộ.
Chip sinh vật của Lâm Hạo rất tốt, gần như mô phỏng hoàn mỹ linh thức, thần hồn của hắn. Nhưng chỉ là “gần như” mà thôi, chắc chắn không thể giấu được đại ti thiên thần hồn vô cùng mạnh mẽ, lại có chuẩn bị từ trước.
Lâm Duệ đã sớm phát hiện từng cơn sóng dữ dưới bề mặt yên ả của thế cuộc Thiên Cực tinh nhưng không ngờ kẻ địch của hắn lại ra tay sớm như vậy.
Không biết lần này đại ti thiên đóng nhân vật gì đây? Là bị người lợi dụng hay trực tiếp tham gia?
Hắn không khỏi nhìn quanh một lượt, cảm giác trong bóng tối có vô số con rắn độc đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Lâm Duệ không khỏi cười khẩy, thần sắc như thường đi tới trước phủ tổng đốc, chờ đón đại ti thiên, sau đó cùng vị này đi dạo một vòng tinh cảng.
Hai người đều không mang theo tùy tùng, dùng một chiếc xe mui trần của thiên ma, đi trên đường lớn rộng rãi của tinh cảng.
Làm người ngạc nhiên là tinh cảng phồn hoa náo nhiệt, dòng người cuồn cuộn, thanh âm nói chuyện ồn ào nhưng người hai bên đường không phát hiện bọn họ tồn tại. Cho dù là những chiếc xe đang đi trên đường cũng đầy tự nhiên lách qua xe bọn họ.
Đại ti thiên ngồi trên xe mui trần, nhìn vực ngoại thiên ma ở khắp các con phố, nhìn đồng tộc của mình chung sống hài hòa với vực ngoại thiên ma thì ánh mắt hơi khác thường.
Hắn phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy hàng ngàn hàng vạn tòa nhà cao tầng, sừng sững, cao vút chạm đến mây, còn có vô số xe bay lơ lửng ra vào.
Đại ti thiên không thể không thán phục năng lực xây dựng của vực ngoại thiên ma và tài năng kinh doanh của Lâm Hạo. Một năm rưỡi trước, đây còn là bãi đất trống, giờ khu tinh cảng này đã là đô thị phồn hoa hơn cả Lạc Kinh.
Quan trọng nhất là trong quá trình kiến thiết này, tinh cảng vẫn mang về lượng lớn tiền tài cho Đại Tống.
Theo như đại ti thiên biết, giờ không chỉ vực ngoại thiên ma mua đất, xây nhà cao tầng, ngay cả quyền quý trong triều Đại Tống cũng chen nhau mua đất đai ở đây. Có ít người đơn thuần là đầu tư, coi trọng giá trị tương lai, có người thì là tham luyến hưởng thụ cuộc sống phẩm chất cao của thiên ma.
Một năm rưỡi trước, khi Thần đồng ý với thỉnh cầu của Lâm Hạo, thiết lập quan hệ ngoại giao, mở ra thương mại đôi bên, thành lập tinh cảng thì đại ti thiên vô cùng bất an, không biết điều này với Đông Châu, với Thần là tệ hay hại, là họa hay phúc. Hắn từng quan tinh, tìm kiếm vết tích vận mệnh nhưng giờ quỹ đạo vận mệnh ở màn trời đã bị các vị Thần đương thời, các vị Vực Sâu đang nỗ lực hồi sinh quấy loạn thành một đoàn đay rối, xem vận mệnh giờ rất khó, phải trả giá lớn hơn trước mười mấy lần.
Nhưng với kết quả hiện giờ thì Thần Cung và triều đình Đại Tống muốn dừng cũng không được. Vì đủ loại địa sản của tinh cảng, hàng năm thu về 23 triệu lượng thần kim thuế bất động sản. Cần biết thuế ruộng mỗi năm của Đại Tống cũng chỉ là 170 triệu lượng thần kim mà thôi.
Ở phía xa có thể thấy từng khu công nghiệp, diện tích lên đến hơn 360 km vuông, khí thế vô cùng. Nửa năm trước, triều đình Đại Tống tranh luận gắt gao về việc mở các nhà xưởng trong tinh cảng. Nhưng giờ thanh âm tranh luận đã lắng lại, vì những nhà xưởng này giúp gia công nguyên liệu, tăng giá trị cho hàng hóa Thiên Cực tinh.
Những nhà xưởng này không chỉ tạo công ăn việc làm cho bình dân quanh Lạc Kinh, còn mang về lượng lớn tiền tài cho triều đình và Thần Cung. Nhất là nửa năm gần đây, những nhà xưởng này bắt đầu luyện kim được, cung cấp lượng lớn sắt thép, hợp kim, linh kiện máy móc, thậm chí là đạn pháo và máy móc công trình của thiên ma cho Đại Tống.
Giờ tinh cảng Đại Tống mỗi ngày thu được 5,2 triệu lượng thần kim, còn hơn cả hứa hẹn trước đây của Lâm Hạo.
Lâm Hạo sau khi đảm nhiệm chức giám quốc thì cũng không làm phụ lòng hắn và Thần. Người này hết sức chỉnh đốn chính trị, làm nghiêm triều cương, cải thiện thu thuế, nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm.
Lâm Hạo thậm chí còn lệnh công bộ và Thần Vụ Phủ hợp tác, triệu tập lượng lớn thợ rèn am hiểu kỹ thuật điện tử thiên ma, tạo thành một hệ thống làm việc điện tử, phổ biến trong các nha môn tám châu Hà Lạc, quản lý các kho lớn.
Việc này giúp thuế thu của triều đình tăng thêm gần 1/5!
Đáng buồn là, Đại Tống tuy thu vào tăng mạnh nhưng vẫn là thu không đủ chi.
Chiến tranh ở con đường Thiên Uyên như là hố đen không đáy, nuốt sạch tài chính và tiền thuế của Đại Tống. Toàn bộ tiền thu được đều chảy về vực ngoại thiên ma, chỉ vì trận chiến trong lòng đất giờ đã bị “thiên ma” hóa.
Ở Luyện Ngục và Thiên Uyên, có ánh sáng Luyện Ngục chiếu rọi, nồng độ dĩ thái nguyên tố nồng đậm, có vô số linh dược và khoáng thạch đỉnh cấp, lấy không hết, dùng mãi không cạn. Đám yêu ma Luyện Ngục thông qua Trường Sinh Hội dùng những thứ này đổi lấy đủ loại cơ giáp, người máy chiến đấu, xe bọc thép, pháo plasma, pháo phòng thủ, còn có đủ loại máy móc chiến tranh, máy móc công trình đào đường hầm, động cơ hạt nhân…
Vì thế Đại Tống không thể không theo, mua sắm đủ loại máy móc chiến tranh của vực ngoại thiên ma.
Trước kia, chiến tranh giữa Luyện Ngục và mặt đất chủ yếu là giằng co chiến trên con đường Thiên Uyên.
Nhưng giờ, đôi bên đều nỗ lực đào đường hầm, vòng công kích sau lưng đối phương nên chiến tuyến càng đánh càng dài, càng đánh càng rộng.
Máy móc đào hầm của thiên ma giúp tăng hiệu suất đào, thậm chí có thể trực tiếp đánh nổ khoảng lớn. Nên một đường động đường kính 30 dặm, có thể trong mấy ngày mở rộng đến thành đường kính hơn 1200 dặm, xung quanh còn có đủ loại đường nhánh nữa.
Nên giờ tinh cảng Đại Tống thu được tiền thì lại như thủy triều chảy về túi vực ngoại thiên ma. Điều này làm đại ti thiên và rất nhiều người trong Đại Tống bất mãn nhưng không làm khác được.
Cho nên khi những nhà xưởng ở tinh cảng được mở rộng, dần cung cấp thiết bị cho Đại Tống thì mọi người rất mong chờ, thậm chí ngấm ngầm cổ vũ thêm.
- Đúng là tràn đầy trật tự, phồn vinh thịnh vượng.
Đại ti thiên cảm giác không cần nhìn nữa, nhìn một góc này là đủ biết đại khái tinh cảng ra sao rồi. Hắn nhìn xe bay lơ lửng ở cuối phố, ánh mắt đầy tán thưởng nhìn Lâm Hạo:
- Năng lực kinh doanh của Trấn Quốc Công tốt thật, đúng là nhìn xa trông rộng, tài năng xuất chúng.
Lâm Duệ thần sắc khiêm tốn nở nụ cười đáp lại:
- Đại ti thiên quá khen rồi. Ta làm gì có năng lực kinh doanh chứ? Chỉ là những ý nghĩ hão huyền, toàn bộ là nhờ thuộc hạ, quan lại hỗ trợ, mới có thể áp dụng thông suốt. Nếu không chỉ là nói suông trên giấy thôi.
Đại ti thiên khẽ gật đầu nói:
- Dưới trướng Trấn Quốc Công đúng là có không ít nhân tài. Điều này cũng cho thấy ngươi có năng lực nhìn người, biết dùng người.
Hắn sau đó nói sang việc khác:
- Ở đây nói không tiện, chúng ta đi chỗ khác.
Hắn dùng chân nguyên hút lấy Lâm Hạo, sau đó trong nháy mắt xuất hiện ở một thính đường rộng lớn.
Đây rõ ràng là đại đường phủ tổng đốc của Lâm Duệ, ở nơi này đã có hai người chờ sẵn.
Một là Hàn Nguyên Bá, giờ đã lên chức hồng y chủ tế, còn lại là Đàm Tượng Thăng, phó chỉ huy sứ Thứ Gian Cục.
Lâm Duệ vừa thấy Đàm Tượng Thăng là biết chuyện gì sắp đến.
Khi Lâm Duệ nhận chức, có 3 vị phó chỉ huy sứ, Hình Hải thì đã sớm vào ngục nhận tội, Tôn Sĩ Trình thì thấy Lâm Hạo thanh thế dâng cao, một tay che trời trong Thứ Gian Cục thì đã sớm biết điều, xin luân chuyển chức vụ khác rồi.
Duy chỉ có phó chỉ huy sứ Đàm Tượng Thăng, Lâm Duệ xem ở người này là tâm phúc của thần sứ thứ nhất nên không ra tay độc ác. Mà hắn cũng mới nhận chức chưa đến 2 năm, vậy mà đã đá văng hai vị phó chỉ huy sứ, bảy vị giam thủ sứ, nếu lại chèn ép, đá đi tiếp thì có thể sẽ ảnh hưởng danh tiếng, bị nói là bài trừ đối lập, khí độ nhỏ hẹp.
Vì vậy, Lâm Duệ dù biết Đàm Tượng Thăng ngấm ngầm điều tra về hắn và thuộc hạ của hắn nhưng cũng bỏ qua không ra tay.
Chỉ là Lâm Duệ không ngờ được, thần sứ thứ nhất sẽ ngu xuẩn như này, vào lúc này trở giáo đâm hắn? Là không nhẫn nại được nữa sao?
Đàm Tượng Thăng khi trông thấy Lâm Hạo thì mặt hơi đỏ lên, rồi lại cúi đầu xuống. Giờ tâm tình của hắn vừa lo lắng bất an vừa đầy hưng phấn chờ mong. Có lẽ sau hôm nay, toàn bộ Đại Tống sẽ đổi thay. Lâm Hạo trước mặt hắn, dù không phải vực ngoại thiên ma thì cũng cấu kết rất sâu với vực ngoại thiên ma, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực.
- Hôm nay, Đàm Tượng Thăng tố giác lên Thần Cung, nói ngươi và 143 thuộc hạ của ngươi, còn có Chu Vân Hi, Thần Luật Thiên Nữ, ngự sử đại phu Triệu Dương đều là vực ngoại thiên ma.
Đại ti thiên vẻ mặt bình thản ngồi xuống sau bàn xử án:
- Hắn thu được rất nhiều chứng cứ, ngươi có thể xem.
Đại ti thiên hơi phẩy tay áo, chuyển một đống hồ sơ, bút dữ liệu của thiên ma đến trước người Lâm Hạo.
Lâm Duệ tiện tay lật xem hồ sơ rồi lại xem các bút dữ liệu. Hắn phát hiện Đàm Tượng Thăng này quả không hổ là chuyên gia phá án lâu năm, các loại chứng cứ thu thập rất tỉ mỉ cẩn thận.
Trong đó có mối liên hệ giữa Lâm Duệ và Lâm Hạo, còn có so sánh thời gian hoạt động của Cơ Tuyết Oánh, Vương Sâm, Lý Lập, Lâm Hi ở Thiên Cực tinh và bên thiên ma nguyên hương. Vị này còn quay chụp lại được cả dị thể của những người này.
Đây chắc chắn không phải chỉ mình Đàm Tượng Thăng có thể thu thập được, chắc chắn có thế lực ở Liên Bang hỗ trợ nữa.
Duy chỉ có quản gia của hắn, Lữ Cảnh Vi và dị thể của Thần Luật Thiên Nữ là họ không điều tra ra được.
Lư Hán Nguyên trước giờ luôn cẩn thận, chưa từng lộ ra sơ hở. Còn về Lâm Y, hẳn là họ không thể ngờ được Thần Luật Thiên Nữ lại là Thống Khổ Thiên Nữ!
Còn có sổ sách ghi chép lại các thương vụ Lâm Hạo tạo điều kiện cho tập đoàn dược Duệ Phương và tập đoàn Sâm Lâm từ khi hắn đảm nhiệm chức tổng đốc tinh cảng.
Ngoài ra, Đàm Tượng Thăng còn kiểm chứng nhân viên thông dịch và phòng thu chi, văn thư ở tinh cảng, có đến 123 người là vực ngoại thiên ma!
Lâm Duệ hơi liếc mắt nhìn, trong lòng thầm mắng Lý Hàng Long và Từ Mộng Nhiên liên tục. Trong 123 người này, có một nửa là hắn biết rõ, một nửa thì hắn không biết. Hắn lập tức đầy khinh thường, đặt lại các tập hồ sơ và bút dữ liệu lên bàn xử án:
- Đại ti thiên, đây đều là vu khống, không có chứng cứ xác thực.
Lâm Duệ chắp tay với đại ti thiên nói tiếp:
- Hạ quan sử dụng thuộc hạ thân tín đều đã thông qua thiên ma trắc. Nghĩa muội Chu Vân Hi còn đã thông qua thiên ma trắc cấp cao nhất, sao có thể là vực ngoại thiên ma được chứ? Còn nói ta là Lâm Duệ, đúng là chuyện giật gân, ta cũng lười giải thích thêm.
- Còn về danh sách vực ngoại thiên ma ở tinh cảng, ta thật ra hiểu rõ. Chúng ta muốn thiết lập thương mại thì phải dùng nhân tài am hiểu tính toán, buôn bán, tri thức và ngôn ngữ thiên ma. Nhưng Đông Châu tuy rộng lớn, người biết chữ không đến một phần ngàn. Biết chữ thiên ma, lại tinh thông tính toán thì ít lại càng ít. Còn về tập đoàn dược Duệ Phương và tập đoàn Sâm Lâm…
Hắn liếc nhìn Đàm Tượng Thăng, ánh mắt sắc bén nói:
- Ta và Lâm Duệ có giao tình, nhiều lần giúp đỡ nhau. Nhưng ta sở dĩ nâng đỡ hai tập đoàn này vì họ bán ra dược vật và thực trang giá rẻ, chất lượng tốt cho Đại Tống, đến nay không chút vấn đề. Tập đoàn Sâm Lâm bán máy móc chiến tranh và đủ loại vũ khí cho Đại Tống chỉ với giá 80%, gần như là giá gốc. Không chỉ có vậy, bọn họ mang đến đủ loại đồ dùng sinh hoạt, đồ cải thiện cuộc sống cho bách tính Thiên Cực tinh nữa.
Đàm Tượng Thăng khi nghe được nửa thì khẽ cười châm chọc, ánh mắt đầy lạnh lùng. Hắn không muốn để đại ti thiên nghĩ mình không biết tôn ti trật tự, nên kiên nhẫn chờ Lâm Hạo nói xong, đồng thời suy nghĩ lập luận, chuẩn bị dùng ngôn từ sắc bén nhất đâm đối phương không kịp trở tay. Nhưng chớp mắt tiếp theo, hắn trông thấy đại ti thiên nâng chén trà lên, nhàn nhạt nói:
- Nguyên Bá!
Hàn Nguyên Bá mỉm cười, vỗ lên bả vai Đàm Tượng Thăng, thầm nghĩ người này không hiểu thế cuộc, đúng là tự tìm đường chết.
Đàm Tượng Thăng cả người hoàn toàn cứng đờ, ánh mắt tràn đầy khó tin, vô cùng kinh ngạc nhìn đại ti thiên ngồi ngay ngắn trên công đường và Hàn Nguyên Bá cạnh mình, trong lòng tràn đầy nghi hoặc khó hiểu. Sau đó khí tức sinh mệnh của hắn nhanh chóng tan biến, gương mặt dần tái xám, toàn than nhanh chóng hóa thành bụi chì xám, theo gió tiêu tan.
- Đàm Tượng Thăng này nhìn như thông minh nhưng thực chất ngu không ai bằng.
Đại ti thiên khẽ lắc đầu, tiếp tục uống trà nói:
- Trấn Quốc Công, việc tăng thêm giấy phép thương thuyền, ngươi có chắc chắn không?
Hắn giải thích thêm:
- Ta đương nhiên rất an tâm với tài năng của Trấn Quốc Công ngươi nhưng ba vị Thần trong Luyện Ngục chắc chắn sẽ không ngồi im bỏ mặc tài chính và thuế vụ Đại Tống gia tăng. Ngươi muốn đả kích Trường Sinh Hội, bài trừ bọn họ ra ngoài, mấy vị Trường Sinh của hội đó cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Đàm Tượng Thăng này mới là khởi đầu sóng gió, ngươi phải chuẩn bị cho thật kỹ.
Nửa tháng trước, Lâm Hạo đẩy mạnh nội các và Thần Sứ Giám thông qua sách lược, chuẩn bị phát hành thêm 50 nghìn giấy phép thương thuyền.
Lý do Lâm Hạo đưa ra là các nhà xưởng đã ổn định, đã bồi dưỡng được lượng lớn nhân tài thương mại, đã đủ năng lực ứng phó cục diện lớn hơn. Một mặt còn vì Trung Châu Thương Minh, Đại Liêu và Đại Ngụy cũng đang định mở tinh cảng nữa. Hắn chuẩn bị củng cố thêm ưu thế dẫn đầu của Đại Tống, tiếp tục mở rộng tinh cảng, phát hành thêm giấy phép thương thuyền.
Lần này, hắn còn định dùng nửa số tiền bán giấy phép thương thuyền để sửa lại đường thủy, tạo thành mạng lưới giao thông trải khắp Đông Châu.
Lúc này, tài chính của Đại Tống vô cùng quẫn bách, nếu không có nguồn tài nguyên nào nữa thì nhiều nhất hai tháng nữa, Đại Tống sẽ hết sạch tiền.
Lâm Hạo từ đầu tới cuối đè xuống ý định tăng thuế, việc mở rộng tinh cảng đã là chuyện bắt buộc phải làm, gần như không một ai trong triều phản đối.
Nhưng điều này cũng sẽ đẩy bản thân Lâm Hạo và tinh cảng Đại Tống lên đầu ngọn sóng. Đại ti thiên dự đoán phong ba lần này rất hung hiểm, ngay cả thiên tử cũng chưa chắc đã đỡ được. Hắn lo lắng tình thế tốt đẹp của tinh cảng sẽ gặp ngăn cản trầm trọng.
Lâm Duệ chắp tay, vẻ mặt chăm chú nói:
- Hạ quan thật ra không nắm chắc tuyệt đối nhưng vấn đề phát thêm giấy phép thương thuyền đã không thể trì hoãn được nữa. Hạ quan chắc chắn sẽ nỗ lực hết sức. Đại ti thiên, việc tăng thuế không thể thực hiện! Việc này chỉ dẫn đến bách tính ma biến nhiều hơn, yêu ma bộc phát làm trị an địa phương kém đi, triều đình lại phải chi ra lớn hơn để trấn áp. Nên Đại Tống ta chỉ có thể nỗ lực thu tiền từ thương mại, tránh tăng thêm gánh nặng cho bách tính.
Thật ra Lâm Duệ cũng đang rất cần tài chính. Hắn giờ cần dựng thêm 10 tòa Tịnh Nhất Thần Đàn nữa, mỗi tòa tiêu tốn đến cả ngàn tỷ Liên Bang.
Lâm Duệ còn phải dùng trứng gà và sữa bò mời chào tín đồ, còn phải chế tạo thân thể cho 9 máy quang minh tâm, nuôi dưỡng đoàn đội chuẩn nghị viên, nghị viên đang nhiều hơn dưới trướng, đồng thời còn phải cung cấp tài chính cho phòng nghiên cứu thực trang Duệ Phương nữa.
Ngoài ra, hắn còn định dựng thêm 4 phân hạm đội, 8 doanh trọng trang nữa, khắp nơi đều phải dùng đến tiền.
Số lượng tinh hạm vận chuyển ở tinh cảng cũng đang dần không đủ dùng. Kho hàng đang căng lên, tài liệu của Quang Minh thánh giáo và tập đoàn Sâm Lâm đang bị ứ đọng dần.
Đại ti thiên nghe vậy thì thầm thở dài, nảy sinh cảm giác tự giễu trong lòng. Hắn biết những lời của Lâm Hạo là đúng, lúc này Đại Tống không thể tăng thuế được, có thể tránh được đến lúc nào hay lúc đó. Buồn cười là, giờ Thái Tổ, Thái Tông của Đại Tống một lòng muốn gây họa, làm loạn Đông Châu, đánh đổ Đại Tống. Trước kia, Thần Cung một mực không để ý đến sống chết bách tính Đông Châu thì giờ lại toàn lực ra tay, duy trì ổn định cho Đông Châu.
- Nếu các vị trong triều có thể trung tâm như Trấn Quốc Công, thật tâm nắm quyền thì tám châu Hà Lạc, bảy mươi hai tiết trấn Đông Châu có gì phải lo chứ?
Đại ti thiên khẽ cảm khái, nhấp một miếng trà rồi nói:
- Trấn Quốc Công hẳn là đang có chuyện quan trọng? Ngươi cứ đi thôi, chút gian tà đạo chích trong triều không cần để ý tới.
Lâm Duệ nghe vậy thì hơi chớp mắt, ra vẻ ngạc nhiên hỏi lại:
- Đại ti thiên sao lại nói vậy? Hạ quan hôm nay quả thật có rất nhiều công vụ cần xử lý nhưng chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới mà thôi.
Đại ti thiên nghe vậy thì sững sờ, có chút bất ngờ liếc nhìn Hàn Nguyên Bá bên dưới.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an