Dưới hai cánh của Lâm Duệ chiếu rọi, ánh sáng thanh tịnh và thánh lôi kiếp hỏa hóa thành cỗ xay, đánh tan vỡ ánh đao đỏ máu của Hy Vọng Thiên Tôn chém xuống. Thậm chí chiến giáp của vị này đang nứt vỡ, phù văn đỏ hồng dưới lực lượng thanh tịnh tẩy rửa tan ra như tuyết. Da thịt vị Thần này dưới dòng lũ khái niệm nứt ra từng mảng, từng dòng thần huyết màu vàng sền sệt như nham tương trào ra từ các kẽ nứt nhưng nhanh chóng bị hút lại.
Hy Vọng Thiên Tôn nháy mắt lùi lại trăm ngàn dặm, né tránh sức mạnh của Lâm Duệ. Toàn bộ da thịt của hắn đã khôi phục lại, chiến giáp cũng đã khôi phục.
Nhưng các loại sức mạnh khái niệm của Lâm Duệ hóa thành một bàn tay che trời khổng lồ, đuổi sát không tha, thậm chí có thể không nhìn thời không trói buộc, theo sát đối phương như hình với bóng, không chút buông tha.
- Đây là khái niệm hoành lực trường của thiên ma sao? Kết hợp cùng khái niệm thanh tịnh của ngươi, lại thêm dùng võ ý và thần binh để thống hợp khống chế, rất sáng tạo.
Hy Vọng Thiên Tôn vừa lùi vừa nhe răng cười:
- Nhưng ngươi có thể duy trì trạng thái này được bao lâu chứ? Mười phút à, hay là hai mươi phút?
Lúc này, hư không phía sau hắn bỗng nứt ra một kẽ nứt đỏ lòm, trong kẽ nứt nhô ra long trảo đỏ hồng.
Long trảo này xé rách thời không, nhuộm cả vùng hải vực này thành sắc đỏ hồng như trong Luyện Ngục vậy. Thân hình mười hai trượng của nó xuất hiện đi kèm với tiếng gầm rống đinh tai nhức óc.
Hình thái con chiến long này có chút giống với linh minh thông thiên long nhưng cao lớn hơn, cường tráng hơn, mỗi một tấm huyết lân đều khắc thần văn sát lục, trong mắt rồng là hư ảnh núi thây biển máu.
Con chiến long này vung trảo ra, đánh vỡ bàn tay khái niệm của Lâm Duệ, bàn tay của nó cũng bị vỡ vụn theo đó, hóa thành bột máu tiêu tan.
Hy Vọng Thiên Tôn không thèm để ý đến điều này, vết thương của chiến long nhanh chóng lành lại. Nhưng để hắn kinh ngạc là sáu đôi cánh chim của Lâm Duệ đã khôi phục màu trắng, quang miện mười hai tầng cũng lùi về chín vòng ánh sáng. Khái niệm hoành lực trường của hạm đội vẫn bật nhưng chỉ bao trùm không gian này, Lâm Duệ không điều khiển nữa, chỉ duy trì một chút lực kết nối cơ bản.
Hy Vọng Thiên Tôn nháy mắt hiểu ra chiến thuật của Lâm Duệ, tên này coi khái niệm hoành lực trường như là bí chiêu, để bổ đắp năng lực bộc phát của bản thân không đủ mà thôi, không quá độ lạm dụng, tránh bị tiêu hao quá nhiều nguyên chất vực sâu.
Tên này quả nhiên đã sắp trưởng thành. Bọn họ thiết lập vận mệnh quỹ tích cho đối phương từ trước, nhưng giờ đối phương đang bon bon trên xe siêu hạng, càng đi càng nhanh, càng chạy càng xa, lệch khỏi con đường họ thiết kế từ trước.
Lúc này tinh thần hắn hơi run lên, nhìn về phía sau, híp mắt lại:
- Đây là, Tuyệt Vọng và Thống Khổ?
Cho dù là cách vài trăm dặm, Hy Vọng Thiên Tôn cũng có thể ngửi thấy mùi vị của hai kẻ thù sống còn này.
Hai vị này xuất hiện vào thời cuối của Đại Nhật Thiên Tôn. Lúc đó, trong Luyện Ngục sinh ra hai vị nữ thần, hai nàng này trốn chui trốn nhủi trong Luyện Ngục như là chuột trong cống ngầm vậy, đối kháng lại Đại Nhật Thiên Tôn đến 20 nghìn năm.
Hy Vọng Thiên Tôn rất sớm muốn loại trừ “di vật” của hai nàng này ở thế gian, đáng tiếc hai vị này cũng vô cùng nhạy bén, mượn nhờ sức mạnh của thiên ma, chạy trốn ra ngoài Thiên Cực tinh.
Hy Vọng Thiên Tôn cũng biết rõ hai nàng này định làm gì, hẳn là muốn đến cứu Vô Địch Pháp Vương, còn có hộ giáo thần quân của Bắc Thịnh Giáo Khu nữa, cứu đi đám con tin đang bị kiềm chế ở đảo Hoàng Sơn bên dưới.
Chiến long của hắn đã xuất hiện, từ chỗ tối nhảy ra chỗ sáng, đây là cơ hội tốt để hai nàng này cứu người rời khỏi đảo Hoàng Sơn. Chỉ cần những người này thoát khỏi đây, như vậy Lâm Duệ không có lý do gì phải giáng lâm Thiên Cực tinh, phải quyết tử chiến với họ nữa.
Hy Vọng Thiên Tôn trước đó không thèm để ý đến nhóm con tin này, vì hắn cho rằng chỉ cần Lâm Duệ xuất hiện ở đây, như vậy vận mệnh của đối phương sẽ quay về quỹ đạo bọn họ sắp xếp từ trước.
Nhưng bây giờ xem ra, 1,3 triệu hộ giáo thần quân này vẫn vô cùng quan trọng, không thể để chúng rời đi đảo Hoàng Sơn được. Còn có Vô Địch Pháp Vương nữa, bọn họ nhất định phải giết chết nàng này. Nàng này nắm giữ tin tức vô cùng quan trọng, ảnh hưởng đến thành bại của Đại Nhật Thiên Tôn.
Ngoài ra Hy Vọng Thiên Tôn còn ý thức được nhóm Lâm Duệ hẳn là cũng biết tin tức quan trọng nào đó. Hắn sở dĩ thiết kế cạm bẫy ở đây là có nguyên nhân!
….
Lý Vi Lương vẫn đang một mực nhìn Lâm Duệ.
Toàn bộ những người trên đảo Hoàng Sơn đều rung động với tư thái và uy thế Lâm Duệ thể hiện, kinh hỉ vì Lâm Duệ có thể đối kháng với Hy Vọng Thiên Tôn và Nam Vực Sâu mà không rơi vào thế yếu. Nhưng Lý Vi Lương từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn chính Lâm Duệ.
Ngón tay nàng cắm thật sâu vào lòng bàn tay, máu tươi rỉ ra theo móng tay, ý niệm của nàng liên kết chặt chẽ với linh hồn màn trời, một chút ý thức xa lạ đang dần thức tỉnh trong nàng.
Nàng nhìn về đứa bé trong khoang dinh dưỡng, đó là một bé trai chưa đầy một tháng tuổi nhưng ở mi tâm khắc rõ ấn ký thần văn của Đại Nhật Thiên Tôn, toàn thân cũng nổi rõ “thánh ngân”. Người thường không thể chịu tải sức mạnh của Thần nên thân thể bé trai đang dần nứt vỡ.
Lý Vi Lương có thể cảm nhận rõ lúc đó mình tuyệt vọng như nào, đứng bên cạnh nàng là Hoàng Phủ Thanh vừa lo lắng vừa phẫn nộ, còn có tràn đầy áy náy.
Lúc này nàng vẫn chỉ là võ tu cấp 8, còn chưa ngưng tụ ra chân linh.
Quá trình khôi phục trí nhớ của nàng vô cùng đau đớn, ở xương sọ nàng như bị ngàn vạn cây châm mạnh mẽ đâm theo mỗi lần hô hấp, mỗi lần nghĩ về mảnh ký ức của nàng. Lý Vi Lương vẫn nắm thật chặt kết nối với linh hồn trong màn trời của mình, không dám buông lỏng một chút nào.
Nàng chỉ sợ nếu mình buông lỏng sẽ bỏ qua cơ hội khôi phục trí nhớ.
Đến khi Lâm Duệ bị ánh đao đỏ máu, cuốn theo huyết hà chém đến trước ngực, trong mắt Lý Vi Lương lại xuất hiện một hình ảnh mới. Đó là cảnh nàng cầm dao giải phẫu, cắt ra phần ót của bé trai đó.
Lý Vi Lương thậm chí còn cảm nhận rõ ràng máu tươi bắn ra tung tóe từ gáy của bé trai, mùi máu vẫn thoang thoảng nơi chóp mũi nàng.
- A!
Nàng ôm chặt đầu quỳ rạp xuống đất, sợi tóc thấm đẫm mồ hôi dính bết trên mặt nàng. Lượng lớn ký ức như dòng điện cao thế xuyên qua thần kinh nàng.
- Tiểu.. Tiểu Duệ!
Thanh âm này bật khỏi miệng nàng, ngực trái nàng đau nhức mãnh liệt, trong trái tim nàng bỗng nhiên bùng nổ đường vân vàng chói, nháy mắt bao phủ lấy toàn thân nàng. Những sợi tơ này đến từ phần đuôi của Thất Huyễn Thiên Vũ, chúng trong nháy mắt đâm xuyên qua da thịt của nàng, đâm sâu vào huyết nhục nàng, tạo thành từng cơn đau nhói.
- Là chúng Thần!
Lý Vi Lương trong nháy mắt hiểu ra là chuyện gì, con ngươi nàng hơi co rút lại.
Đây là lực lượng chúng Thần ban cho nàng lúc trước, dùng để bảo vệ tính mạng cho nàng, giúp nàng nhanh chóng quật khởi ở Thiên Cực tinh trong mấy năm ngắn ngủi nhưng giờ chúng biến thành gông xiềng, phong ấn nàng. Những sức mạnh này đang muốn phong tỏa, ngăn nàng nhớ lại các ký ức quan trọng.
- Mẹ!
Ngay lúc này, một tiếng gọi vang lên làm Lý Vi Lương sững người. Nàng thấy hai thiếu nữ nhân loại xuất hiện ở bên cạnh mình.
Lý Vi Lương vô cùng hoài nghi, tại sao hai thiếu nữ này lại gọi nàng là mẹ?
Nhưng hai cô nàng này vô cùng xinh xắn, ngũ quan tươi tắn, gợi lên cảm giác thân quen trong lòng nàng, trí nhớ xa xưa bỗng hiện lên, nàng và “hai cô bé” này từng có rất nhiều liên hệ. Từng hình ảnh giữa nàng và hai "cô bé" này xuất hiện. Trong trí nhớ của nàng, hai "cô bé" này lúc lớn nhất là mười một, mười hai tuổi, lúc nhỏ chỉ có năm, sáu tuổi.
- Hai ngươi là?
Lý Vi Lương còn chưa kịp mở miệng, cô nàng bên trái đã nắm chặt cổ tay nàng, sức mạnh mênh mông ùa vào kinh mạch nàng, trấn áp sức mạnh Thất Huyễn Thiên Vũ đang trào lên trong người nàng. Nhiệt độ, xúc cảm của cái chạm tay này vô cùng quen thuộc, trùng hợp hoàn mỹ với cảm giác mơ hồ trong các giác mơ của nàng.
Lý Vi Lương còn nhớ mang máng, trước kia, nàng từng nắm tay hai bé gái này dạo chơi các trung tâm thương mại.
- Mẹ!
Lâm Hi vô cùng cẩn thận khống chế lực lượng của mình hủy diệt lực lượng của chúng Thần trong cơ thể Lý Vi Lương.
Nàng nhìn về tầng mây phía xa:
- Giờ không phải lúc rảnh rỗi nói chuyện, hồn thức của mẹ bị phong cấm và kiến tri chướng. Đợi trận chiến này kết thúc, anh trai sẽ giải quyết cho mẹ. Giờ xin ngài sớm bố trí người tín nhiệm, tổ chức hộ giáo thần quân ở đây rút lui, tốc độ càng nhanh càng tốt. Bọn con mang đến 300 thuyền vận tải quân dụng của Liên Bang.
Lời của Lâm Hi còn chưa dứt, Lý Vi Lương đã có cảm ứng, nhìn về phía đông bắc của đảo Hoàng sơn.
Ở ngoài biển phía đó, dù cho dư âm thần chiến vẫn đang sôi trào, từng cơn sóng cao lên đến cả trăm trượng, như cự thú gầm gào giận dữ, văng quật bốn phía, liên tục ập lên vách núi đảo Hoàng Sơn, phát ra thanh âm đinh tai nhức óc. Nhưng trong khí tức mênh mông tột cùng này, mặt biển đột nhiên bị một lực lượng vô hình tách ra, tạo thành từng vòng xoáy khổng lồ. Sau đó, từng chiếc, từng chiếc thuyền vận tải quân dụng chậm rãi nổi lên khỏi mặt biển, nước biển ầm ầm trút xuống như thác đổ trên thân tàu, tạo ra vô số bọt nước bên dưới.
Lý Vi Lương hiểu rõ thiết bị quân dụng và dân dụng khác nhau như nào. Tàu chở hàng quân dụng kiên cố hơn, năng lực phòng ngự và sinh tồn mạnh hơn rất nhiều tàu chở hàng dân dụng. Cũng chỉ có loại tàu chở hàng quân dụng này mới có thể tiến qua dòng nước ngầm nguy hiểm bên dưới, lặng lẽ đến gần đảo Hoàng Sơn. Nàng còn nhìn thấy những tàu chở hàng này đều đã được cải tiến cường hóa, bên ngoài bao thêm một tầng bọc thép dày nặng, còn khắc vô số phù văn huyền ảo, tiêu chuẩn SS+.
Chúng đang khởi động lá chắn phòng ngự từ trường mạnh mẽ, có thể chọi cứng với dư âm thần chiến lan đến, ổn định lơ lửng trên không.
Lý Vi Lương lúc trước mang theo 900 chiến hạm có thể di chuyển đường cong, còn có 400 tàu chở hàng nữa. Trong số đó, có 100 chiếc bị phá hủy trong quá trình chiến đấu, một phần ba số còn lại bị hư hỏng nghiêm trọng. Nhưng số còn lại đều có thể chuyển động, thêm vào 300 tàu chở hàng quân dụng mới tới này nữa, có thể chuyển hết những người đang bị vây ở đảo Hoàng Sơn đi.
- Mẹ, xin ngài nhanh chóng an bài tốt, sau đó cùng bọn con rời đi.
Lâm Hi nhíu chặt mày lại, biểu hiện ra vẻ lạnh lùng, bình tĩnh sau khi trải qua vô số sóng gió:
- Xin mẹ yên tâm, hạm đội của chúng ta cũng sẽ yểm trợ mọi người rút lui. Anh trai sẽ không bỏ rơi con dân của mình đâu.
Khi Lâm Hi nói những câu này, khái niệm hoành lực trường của hạm đội trên đầu họ đã bao phủ 700km quanh đảo Hoàng Sơn.
Dù cho mỗi loại khái niệm đơn lẻ không cao, cao nhất cũng chỉ đạt đến 76% nhưng có đến 127 loại khái niệm khác nhau, tổng hợp lại tạo thành khí thế vô cùng hùng vĩ. Ngoài ra, khái niệm thanh tịnh, kiếp hỏa và thánh lôi dưới hợp sức của 7,2 triệu tế ti lên đến 97% đến 99%.
Lúc này, phương viên hải vực quanh đây như là bị đánh vỡ khỏi vũ trụ, tạo thành một thế giới đơn độc.
Pháo diệt tinh của hạm đội vẫn liên tục nổ, bắn nổ liên quân dám ở lại gần đảo Hoàng Sơn.
Lý Vi Lương hơi nhíu mày lại, nhanh chóng suy tư, cân nhắc thiệt hơn. Nhưng vào lúc này, “Khô Giới Thiên Quân” Lý Cổ Thiền đã bay đến gần bên người nàng:
- Xin điện hạ mau chóng rời khỏi đây! Ở đây có chúng ta lo, sẽ không để ngài và các huynh đệ thất vọng đâu.
Hắn đã sớm hiểu được Lý Vi Lương là mấu chốt trận chiến hôm nay, chỉ cần Lý Vi Lương có thể thành công rời đi, sẽ giảm bớt nhược điểm cho Lâm Duệ, chắc chắn 1,3 triệu tinh binh ở đây cũng sẽ thoát vây.
“Bách Dực Đao Vương” Tư Đồ Lãnh cũng ôm quyền, nói vọng tới từ xa:
- Xin nhiếp chính mau chóng rời đi! Chuyện ở nơi đây ngài không cần lo đến nữa!
Hắn dù còn chưa hiểu rõ tình thế hôm nay nhưng có phần ý thức được trận chiến hôm nay rõ ràng là xoay quanh Vô Địch Pháp Vương. Chỉ cần Vô Địch Pháp Vương an toàn rời khỏi nơi này, đó là tin tốt với những người bị vây ở đây.
Lúc này Lâm Y nhíu mày lại, búng tay về hướng hư không:
- Là ai?
Phiến thiên địa ở hướng đó nhanh chóng bị bóp méo, xoay tròn.
Cùng lúc đó, Lâm Hi và Lâm Y nghe thấy một tiếng cười lạnh:
- Phát hiện rồi sao? Quả không hổ là Thống Khổ và Tuyệt Vọng! Nhưng chúng ta thật vất vả mới gặp lại nhau sau mấy trăm ngàn năm, các ngươi vội vã rời đi như vậy sao?
Trong nháy mắt này, bóng tối nồng đậm bao trùm toàn bộ bầu trời đảo Hoàng Sơn, dù là Lâm Duệ và Đại Nhật Kim Ô chiếu sáng cũng tạm thời không thể xua đi bóng tối.
Lâm Y không khỏi nheo mắt lại:
- Ám Ảnh Thiên Tôn?
Có ánh sáng đương nhiên sẽ có bóng tối. Theo như khảo cứu của các nhà khoa học Liên Bang, vị Ám Ảnh Thiên Tôn này là một trong hai từ thần mạnh mẽ nhất đi theo Đại Nhật Thiên Tôn!
…
Lúc này, ở trên tầng mây, Thánh Lôi Kiếp Hỏa ngưng tụ thành chín vòng ánh sáng sau lưng Lâm Duệ, không ngừng phóng ra lôi hỏa trường thương, truy kích Hy Vọng Thiên Tôn và linh minh đế sát long của đối phương.
Đầu ngón tay Lâm Duệ chỉ đến đâu, lực lượng thanh tịnh gột rửa đến đó, toàn bộ hải vực dưới thần uy của hắn sôi trào, lộ ra dung nham đỏ thẩm bên dưới. Đại Nhật Kim Ô một lần nữa giang rộng cánh, mở ra đôi cánh lửa đến cả ngàn mét, mỗi cánh lấp lánh phù văn tử kim huyền ảo.
- Ngươi có thể thống hợp các loại khái niệm đến mức này sao? Không! Phải nói là võ ý của ngươi hóa thành khái niệm cao đến như này rồi sao?
Sắc mặt Hy Vọng Thiên Tôn càng thêm âm trầm, thầm nghĩ võ ý của người này đã hóa thành khái niệm được 83%, sánh ngang siêu Trường Sinh rồi! Hắn vốn muốn để chiến long của mình rời khỏi chiến đấu, xuống chiến trường bên dưới đảo Hoàng Sơn nhưng mấy lần đều thất bại.
Lâm Duệ ở trong khái niệm hoành lực trường này, chọn nhặt những khái niệm hữu ích với hắn, tăng thêm sức mạnh cho khái niệm thanh tịnh, thánh lôi và kiếp hỏa.
Bản thân khái niệm hoành lực trường cũng áp chế một phần lực lượng của Hy Vọng Thiên Tôn. Trong không gian khái niệm hoành lực trường này, thiên địa hóa thành một thế giới độc lập, nằm trong bàn tay của Lâm Duệ. Ở mảnh thiên địa này, Lâm Duệ gần như nắm giữ quyền hành như Sáng Thế Thần.
Điều này giúp khái niệm của Lâm Duệ thêm phần biến hóa, tùy tâm sở dụng, cũng làm lôi hỏa trường thương tăng thêm uy hiếp với hắn và chiến long của hắn.
Hy Vọng Thiên Tôn mỗi lần muốn để linh minh đế sát long rời đi thì đều cảm giác tim đập thình thịch sợ hãi. Mỗi lần hắn đều có dự cảm không tốt, nếu để chiến long rời đi, rất có thể sẽ có chuyện không hay xảy ra, một mình hắn rất có thể không thể đối kháng được với Lâm Duệ.
Điều này làm cho Hy Vọng Thiên Tôn rất khó tin. Hắn đường đường là Hy Vọng Thiên Tôn, dù chưa khôi phục toàn bộ sức mạnh nhưng vẫn giữ một vị trí Thần trong Luyện Ngục! Nhưng giờ hắn không phải kẻ địch của Lâm Duệ sao?
Dù cho lần này Lâm Duệ mượn rất nhiều ngoại lực nhưng điều này cũng rất đáng sợ. Ba năm này đã xảy ra chuyện gì? Kịch bản bọn họ thiết kế cho Lâm Duệ đã trật đường lợi hại đến mức này rồi sao? Sao kẻ này có thể tăng trưởng thực lực nhanh như vậy dưới cái nhìn canh chừng của bọn họ chứ? Con cá bọn họ nuôi trong hồ nước bỗng trưởng thành có đủ sức mạnh nhảy ra hồ nước rồi!
Hy Vọng Thiên Tôn hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc.
- Ngươi hẳn là cũng đoán được vì sao chúng ta lại chọn chiến trường ở đây.
Hy Vọng Thiên Tôn bỗng nhiên ném ra bụi vàng rực rỡ, những bụi vàng này như biến thành trời sao, nhẹ nhàng rời xuống:
- Hải vực này chính là nơi chủ nhân của chúng ta ngã xuống. Vốn ở đây là một đại lục nhưng bị đánh chìm xuống đáy biển. Khi chủ nhân ngã xuống, nguyên chất của ngài tung tóe khắp nơi này, mỗi một hạt bụi nơi này đều mong chờ chủ nhân trở về!
Lúc này, sức mạnh sát lục và hy vọng dưới chân Hy Vọng Thiên Tôn vặn vẹo, hình thành một vòng xoáy cực lớn. Hải vực bên dưới cũng đột nhiên lõm sâu, biển lửa Lâm Duệ đánh ra bị tan biến chỉ còn lại một tầng mỏng manh.
Con linh minh đế sát long nhào về hướng Hy Vọng Thiên Tôn, toàn thân nó đỏ thắm, lân phiến như hóa thành trăm vạn lưỡi kiếm. Trong tích tắc khi người và rồng tiếp xúc với nhau, hư không vang lên thanh âm như thủy tinh vỡ vụn, trời đất như bị rút hết màu sắc, chỉ còn lại cơn cuồng bạo đỏ hồng ở giữa hai vị Thần.
- Dùng tuyệt vọng của chúng sinh làm mồi lửa, dùng hy vọng sát lục đúc thành xương rồng…
Hy Vọng Thiên Tôn trong nháy mắt hoàn toàn dung hợp với chiến long, đôi mắt chiến long ẩn ẩn hóa thành hoàng hôn đỏ máu:
- Là chúng thần hoàng hôn!
Con ngươi Hy Vọng Thiên Tôn hiển chiếu ra mảnh vụn thời không trường hà, những hạt bụi vàng rải rác khắp đất trời dựng lại chiến trường đã bị chôn vùi trong thời không xa xưa.
Thế giới trước mặt Lâm Duệ nhanh chóng biến đổi, hóa thành tình cảnh khác.
Bầu trời thiên địa bể vỡ tan nát như đèn lưu ly, vô số vết rách thời không đính bên trên, vô số sao băng thiêu đốt cuồn cuộn hạ xuống mặt đất, đánh vỡ mặt đất thành các biển dung nham.
Lâm Duệ thấy được Đại Nhật Thiên Tôn, thần khu vị này cao mười hai trượng, giấu trong ánh sáng vô cùng tận, xung quanh là phần thế kiếp hỏa hừng hực cháy, mỗi một bước chân của vị này đều mang theo dung nham dâng trào. Trong lòng bàn tay vị này là một viên mặt trời, chiếu sáng thế giới này.
Hắn còn thấy được Thái Thượng Thiên Tôn – là nữ tử huyền bào, đầu đội mũ miện hắn từng thấy trong Vực Sâu Thần Bi. Cô nàng này chân trần đứng trong biển lửa, ánh sáng chân lý hư thực biến đổi, mái tóc nàng rủ xuống như dải ngân hà chảy xuôi.
Cũng vào lúc này, hai vị Thần Vương thời viễn cổ đồng thời quay lại nhìn hắn.