Lâm Duệ nhớ đó là vào mười bốn năm trước, trong một buổi chiều nắng đẹp, cha mẹ hắn dẫn hắn lên thủ đô chơi. Hắn được thăm quan nơi cha mẹ làm việc, còn đi tham quan thảo cầm viên, đi chơi bãi biển nhân tạo. Vốn mẹ hắn còn định dẫn hắn đi chơi công viên trẻ em nhưng cơ thể của Lâm Duệ quá mệt mỏi, đi chơi hai ngày liền làm toàn thân hắn đau nhức tột cùng.
Cuối cùng mẹ hắn chỉ đành từ bỏ, vào ngày cuối, bọn họ dẫn theo Lâm Duệ vào một tòa lâu đài thần bí.
Lâm Duệ không nhớ mình tiến vào như nào, chỉ nhớ ý thức hơi mơ hồ, hắn đã tiến vào một không gian vô cùng rộng lớn.
Đó là một điện đường theo phong cách chủ nghĩa tối giản hiện đại, vách tường tạo thành từ hợp kim titan màu xám bạc và pha lê, mái vòm hình giọt nước gợn sóng như được cấu tạo từ kim loại lỏng, chiết xạ ánh sáng lạnh lẽo.
Trong đại sảnh lơ lửng bình đài hình khuyên ba tầng, có những sợi nano trong suốt kết nối với mặt đất. Chúng như lơ lửng không trọng lượng vậy, mặt đất có một tầng hắc diệu thạch phản chiếu ánh đen, phản chiếu mấy ngàn ánh đèn hình thoi bên trên.
Bước chân của cha mẹ hắn vang lên thanh âm “cộc cộc” ở phía trước dẫn đường.
Lâm Duệ khi đi theo họ thì toàn thân hắn vô cùng đau đớn nhưng hắn đang vô cùng vui vẻ, không muốn cha mẹ phát hiện mình khác thường nên khẽ ngâm nga bài hát thiếu nhi, định phân tâm làm dịu đau đớn trong cơ thể:
- Ta trồng hạt đào nho nhỏ trong vườn đào, trồng hoa đào…
Lúc đó cha mẹ đang nói chuyện, Lâm Duệ vốn vì đau đớn nên không thể chú tâm lắng nghe được. Nhưng giờ tinh thần lực của hắn vô cùng mạnh mẽ, trí nhớ mạnh đến vô cùng, hắn chỉ cần chăm chú nhớ lại, vẫn nhận ra lời cha mẹ nói.
Mẹ hắn trong thế giới giả lập dùng họ Phó:
- Chẳng lẽ không thể cứu được viện sĩ Hoàng Phủ sao? Trường Sinh Hội định từ bỏ sao?
Cha hắn, Lâm Thông Minh khẽ than thở:
- Đã từ bỏ! Thế lực Trường Sinh Hội trong mắt chúng ra tất khổng lồ nhưng trong mắt Thần, họ chỉ là sâu kiến mà thôi. Bọn họ không nghĩ ra cách nào để cứu người ra khỏi Trấn Ma Lâm, theo như quan sát của họ, lão sư đã tử vong được hai tháng rồi, không còn hy vọng nữa rồi. Giờ phiền toái là phó hội trưởng Blanc đang tra xét lại các hạng mục nghiên cứu của lão sư, hắn đã hoài nghi khoản tài chính nghiên cứu của chúng ta.
Lâm Duệ lúc đó hoàn toàn không hiểu cha mẹ hắn nói gì, hắn chỉ cảm thấy tinh thần của cha mình rất sa sút, hắn chỉ có thể lo âu nhìn bóng lưng của cha.
Phó Vi Lương nhìn Lâm Thông Minh nói:
- Ngươi đang lo lắng? Giờ phải để hắn biết chuyện ở nơi này sao?
Lâm Thông Minh khẽ cười khổ:
- Nếu không sẽ như nào? Nếu Blanc phát hiện được vấn đề, hậu quả khó mà lường được. Ta giờ mỗi ngày đều lo lắng, không biết mình còn sống để thấy ánh mặt trời ngày mai không đây? Cho nên đây cũng là lý do ta dẫn Tiểu Nhàn ngươi đến đây. Mấy vị thường vụ phó hội trưởng và người sáng lập Trường Sinh Hội rất coi trọng màn trời nhân tạo, độ khoan dung với ngươi lớn hơn bình thường nhiều. Nếu ta xảy ra chuyện, chỉ đành giao lại việc chữa trị cho ngươi. Tiểu Nhàn, giờ chúng ta đang nhảy múa trên lưỡi đao, lúc nào cũng có thể gặp chuyện không may, nhất định phải sẵn sàng ứng phó.
Phó Vi Lương trầm mặc hồi lâu, mấy hơi thở sau mới khẽ than thở nói:
- Ngươi nói rất đúng, chúng ta nhất định phải đề phòng chu đáo. Thần Uyên tán nhân kia ta nhìn không thấu, cặp mắt của hắn như có thể nhìn xuyên thấu nhân tâm vậy.
Nàng nhìn về Lâm Duệ ở sau lưng nói:
- Chương trình Duệ 2.8 đã sắp hoàn thành. Ta chuẩn bị tăng tốc cho Tiểu Duệ dung luyện hồn lực Đại Nhật.
Lâm Thông Minh khẽ cau mày, khàn khàn nói:
- Tăng tốc sao? Con của chúng ta sẽ không chịu được đâu, nó giờ đã vô cùng đau đớn rồi.
- Không thể không tăng tốc. Tốc độ ăn mòn bản thể của Đại Nhật Thiên Tôn càng lúc càng nhanh. Sau khi cắt chém linh hồn, linh hồn Tiểu Duệ một mực ở trạng thái không trọn vẹn, cũng phải nhanh chóng bổ đắp. Không thừa cơ trạng thái tinh thần Tiểu Duệ còn hoàn hảo bắt đầu luyện hóa luôn, chẳng lẽ chờ đến khi hắn suy vong sao?
Phó Vi Lương lắc đầu nói:
- Ngươi nói mỗi ngày đều lo lắng mình không thấy được ánh mặt trời nữa, ta chẳng lẽ không giống vậy sao? Ta còn lo nếu mình xảy ra chuyện gì thì sẽ không giúp được nó nữa.
Ánh mắt Lâm Duệ nhí mờ mịt, thầm nghĩ cha mẹ đang nói gì vậy.
Lúc này, hai người đã đến trước một phiến cửa hợp kim dày nặng, cánh cửa kia chiếu ra một màn hình.
Cha hắn nhanh chóng điền mật mã vào, không lâu sau, cánh cửa hợp kim 3m này dần mở ra.
Trong thế giới hiện thực, Lâm Duệ đang nhớ lại ký ức không khỏi nhướng mày. Hắn phát hiện đoạn mật mã này trùng hợp với đoạn mật mã ông nội hắn – Lâm Kính Tuyền đưa cho hắn. Lâm Duệ nhanh chóng hiểu được, nếu hôm nay hắn không được Lý Vi Lương ra tay, giải trừ tâm lý ám thị, mở ra ký ức cho hắn thì đoạn mật mã của Lâm Kính Tuyền là mấu chốt để mở ra đoạn ký ức tiếp theo.
Nhưng Lâm Duệ chấn động hơn cả là cảnh tượng đằng sau cánh cửa hợp kim đó.
Trong nháy mắt khi Lâm Duệ nhí theo vào phòng, đau đớn trong người hắn rút đi như thủy triều. Tầm nhìn của hắn rộng mở, lộ ra điện đường hình tròn, đường kính chừng ngàn mét. Hắn trông thấy mái vòm ghép lại từ ngàn vạn tấm thủy tinh hình thoi, chiếu xạ ánh sáng bảy màu. Lúc đó trong mắt Lâm Duệ nhí, nơi này vô cùng hùng vĩ, huyền bí. Hiện giờ hắn lại biết đó là một trận pháp vô cùng mạnh mẽ thần diệu.
Ở giữa điện đường là một vương tọa màu bạc, hình dáng giống với kim tự tháp, bề ngoài là phù văn thể lỏng, mỗi một đường nét đều đang tự gây dựng lại rồi lại đổ vỡ, cứ thế tuần hoàn liên tục.
Nhưng khi Lâm Duệ chăm chú nhìn thì phát hiện có rất nhiều vết rách bí mật trên bề mặt vương tọa. Dưới bệ vương tọa là ngàn vạn tinh thể sáu cạnh trắng bạch, mỗi một tinh thể đều có phù văn không ngừng khắc lục rồi lại sụp đổ, như thể hô hấp cùng ánh sáng, tạo thành biển ánh sáng bạc sôi trào trong đây.
Bên dưới nữa như là lơ lửng nhưng bị biển ánh sáng che đậy tầm nhìn làm Lâm Duệ không nhìn rõ lắm ở dưới là gì.
Trên ngai vàng là một bộ khung xương trong suốt, hẳn là thuộc về nữ nhân Thiên Cực tinh, cao chừng 1m9, toàn bộ xương cốt đều thon dài tinh tế.
Lâm Duệ vừa liếc mắt nhìn là nhận ra ngay, đó là Thái Thượng Thiên Tôn! Là hài cốt của Thái Thượng Thiên Tôn!
Nàng tay phải chống cằm, tóc bạc rủ xuống như tinh hà. Thân thể nàng đã mất hết huyết nhục, chỉ còn lại xương trắng, lấp lánh ánh bạc. Mỗi một tiết xương đều có thần văn hình xoắn ốc, ở chỗ xương sọ thì có nguyên hạch tỏa ánh vàng sậm. Ở giữa khung xương sườn là một trái tim đỏ tươi, mỗi nhịp đập của trái tim đều dẫn đến gợn sóng không khí, cắt chém thời không xung quanh thành các mảnh bất quy tắc.
Phó Vi Lương ngẩng đầu lên nhìn vương tọa và bộ thần cốt của Thái Thượng Thiên Tôn, thanh âm đầy kinh ngạc nói:
- Đây là Chân Lý Thần Tọa và thần khu của Thái Thượng Thiên Tôn? Ngươi đã chữa trị thần tọa đến mức này rồi sao? Nhưng hình như thần khu không có tiến triển gì.
- Thần tọa là vị kia chữa trị. Viện sĩ Hoàng Phủ mang về mảnh vụn từ Nam Châu là phần quan trọng nhất. Nhưng nó mới hoàn chỉnh bề ngoài thôi, còn cách xa khôi phục, còn về thần khu…
Lâm Thông Minh hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Quả thật tiến triển không lớn. Vị kia chỉ cho ta một sợi tóc của Thái Thượng Thiên Tôn, không thể lấy ra đoạn mã gen của Thái Thượng được. Mỗi lần thí nghiệm đều bị quấy nhiễu nghiêm trọng, đều bị nhân tố không rõ ảnh hưởng làm chuỗi gen thu được bị sai lệch nghiêm trọng. Ta đoán là ý chí của Căn, đây hẳn là vì 400 nghìn năm trước, Thái Thượng Thiên Tôn chém xuống một phần của Căn. Vì thế vị này khó phục sinh hơn các vị Thần khác. Thần khu này đã là toàn bộ năng lực của ta rồi.
Lâm Duệ nghe đến đây thì không khỏi khó hiểu, “vị kia” trong lời Lâm Thông Minh là ai.
Phó Vi Lương đầy an ủi nói:
- Đừng nản chí. Có thần khu này, chân linh của Thái Thượng Thiên Tôn có điểm neo, thêm vào Chân Lý Thần Tọa nữa, đủ để giúp Thái Thượng Thiên Tôn từng bước ngưng tụ chân linh ở thời đại này rồi.
Lâm Thông Minh nắm chặt đôi tay lại:
- Nhưng nếu ngươi muốn tăng tốc thêm thì mức độ này còn chưa đủ. Chỉ có Vực Sâu mới đối kháng được Vực Sâu. Chân Lý Thần Tọa và lực lượng của Thái Thượng là mấu chốt để luyện hóa Đại Nhật. Chúng ta phải nghĩ cách khôi phục thêm thần khu Thái Thượng! Chúng ta nhất định phải nghĩ cách kiếm thêm tài nguyên từ Trường Sinh Hội.
Phó Vi Lương đầy trầm trọng ngắt lời:
- Ngươi không nên mạo hiểm! Giờ chúng ta cần nhất là ổn định, để ta nghĩ cách!
Lúc này Lâm Duệ vậy mà không chút sợ hãi, tiến vào vùng biển ánh sáng bạc, đi tới đến trước thần tọa, nhìn thật kỹ hài cốt đang tỏa ánh bạc lấp lánh. Ánh mắt hắn đầy hiếu kỳ hỏi:
- Cha mẹ, đây là gì vậy? Trái tim này giống thật quá, nàng vẫn còn sống sao?
Lâm Duệ nhí lúc đó còn tưởng hài cốt óng ánh này giống với những bộ xương hắn từng thấy trong viện bảo tàng.
Nhưng khi hắn hỏi câu này, hắn bỗng thấy một tia bạc rời khỏi bộ hài cốt, quấn lên ngón tay của hắn. Khi hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy sợi bạc quấn trên ngón tay hắn, tạo thành huy hiệu chân lý trên đó.
Nhớ lại cảnh này, Lâm Duệ đột nhiên hiểu được lai lịch của Chiến Linh giới trên ngón tay mình. Hình tượng giới chỉ đầu lâu hắn mua trong chợ đồ thủ công mỹ nghệ chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Hắn cũng trong nháy mắt hiểu được thần khí mạnh mẽ này đang ẩn thân ở đâu.
Nhưng có chút không đúng! Đây không phải là nguyên nhân chúng Thần phong ấn ký ức mẹ hắn, tạo kiến tri chướng gây rối. Bọn họ hẳn là không biết phần xác Chân Lý Thần Tọa ở trong tay hắn. Nếu không, họ đã không cho phép Chân Lý Thần Tọa xuất hiện ở nhân thế, không cho phép Thái Thượng Thiên Tôn có cơ hội phục sinh.
Nhất là Đông Vực Sâu và Mộng Ảo Thiên Tôn, bọn họ vô cùng kiêng kị Thái Thượng này, thậm chí còn kiêng kị vị này hơn cả Đại Nhật.
Lâm Thông Minh đi tới bên người Lâm Duệ, nhìn hài cốt óng ánh kia, trong mắt hắn đầy kính sợ, cảm kích và hy vọng:
- Đây là một vị Thần. Là sinh mệnh mạnh mẽ nhất ở Thiên Cực tinh từ trước đến giờ. Tiểu Duệ, con phải nhớ kỹ, nếu có một ngày cha mẹ đều không còn, mà con đã lên cấp 9 – Thần Chiếu, ngưng kết chân linh thì nàng là hy vọng duy nhất để con chống lại Đại Nhật. Con phải nghĩ biện pháp phục sinh nàng.
Trong ký ức của Lâm Duệ, khẩu khí của Lâm Thông Minh chắc nịch, như thể tin chắc hắn sẽ lên được cấp 9 vậy.
- À, còn có!
Lâm Thông Minh chỉ về bên dưới Chân Lý Thần Tọa:
- Ở đó có hai món đồ của em gái con. Ta và mẹ con từng được vị kia giúp đỡ, cũng giao dịch với họ. Chúng ta hứa sẽ khôi phục chân linh cho họ, để họ tránh thoát Căn ăn mòn. Nếu sau này con thu được pháp môn thanh tịnh của giáo chủ đời thứ 7 thì có thể tới đây lấy ra nó.
Lâm Duệ lúc đó mới tám tuổi, đầy mặt nghi ngờ nhìn cha mình. Mình có em gái sao? Chẳng lẽ là cha mẹ giấu mình, sinh em gái ở thủ đô?
Lúc này, biển ánh sáng bạc bên dưới vương tọa dần tản đi, để lộ hai món đồ dưới đó. Đó là một thanh kiếm và một thanh trường thương, tạo hình cả hai vô cùng cổ quái.
Trường kiếm bên trái thì thân kiếm uốn lượn như rắn, như thể bụi gai bị lực lớn vặn vẹo uốn lượn, toàn thân bao trùm đường vân tím vàng sậm, có vô số linh hồn bị phong ấn kêu rên trong đó. Bên ngoài là gai ngược sắc bén, lỗ khảm đinh ốc, lưỡi kiếm là từng đường răng cưa bất cân đối, như thể bị lực lượng vô hình mạnh mẽ xé rách tạo nên. Ở chuôi kiếm cũng quấn đầy bụi gai vàng sậm, mũi bụi gai là các tinh thể đen sắc nhọn. Khi Lâm Duệ nhìn kỹ thì phát hiện trong tinh thể màu đen và lưỡi kiếm có vô số mặt người vặn vẹo, những gương mặt này lặng lẽ kêu rên làm tim hắn không khỏi đập thình thịch.
Bên phải là một cây trường thương hồng sậm, mũi thương như đúc thành từ dung nham, vết rạn như nham tương tỏa ánh hồng, như thể núi lửa sắp bộc phát. Trên thân thường là lân phiến ám kim, báng thương khảm một viên bảo thạch đen như mực. Như thể cây thương cầm tù một hằng tinh đang sụp đổ, không ngừng cắn nuốt tia sáng và nhiệt lượng xung quanh.
Trong hồi ức của Lâm Duệ, hắn vô cùng kinh ngạc phát hiện xung quanh cây thương là vô số kẽ nứt không gian, toàn bộ vật chất tiếp xúc sẽ bị hóa thành tro tàn.
Lúc còn bé, Lâm Duệ căn bản không thể nhìn kỹ, chỉ hơi nhìn là đầu hoa mắt ong, vội vàng nhắm mắt lại. Nhưng trước khi nhắm mắt lại, Lâm Duệ còn kịp nhìn thấy bên dưới cây kiếm, cây thương là một cỗ huyết nhục đang nhúc nhích.
Thanh âm của Lâm Thông Minh đầy âm u mệt mỏi:
- Đó là hai vị nữ Thần: Tuyệt Vọng và Thống Khổ dùng nguyên chất, nguyên hạch của mình đúc thành binh khí vực sâu mạnh mẽ. Nhưng bọn họ đã bị Căn ô nhiễm, trước khi con nắm chắc “thanh tẩy” được cho họ, tuyệt đối không thể lấy nó ra khỏi thần tọa. Còn về cỗ huyết nhục ở dưới cùng, đó là thần hồn huyết nhục của Đại Nhật Thiên Tôn, đó là khởi nguồn gây ô nhiễm con.
Lúc này mẹ hắn – Phó Vi Lương tay đặt lên vai hắn nói:
- Ngày xưa, Thái Thượng Thiên Tôn đồng uy vu tận cùng Đại Nhật Thiên Tôn. Nhưng Đại Nhật trước khi khiêu chiến có chuẩn bị hậu chiêu, định dùng hậu chiêu để phục sinh nhưng hắn sắp thành lại bại, chết bởi Song Tử Nữ Thần kế thừa một phần sức mạnh của Thái Thượng.
Song Tử Nữ Thần vô cùng thống hận với Đại Nhật Thần Đình, cũng không muốn tuyệt vọng và thống khổ giáng lâm nhân thế một lần nữa nên hóa thân thành binh khí vực sâu, muốn trấn áp vĩnh viễn huyết nhục thần hồn của Đại Nhật Thiên Tôn. Chúng ta đặt nó ở đây là muốn mượn Chân Lý Thần Tọa trấn áp, tránh để chúng Thần và di đảng Đại Nhật cảm ứng tìm thấy.
Nàng hít sâu một hơi nói tiếp:
- Nhưng nếu con cảm giác không chống đỡ được Đại Nhật Thiên Tôn ô nhiễm thì có thể lấy chúng ra trước. Hai binh khí vực sâu này là Song Tử Nữ Thần chuyên môn chế tạo để đối phó Đại Nhật Thiên Tôn, nghe nói có dung hợp khái niệm “phải chết” của Mệnh Chủ, khắc chế mãnh liệt Đại Nhật Thiên Tôn.
Lâm Duệ nhớ đến đây thì mở bừng mắt, hắn không lo được trò chuyện với Vô Địch Pháp Vương mẹ mình, mà trực tiếp dùng nhất nguyên nhị hóa, điều khiển bản thể về căn cứ số 9, bay về căn cứ bến tàu.