“Đúng vậy, bởi vì mẹ luôn bị người ba thối kia bắt nạt. Anh trai đã rất tức giận nên đã theo dõi mẹ và biết được người đó là ba.”
Cô bé nhỏ này đem toàn bộ câu chuyện hai anh em phát hiện ra ba như thể nào nói rõ mười mươi cho cô nghe.
Ôn Hủ Hủ nghe xong không biết dùng ngôn ngữ để hình dung tâm tình của mình lúc này.
Cũng đúng, đứa con trai cô chỉ số IQ cao như thế nào sao cô không biết được. Chỉ mới năm tuổi đã là một hacker, cậu từng dùng kỹ thuật của mình hack vào hệ thống an ninh của bệnh viện Clear. Thì nói gì đến một người ba mà cậu không thể tìm ra được.
Ôn Hủ Hủ không nói về đề tài này, ánh mắt cô bắt đầu có chút bi ai nhìn về phía cơ thể nhỏ của đứa bé này.
Hoắc Dận: “……”
Tiểu Nhược Nhược: “……”
Cũng không biết vì sao, hai đứa nhỏ kia đột nhiên có loại dự cảm không lành, giống như sẽ có một điều tồi tệ sắp xảy ra.
“Mặc Mặc, mẹ… mẹ thật sự không xứng đáng với con, mẹ chưa bao giờ biết, con… lại có nhiều vấn đề như vậy. Mẹ sai rồi, mẹ đưa con về Clear được không?”
Ôn Hủ Hủ nắm bàn tay nhỏ bé của con trai, đem bao nhiêu thống khổ trong lòng nói ra quyết định của mình.
Đúng vậy, cô thật sự không nên, không nên vì những chuyện mờ mịt, những thứ không thuộc về mình, mà cô lại bỏ qua những thứ quan trọng nhất bên cạnh.
Cô không cách nào tưởng tượng được, cô là một người mẹ nhưng lại không biết gì về sức khỏe của con trai mình? Cô làm sao chịu đựng được?
Thằng bé chỉ mới năm tuổi!
Hai tròng mắt Ôn Hủ Hủ buông xuống, nước mắt tủi thân rơi lộp bộp.
Hai anh em bối rối!
Trở lại Clear!!
Không phải chứ, mẹ muốn mang bọn họ rời khỏi nơi này? Vậy còn Mặc Bảo thì sao? Mặc Bảo lúc này vẫn còn ở vịnh Thiển Thủy.
Còn nữa, nếu cô đi rồi, vậy sau này có phải chỉ còn lại một mình Hoắc Dận không? Cậu sẽ lẻ loi ở đây, không có mẹ, cũng không có em gái và em trai.