Khi trong điện thoại truyền đến giọng nói mềm mại làm cho Ôn Hủ Hủ nhất thời không kịp phản ứng.
Lam Sắc Yêu Cơ?
Nơi đó là gì? Đặt phòng? Có phải là khách sạn không?
“Sao lại không nói gì vậy? Muốn đặt phòng thì tranh thủ sớm, nếu không đêm nay sẽ không còn phòng.” Người trong điện thoại không nghe thấy âm thanh trong một lúc lâu, người nọ bắt đầu thiếu kiên nhẫn, định cúp máy.
Ôn Hủ Hủ nghe vậy, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
“Xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, chỗ cô có phải là khách sạn không?”
“Khách sạn gì?” Chỗ tôi là một câu lạc bộ đêm, thật nực cười, cuộc gọi quấy rối đã đến với tìm rồi.”
Sau đó người nhận điện thoại này cuối cùng “tút tút” một tiếng cúp máy.
Ôn Hủ Hủ ngẩn người.
Đó là một câu lạc bộ đêm?
Đỗ Như Quân mới 17, 18 tuổi đã đến hộp đêm? Cô ta đúng là lợi hại!
Vậy cô ta đến câu lạc bộ đêm để tìm ai? Cũng không đến mức cầm những bản thảo của cô đến đó tìm người bán lấy tiền chứ? Bản thảo của cô, mặc dù nổi nhưng không có nghĩa là cô ta có thể kiếm tiền ở những nơi như vậy.
Ôn Hủ Hủ quyết định buổi tối vẫn nên đến hộp đêm gọi là Lam Sắc Yêu Cơ này xem sao.
Đồng thời, cô cũng tìm thấy một bông hồng màu xanh thực sự trong cuốn nhật ký này.
——
Hôm nay Lạc Du nghe được tin Ôn Hủ Hủ đã được thả về nhà, buổi tối cô ta đi đến vịnh Thiển Thủy.