Vợ Trước Pháo Hôi Chuyển Sang Kịch Bản Hắc Nguyệt Quang

Chương 115: Cầu hôn



Sau lần tình cờ gặp lại Tân Hào, tham vọng gia nhập Thiên Dịch Các lại một lần nữa trỗi dậy trong lòng Thương Thời Thiên.

Cô thu thập toàn bộ các ván cờ mà Tân Hào đã thi đấu trong năm đó, và thông qua mô phỏng các ván đấu, phân tích tỉ lệ thắng của bản thân lúc bấy giờ.

Đắm chìm trong biển cờ, cô gần như quên hết mọi thứ xung quanh.

Cho đến khi hệ thống phát ra một tiếng động khác thường.

Trước mắt Thương Thời Thiên bỗng tối sầm, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã ngất lịm đi.

Quân cờ trên bàn rơi lả tả đầy đất.

Vài giây sau, Thương Thời Thiên mở mắt trở lại.

Cô lắc đầu mấy cái, cố làm đầu óc tỉnh táo hơn một chút.

"Tiểu Hắc Thống Tử, có chuyện gì vậy?"

Hệ thống trước đây dù có ở chế độ chờ đi nữa cũng luôn phản hồi rất nhanh, vậy mà giờ phút này lại như rơi vào im lặng, rất lâu vẫn không hề có phản ứng.

Thương Thời Thiên đợi rất lâu, vẫn không nghe thấy chút động tĩnh nào từ hệ thống, thậm chí cả chế độ tự phục vụ tiết kiệm năng lượng cũng không hoạt động.

"Tiểu Hắc Thống Tử? Hệ thống? Hệ thống Hắc Nguyệt Quang!"

Cô gọi thầm thêm mấy tiếng trong lòng, nhưng vẫn như đá ném xuống biển sâu.

Đúng lúc đó, cửa kéo phòng trà bị ai đó mạnh tay mở ra, bóng dáng Vệ Dĩ Hàm xuất hiện ở cửa.

Thấy Thương Thời Thiên vẫn ngồi yên trong phòng, Vệ Dĩ Hàm như thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng kéo cửa đột ngột khiến Thương Thời Thiên giật mình.

Cô quay đầu nhìn ra, thấy ngực Vệ Dĩ Hàm phập phồng dữ dội, hiển nhiên là vừa vội vàng chạy từ thư phòng trên tầng ba xuống.

"A Hàm, sao vậy?" Thương Thời Thiên hỏi.

Vệ Dĩ Hàm thấy quân cờ rơi đầy đất, bàn cờ thì rối tung, trong lòng lập tức hiểu vừa rồi nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Vì với tình yêu dành cho cờ vây của Thương Thời Thiên, tuyệt đối sẽ không để quân cờ vung vãi khắp nơi như vậy.

Cô bước nhanh đến bên Thương Thời Thiên, nắm lấy tay cô, cố giữ bình tĩnh hỏi: "Vừa nãy chị nghe thấy có tiếng động, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Thương Thời Thiên cũng nhìn thấy tình trạng lộn xộn trên bàn và dưới sàn, cô im lặng một lát rồi nói: "Vừa nãy đầu em hơi choáng... chắc là hạ đường huyết."

Vệ Dĩ Hàm mím môi, nói: "Chị gọi bác sĩ đến xem trước đã, mai đi kiểm tra sức khỏe tổng quát."

"Không sao đâu." Thương Thời Thiên xua tay, cảm giác khó chịu vừa rồi đã biến mất.

Vấn đề thực sự là hệ thống.

Chỉ dựa vào kiểm tra sức khỏe thì không thể tìm ra vấn đề của hệ thống.

Vệ Dĩ Hàm không kiên quyết ép buộc, nhưng cũng không nhượng bộ, chỉ chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt kiên định.

Thương Thời Thiên bất lực, nói: "Vậy được rồi, coi như kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân đi."

Vệ Dĩ Hàm: ...

Bầu không khí vốn căng thẳng bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng nhờ lời nói đùa của Thương Thời Thiên.

Vệ Dĩ Hàm không phát hiện ra bất thường nào rõ ràng trên người cô, cũng chỉ có thể tự nhủ không nên lo lắng thái quá.

Cô gọi điện cho bác sĩ Tần đến, đồng thời bảo người giúp việc chuẩn bị nước ép mà Thương Thời Thiên hay uống khi đánh cờ.

Thương Thời Thiên cúi xuống nhặt quân cờ, nhưng tạm thời không có tâm trạng sắp xếp lại.

Uống xong nước ép, bác sĩ Tần cũng vội vàng đến nơi.

Trước tiên đo huyết áp, sau đó kiểm tra đường huyết, cuối cùng làm xét nghiệm máu tổng quát.

Bác sĩ Tần nói: "Kết quả kiểm tra đều bình thường, chỉ có chỉ số đường huyết hơi cao một chút, có lẽ là do vừa uống nước ép nên mới như vậy, qua một hai tiếng nữa sẽ trở lại bình thường."

Vệ Dĩ Hàm liếc nhìn ly nước ép bên cạnh Thương Thời Thiên.

Nếu thật sự là hạ đường huyết thì sau khi uống nước ép xong chỉ số đường huyết phải về mức bình thường mới đúng, sao lại cao?

Thương Thời Thiên liếc cô một cái, có chút chột dạ.

Dù sao việc cô nói mình hạ đường huyết vốn dĩ là bịa đặt.

Vệ Dĩ Hàm hỏi bác sĩ Tần: "Trường hợp nào sẽ khiến người ta cảm thấy chóng mặt?"

"Cái đó thì khó nói." Bác sĩ Tần nhìn Thương Thời Thiên, chợt bừng tỉnh, nói: "Nếu là Thương tiểu thư thì có thể là ngồi lâu quá, cổ bị mỏi, máu lên não không đủ..."

Cuối cùng kết luận: "Cần phải tăng cường vận động."

Thương Thời Thiên thở phào nhẹ nhõm: "Nhất định, nhất định."

Tiễn bác sĩ Tần đi, Vệ Dĩ Hàm bảo Thương Thời Thiên đi thay đồ.

"Đi đâu vậy?"

Vệ Dĩ Hàm nói: "Đánh tennis, rèn luyện."

Thời tiết đã dịu mát, giờ đánh tennis sẽ không lo bị say nắng.

Vừa hay Thương Thời Thiên cũng không còn tâm trạng chơi cờ, liền ngoan ngoãn thay đồ thể thao, cùng cô ra sân.

...

Thương Thời Thiên tưởng hệ thống chỉ tạm thời ngắt kết nối.

Không ngờ ngày hôm sau, cô gọi hệ thống vẫn không có hồi đáp nào.

Đứng trước thiết bị kiểm tra sức khỏe, trong lòng cô bắt đầu thấy bất an.

Ngoài cửa, Vệ Dĩ Hàm nắm chặt điện thoại, sắc mặt âm trầm.

Vừa rồi cô nhận được cuộc gọi báo rằng Doãn Tại Thủy — người vốn định về lại Úc — do sân bay gần khu vực đó bất ngờ xảy ra cháy rừng, chuyến bay đã bị hủy.

Cô ấy phải đổi hành trình, qua một thành phố khác rồi chuyển phương tiện mới có thể về nhà.

Doãn Tại Thủy nói: "Xin lỗi Vệ, lần này không phải mình đổi ý bất ngờ mà là bất khả kháng."

Vệ Dĩ Hàm không đổ lỗi cho Doãn Tại Thủy, bởi cô nhận ra rằng, có lẽ đây lại là "cốt truyện nguyên tác" đang âm thầm can thiệp.

Ban đầu cô không gấp rút nâng chỉ số thiện cảm và đau lòng lên 100%, nhưng sau chuyện này, lại cảm thấy cần phải nhanh chóng đạt được.

Khi Thương Thời Thiên khám xong bước ra, Vệ Dĩ Hàm nói: "Chị đã nghĩ kỹ rồi, hôn lễ... chúng ta hãy tổ chức thật long trọng."

Lễ cầu hôn lãng mạn, tiệc đính hôn trang trọng, cùng một hôn lễ hoành tráng — theo tiêu chí đánh giá của hệ thống trước đây, tất cả những điều này đều là biểu hiện của tình yêu sâu đậm.

Vệ Dĩ Hàm sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để tăng điểm thiện cảm, dù điều đó đi ngược với ý định ban đầu của cô.

Thương Thời Thiên: "Hả? Sao tự dưng lại đổi ý vậy?"

Vệ Dĩ Hàm nói: "Vì chị muốn để mọi người đều biết, người chị yêu nhất là em."

Mặt Thương Thời Thiên thoáng đỏ lên.

Câu này nghe sao lại thấy xấu hổ thế nhỉ?

"Cao trào quá rồi đấy." Thương Thời Thiên nói.

Vệ Dĩ Hàm chính là muốn cao trào.

"Nhưng cũng không phải không được." Dù không biết vì sao Vệ Dĩ Hàm lại kiên quyết như vậy, Thương Thời Thiên vẫn quyết định chiều theo.

Kết quả kiểm tra sức khỏe vẫn chưa có, hai người liền đi chọn quà sinh nhật cho Thương Dữ Phượng trước.

Chọn quà cho người lớn tuổi không cần cầu kỳ hoa mỹ, nhưng vẫn phải xứng tầm với thân phận của Thương Dữ Phượng.

Vệ Dĩ Hàm đưa Thương Thời Thiên đến nhà đấu giá Gia Đức.

Hôm nay đúng lúc diễn ra buổi đấu giá mùa thu trong chuỗi đấu giá bốn mùa của Gia Đức, tuy có thể đấu giá trực tuyến nhưng chất lượng hàng không được đảm bảo, nên cô quyết định đích thân đến xem hàng, sau đó mới ra quyết định.

Người ra vào nhà đấu giá toàn là những gương mặt quen thuộc, nhưng Vệ Dĩ Hàm không có tâm trạng xã giao, chỉ chào hỏi đôi câu rồi nhanh chóng đi làm thủ tục đấu giá.

Cuối cùng, Thương Thời Thiên bỏ ra 120.000 tệ để đấu giá một tấm ngọc bài "Bình an vô sự" của một bậc thầy điêu khắc ngọc đương đại.

Vệ Dĩ Hàm thì chi ra hơn 800.000 tệ để đấu giá một bức thư pháp của Trương Thụy Đồ thời Minh, vì cô nhớ Thương Dữ Phượng rất am hiểu thư pháp, cũng có sở thích sưu tầm thư họa, nên đã chọn đúng sở thích của bà.

...

Vài ngày sau, Vệ Dĩ Hàm nhận được báo cáo kiểm tra sức khỏe của Thương Thời Thiên, trong đó cho thấy cơ thể cô ngoài vài vấn đề nhỏ mà ai cũng có thì hoàn toàn không có bệnh nghiêm trọng.

Thương Thời Thiên nói: "Em đã bảo là không sao mà."

Vệ Dĩ Hàm suýt nữa đã mở miệng hỏi có phải hệ thống gặp trục trặc gì không.

Nhưng nhìn hành vi của Thương Thời Thiên vẫn như thường ngày, hoàn toàn không giống như gặp chuyện gì cả.

Cô tạm thời yên tâm trở lại.

Hôm sau là sinh nhật của Thương Dữ Phượng.

Hai chị em Thương Vận Ngọc và Thương Vận Bội vẫn chưa thể về, nhưng thế hệ thứ ba mới của Thương gia đều đã tụ họp.

Thương Thời Thiên vốn định về sớm giúp chuẩn bị một chút, nhưng không hiểu sao hôm nay Vệ Dĩ Hàm đặc biệt bám người, nói: "Em ở lại giúp chị xử lý nốt mấy việc này, rồi chúng ta cùng về được không?"

"Được thôi, để em báo cho nhà một tiếng."

Thương Thời Thiên vừa nói vừa gọi điện cho Thương Tiểu Ngũ.

Thương Tiểu Ngũ bảo: "Được mà, chị về muộn chút cũng không sao."

Thương Thời Thiên: ...

Cúp máy, cô ngẩn ngơ nhìn điện thoại.

Vệ Dĩ Hàm hỏi: "Nhà nói gì thế?"

"Tiểu Ngũ lại bảo em về muộn chút cũng được."

Chuyện lạ tất có điều bất thường, Thương Thời Thiên quyết định gọi cho chị cả.

Thương Thời Hành phản ứng y hệt: "Trước 12 giờ về là được, không cần gấp."

"Nhưng chị hai về rồi mà nhỉ? Đây là lần đầu em gặp chị ấy với thân phận Thời Dữ, có phải nên gặp riêng trước không?"

Con gái lớn của Thương Vận Bội, Thương Triệu Đường, bận tới mức lần trước còn không về kịp dự tiệc gia đình, lần này về chỉ ở lại đúng một ngày rồi phải quay lại công việc.

Thương Thời Hành nói: "Nó bay chuyến 10 giờ tối, em có thừa thời gian để tám chuyện với nó."

Cả chị cả cũng nói vậy, Thương Thời Thiên đành ngoan ngoãn ở lại thư phòng, cùng Vệ Dĩ Hàm xử lý công việc.

Cuối cùng, gần 11 giờ, Vệ Dĩ Hàm xử lý xong mọi việc.

Hai người thay lễ phục, mang theo quà, từ tốn xuất phát.

Khi về đến trang viên Thương gia, Thương Thời Thiên lập tức cảm thấy có gì đó khác lạ.

Nhìn kỹ thì ra là hành lang quanh nhà treo đầy lồng đèn đỏ, dây ruy băng trang trí, bình hoa thì cắm đầy hoa tươi, dưới đất còn có cả bóng bay các kiểu.

Thương Thời Thiên: ...

Cô tưởng việc "trang trí" là trong phòng khách, phòng ăn, bày ít bánh thọ, dán chữ "phúc" hay "thọ" thôi chứ.

Không ngờ lại trang hoàng như lễ cưới thế này.

Hơn nữa, phòng khách bình thường vốn không đóng cửa, lúc này lại khép hờ.

Cô đẩy cửa, gọi: "Bà, chị cả, Tiểu Ngũ..."

Vừa dứt lời, cánh hoa từ trần nhà bất ngờ bay xuống như mưa.

Thương Thời Thiên: ?

Cô đạp trúng cơ quan gì à?

Cái này vốn định dành cho bà sao? Giờ cô giẫm sớm có bị coi là "kích hoạt lỗi" không?

Đang lo lắng thì Vệ Dĩ Hàm khẽ kéo váy cô.

Thương Thời Thiên quay lại, thấy Vệ Dĩ Hàm nở nụ cười rạng rỡ, lấy ra chiếc nhẫn đính hôn đã mua trước đó.

"Thương Thời Thiên, lấy chị nhé."

Nói thật, chuyện Vệ Dĩ Hàm mua nhẫn đính hôn, Thương Thời Thiên biết từ trước, nhưng cô tưởng Vệ Dĩ Hàm đã cầu hôn rồi, nên cho rằng chuyện này đã qua.

Giờ xem ra, lần này mới là cầu hôn chính thức?

Cô còn chưa kịp phản ứng thì Thương Lệnh Hy đã chạy ra.

Bé ôm lấy chân Thương Thời Thiên, ngẩng đầu nhìn người "dì" trông quen quen này, rồi lại chạy qua ôm Vệ Dĩ Hàm.

Thương Lệnh Sơ vội lao ra kéo em gái lại: "Không được làm phiền dì cầu hôn!"

Thương Thời Thiên rốt cuộc cũng thấy rõ đám người Thương gia đang lấp ló khắp nơi.

Không chỉ có Thương Tiểu Ngũ, Thương Thời Hành, mà cả bà cô cũng ở đó.

"Ể?" Thương Thời Thiên lúc này mới nhận ra: "Vậy ra hôm nay trang trí lộng lẫy như vậy không phải để chúc thọ bà mà là để cầu hôn ạ?"

Lộng lẫy như hoa ấy hả?

Khóe miệng Vệ Dĩ Hàm giật giật.

Thương Thời Thiên cười phá lên, vội vàng đón lấy nhẫn từ tay Vệ Dĩ Hàm: "Được mà, chúng ta kết hôn thôi."

Nhìn bộ dạng cô vui vẻ thế kia, Vệ Dĩ Hàm biết buổi cầu hôn này chẳng có chút lãng mạn nào cả.

Nhưng ngay giây sau đó, Thương Thời Thiên bất ngờ hôn lên môi cô, ngay trước mặt người nhà.

Tuy chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng cũng đủ khiến lòng Vệ Dĩ Hàm dậy sóng.

"Vẫn rất bất ngờ đấy. Thật lòng." Thương Thời Thiên nhỏ giọng nói với cô.

Dù sao cô cũng chẳng bao giờ ngờ được người trong Thương gia lại chịu phối hợp cùng Vệ Dĩ Hàm tổ chức màn cầu hôn này.

——————————————

Thương Tứ: Cảm giác ngón chân đang cào đất vì xấu hổ.

—————

Đang vào đoạn kết rồi, phần chính văn còn vài chương, sau đó sẽ là phiên ngoại.

Phiên ngoại dự định sẽ viết IF line (nếu Thương Tứ không chết), đoạn này sẽ dài hơn một chút.