Dưới ảnh hưởng từ thói quen sinh hoạt và môi trường gia đình, ban đầu giữa Thương Tiểu Ngũ và Triệu Đỗ Hành vốn là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không thể giao nhau.
Nhưng sau khi Thương Thời Thiên chết, Thương Tiểu Ngũ cảm thấy vô cùng tự trách và chán nản, trở nên cực kỳ nổi loạn.
Cô thường xuyên ra vào quán bar, suốt đêm không về nhà.
Thương Thời Hành bắt gặp hai lần, nhưng cô vẫn ngoan cố không chịu thay đổi.
Trong nhà biết cô có vấn đề tâm lý, hiểu rằng không thể dùng biện pháp mạnh được, đành nhắm một mắt mở một mắt.
Chính trong giai đoạn này, Triệu Đỗ Hành đã gặp được Thương Tiểu Ngũ.
Hôm đó, Triệu Đỗ Hành cùng bạn học đến quán karaoke Bá Tước để hát.
Khi vào phòng đã đặt trước, lại phát hiện trong phòng có một cô gái lạ mặt.
Cô ấy đang ôm micro, vừa khóc vừa hát.
Triệu Đỗ Hành nghĩ cô ấy là bạn của bạn mình, đến trước nên mở mic trước.
Bạn học của cô nhìn thấy bàn đầy rượu, lại tưởng là bạn của Triệu Đỗ Hành.
Thế là không ai để ý, ai nấy tự uống rượu, chơi xúc xắc.
Mãi đến khi Triệu Đỗ Hành định chọn bài, mới phát hiện cô gái kia rất bá đạo, cứ như muốn độc chiếm micro.
Hơn nữa trên người cô gái nồng nặc mùi rượu, rõ ràng là đã uống không ít.
Triệu Đỗ Hành liền hỏi bạn học, kết quả không ai quen biết cô gái kia.
Vì thế họ gọi quản lý của quán Bá Tước đến.
Quản lý hỏi nhân viên, mới phát hiện đây là một sự hiểu lầm lớn.
Vì Triệu Đỗ Hành là khách VIP của quán, nên chỉ cần cô gọi điện đặt phòng, quản lý liền bảo nhân viên mở mic sẵn để cô đến có thể hát luôn.
Nhưng cô gái kia sau khi uống say đã đi nhầm vào phòng, lại còn gọi thêm hai két rượu.
Nhân viên tưởng là bạn của Triệu Đỗ Hành nên không xác minh mà cứ thế mang rượu đến.
Triệu Đỗ Hành: ...
Bạn của cô hét lên: "Còn đứng ngẩn ra làm gì? Đuổi cô ta ra đi!"
Triệu Đỗ Hành nói: "Thôi bỏ đi, chắc cô ấy vào nhầm phòng thôi."
Lễ tân tra cứu thì đúng là cô gái ấy cũng đặt một phòng, ngay cạnh bên.
"Quả nhiên là đi nhầm thật!" Bạn học của Triệu Đỗ Hành lầm bầm.
Đúng lúc đó, có một người phụ nữ ăn mặc kiểu dân văn phòng gọi quản lý ra ngoài.
Không rõ cô ta nói gì, nhưng sau đó quản lý quay lại nói với nhóm của Triệu Đỗ Hành: "Là bên tôi không xác minh kỹ, là lỗi của chúng tôi. Nên chúng tôi có mấy phương án đền bù, Triệu tiểu thư xem..."
Một trong các phương án là mời nhóm của Triệu Đỗ Hành chuyển sang phòng bên cạnh, và được miễn phí hoàn toàn.
Bạn học của cô hỏi: "Cả rượu cũng miễn hả?"
Quản lý đáp: "Tất cả đều miễn."
"Vậy thì còn chờ gì nữa? Đi thôi!"
Tuy nói vậy nhưng vì hôm nay là Triệu Đỗ Hành mời khách nên mọi người vẫn chờ cô quyết định.
Dù cô không thiếu tiền, nhưng tiết kiệm được vẫn tốt, thế là gật đầu.
Cô chỉ vào cô gái đang say xỉn nằm ngủ trên ghế sofa, hỏi quản lý: "Cô ấy thì sao?"
Quản lý đáp: "Người nhà của cô ấy sẽ đến đón."
Triệu Đỗ Hành nhướn mày: "Anh quen người nhà của cô ấy à? Ý tôi là, anh chắc chắn người đến đón cô ấy là người nhà thật chứ?"
Quản lý nói: "Cô yên tâm, tôi biết cô ấy là ai, cũng biết người nhà cô ấy."
Thấy quản lý nói chắc chắn như vậy, Triệu Đỗ Hành không nói gì thêm.
Sau đó, khi cô đi ra ngoài giữa chừng thì thấy cô gái kia được một người phụ nữ đưa đi.
Cô nhận ra người phụ nữ đó – chính là đại tiểu thư Thương gia, Thương Thời Hành.
Thân phận của cô gái kia cũng nhờ vậy mà rõ ràng.
Sau này, cô lại gặp Thương Tiểu Ngũ ở quán Bá Tước.
Lần này Thương Tiểu Ngũ không say, cũng không đi nhầm phòng.
Cô đến chào hỏi Thương Tiểu Ngũ, người kia nói: "Tôi nhớ rõ cậu."
Triệu Đỗ Hành ngạc nhiên: "Tôi tưởng cậu say rồi chứ."
"Tôi đâu có say."
Triệu Đỗ Hành mỉm cười, tự giới thiệu một lượt.
Cô hỏi: "Cậu mới vừa đủ tuổi thành niên đúng không? Người nhà yên tâm để cậu ra ngoài uống rượu một mình à?"
Thương Tiểu Ngũ nói: "Dĩ nhiên là không yên tâm rồi."
Cô ra hiệu cho Triệu Đỗ Hành nhìn lên mấy camera ở góc phòng.
"Có người đang theo dõi ở đằng kia đấy."
Triệu Đỗ Hành liền nhớ đến người phụ nữ ăn mặc kiểu văn phòng hôm đó.
Cô đoán có lẽ người đó đang ở phòng điều khiển giám sát.
Vậy nên chỉ cần có chuyện gì xảy ra, người kia lập tức sẽ xuất hiện.
Cô hoàn toàn không nghi ngờ rằng nếu hôm đó có ai trong nhóm của cô có ý đồ xấu với Thương Tiểu Ngũ, chắc chắn hậu quả sẽ không đơn giản.
Thế là hai người quen biết nhau, còn kết bạn trên mạng xã hội.
Thương Tiểu Ngũ trước kia bị quản quá chặt, sau khi chơi cùng Triệu Đỗ Hành thì trở nên thoải mái hơn nhiều.
Nhưng Triệu Đỗ Hành biết chừng mực, những nơi cô dẫn đi đều là nơi lành mạnh, sạch sẽ.
Những cảm xúc tiêu cực của Thương Tiểu Ngũ cũng dần được giải tỏa, cô cũng từ từ thoát ra khỏi nỗi đau vì cái chết của Thương Thời Thiên.
Vì vậy, đối với Thương Tiểu Ngũ mà nói, Triệu Đỗ Hành từng là người bạn tốt không thể thay thế.
...
Thương Thời Thiên nói: "Thì ra Triệu tiểu thư quen chị Tiểu Ngũ là như vậy."
Những chuyện này, dù trong cốt truyện gốc hay phiên ngoại đều chưa từng nhắc đến.
Theo lý mà nói, với một người từng có chừng mực như Triệu Đỗ Hành thì không có lý do gì lại ra tay với Thương Tiểu Ngũ cả.
Còn chưa kịp hỏi kỹ hơn thì cuộc trò chuyện của cô và Triệu Đỗ Hành đã bị Thương Tiểu Ngũ vừa quay lại ngắt ngang.
Chỉ thấy Thương Tiểu Ngũ hùng hổ chạy vào quán cà phê, ánh mắt đảo qua một lượt, xác định được mục tiêu, liền bước tới với khí thế đầy giận dữ.
"Triệu Đỗ Hành, tránh xa người nhà tôi ra."
Sắc mặt của Triệu Đỗ Hành đột ngột tối sầm lại: "Ý cậu là gì?"
Cô chỉ đến nói chuyện một chút, sao lại bị phòng bị như thể là tội phạm tày trời vậy?
"Chính là ý trên mặt chữ." – Thương Tiểu Ngũ nói.
Triệu Đỗ Hành nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng sắc mặt u ám đứng dậy rời đi.
Thương Thời Thiên không ngăn cản cô ta, chỉ hơi ngạc nhiên nhìn Thương Tiểu Ngũ: "Tiểu Ngũ, chẳng phải em đi xem tiến độ chuẩn bị triển lãm tranh sao?"
Thương Tiểu Ngũ nói: "Chị còn không biết suýt nữa em bị hại à? Sao còn dám để cô ta lại gần chị? Sau này mà thấy người này, phải tránh xa ra."
"Được."
Thương Thời Thiên vốn định làm rõ lý do tại sao Triệu Đỗ Hành lại làm ra những chuyện đó với người bạn thân của mình. Nhưng Thương Tiểu Ngũ đã phản đối mạnh mẽ như vậy, cô chỉ còn cách bỏ qua.
"Nhưng mà, sao em lại quay lại?" – Thương Thời Thiên lại hỏi.
Thương Tiểu Ngũ đáp: "Quản lý quán là bạn em. Cô ấy nói Triệu Đỗ Hành lại gần 'em gái' của em."
Thương Thời Thiên thấy câu này nghe khá quen tai, liếc nhìn bóng người bận rộn phía bên kia, cũng không nhận ra ai là quản lý quán.
Thương Tiểu Ngũ hỏi: "Cô ta nói gì với chị?"
Thương Thời Thiên đáp: "Nói về quá khứ quen biết giữa hai người."
Thương Tiểu Ngũ trầm mặc một lúc, ánh mắt thoáng vẻ hoảng hốt.
Thương Thời Thiên hỏi: "Lúc nhà cô ấy xảy ra chuyện, em có biết không?"
Thương Tiểu Ngũ hoàn hồn, nói: "Biết chứ."
Sau khi mẹ của Triệu Đỗ Hành qua đời, chuyện công ty rối tung lên.
Năng lực của Thương Tiểu Ngũ có hạn, ngoài việc làm bạn, hỗ trợ về mặt tinh thần, thì chỉ có thể cố gắng hỏi chị cả một vài lời khuyên về quản lý doanh nghiệp để giúp cô ấy.
Thương Thời Hành thấy em gái quá ngây thơ, đành bất đắc dĩ nói với cô: "Đó là công ty nhà người ta, dù là xuất phát từ thiện ý hay có mục đích, người ngoài chen vào cũng dễ gây ra chuyện."
Ngay cả Triệu Đỗ Hành cũng không nhờ vả thì họ lấy tư cách gì để ra tay?
"Nhưng nếu cô ấy cần, chị có thể giới thiệu cho một quản lý chuyên nghiệp đáng tin cậy."
Thương Tiểu Ngũ đã kể lại điều này với Triệu Đỗ Hành.
Nhưng vì quản lý trước đó từng làm ra chuyện xấu, Triệu Đỗ Hành đã không còn tin vào bất kỳ quản lý chuyên nghiệp nào, nên từ chối thiện ý của Thương Tiểu Ngũ.
Thương Thời Thiên suy đoán: "Chẳng lẽ vì chuyện này?"
Thương Tiểu Ngũ hiểu vì sao Thương Thời Thiên lại chịu ngồi xuống trò chuyện với Triệu Đỗ Hành.
Cô nói: "Thương Kỳ Quán, chuyện này để em tự giải quyết."
"Được." – Thương Thời Thiên gật đầu đồng ý.
Thương Tiểu Ngũ sau khi hoàn thành công việc chuẩn bị triển lãm tranh thì hẹn gặp Triệu Đỗ Hành.
Triệu Đỗ Hành tưởng cô đến để tính sổ vì lần trước lại gần "Thương Thời Dữ", sắc mặt u ám: "Tôi chỉ tình cờ gặp cô ấy, qua chào hỏi một chút thôi. Cậu cần gì phải phòng bị tôi như phòng tội phạm? Hay là, trong lòng cậu vốn đã tin chắc tôi là kẻ chủ mưu hãm hại cậu rồi?"
Thương Tiểu Ngũ nói: "Đã nhắc đến rồi thì tôi nói thẳng luôn. Đúng, niềm tin của tôi dành cho cậu đã sụp đổ."
Triệu Đỗ Hành nghiến răng: "Vậy cậu còn hẹn tôi ra làm gì? Để cảnh cáo tôi à?"
"Tôi chỉ muốn một câu trả lời, lý do vì sao cậu làm vậy."
Triệu Đỗ Hành bật cười vì tức: "Tội danh là cậu gán cho tôi, giờ còn bắt tôi tự tìm lý do cho cái tội không có thật đó? Có bệnh thì đi mà chữa đi!"
"Vậy thì lấy danh nghĩa tình bạn tám năm của chúng ta mà thề, cậu thật sự không biết gì hết."
Triệu Đỗ Hành: "Tôi thề thì cậu sẽ tin chắc?"
"Tôi không tin. Sau khi cậu thề xong, chúng ta chấm dứt hoàn toàn."
Triệu Đỗ Hành cười gằn: "Cậu đã kết án tử cho tôi rồi, tôi còn gì để nói nữa?"
Thương Tiểu Ngũ cầm túi xách đứng dậy bỏ đi.
Trước khi đi, cô còn đặc biệt kiểm tra túi một lượt.
Sắc mặt Triệu Đỗ Hành lập tức đen kịt: "Thương Thời Đãi, cậu đừng có quá đáng!"
Câu này gần như được nghiến răng bật ra.
Thương Tiểu Ngũ nhìn cô bằng ánh mắt nửa cười nửa không, lấy từ trong túi ra một tập tài liệu, nói: "Tôi đã cho cậu cơ hội rồi, là cậu không chịu nói thật. Hai năm nay, cậu thường xuyên dùng tài khoản mã hóa để chuyển tiền đến một tài khoản ở nước ngoài. Tài khoản đó chính là thẻ mà Vu Hùng dùng để giao dịch với bọn buôn ma túy."
Triệu Đỗ Hành vừa định mở miệng thì Thương Tiểu Ngũ lại nói tiếp: "Cậu định nói đó là tài khoản của Vương Hạ Điệp phải không? Cô ta, cùng với phòng làm việc và công ty quản lý đều đã bị điều tra tài chính, cô ta hoàn toàn không có đủ tiền để chuyển cho Vu Hùng. Ngược lại là cậu, vì công ty cậu hỗn loạn về tài chính nên mọi người đều biết. Cậu biển thủ một phần tiền, rồi đổ tội cho vị quản lý từng biển thủ rồi bỏ trốn kia, không ai nghi ngờ cậu cả, đúng không?"
Sắc mặt Triệu Đỗ Hành lập tức thay đổi.
Hiển nhiên, Thương Tiểu Ngũ không phải mới biết chuyện này gần đây.
Tuy nhiên, điều này cũng chứng minh được Vương Hạ Điệp bị Vu Hùng uy hiếp, còn cô thì vì Vương Hạ Điệp mà đưa tiền cho Vu Hùng.
Thương Tiểu Ngũ nói: "Chị cả đã sớm điều tra ra rồi, là tôi ngăn chị ấy lại, vì tôi muốn đích thân nghe cậu nói thật với tôi. Nhưng cậu khiến tôi thất vọng rồi. Dù cho lúc Vương Hạ Điệp ra tay với tôi, cậu hoàn toàn không hay biết, nhưng về sau cậu tháo camera giám sát ở nhà, che giấu hành vi của cô ta, từ lúc đó trở đi, cậu đã không còn vô tội nữa."
———————
Đôi lời editor: Hết phiên ngoại rồi, từ chương sau sẽ là [Tuyến IF: nếu Thương Tứ không chết] nha cả nhà. Vì là dòng thời gian Thương Tứ không chết thì Thương bằng tuổi Vệ nên xưng hô giữa hai người Thương-Vệ mình sẽ để là 'cậu-mình' nha.