Vợ Trước Pháo Hôi Chuyển Sang Kịch Bản Hắc Nguyệt Quang

Chương 132: [Tuyến IF]: Ở chung



Tạ Mi vừa mới bước chân vào chốn công sở, nhưng không phải là một "gà mờ" chẳng biết gì.

Nghe ra được hàm ý ẩn trong lời nói của Vệ Dĩ Hàm, trong lòng cô khẽ căng thẳng.

Chẳng lẽ sếp định bảo cô đi làm chuyện phi pháp?

Vệ Dĩ Hàm nhận ra sự do dự của cô, nói: "Chỉ là tôi muốn cô giúp tôi điều tra một người, có thể cô quen biết ai đó trong lĩnh vực này."

Tạ Mi thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ điều tra thông tin cá nhân thôi thì cũng không quá to tát.

Tuy hành vi này cũng được xem là vi phạm pháp luật, nhưng thuộc vùng xám – miễn là không thu hút sự chú ý của các bên thì thường sẽ chẳng ai quản.

Tuy nhiên, cô vẫn có chút thắc mắc.

Sao sếp lại không tìm người khác?

Đây là chuyện chỉ cần bỏ tiền là làm được.

Ở Vệ gia, điều sếp không thiếu nhất chính là tiền, đúng không?

"Chuyện này cô hãy làm thật kín đáo, cần tiền cứ nói với tôi, nhưng tuyệt đối không được để ai biết cô đang điều tra thay tôi."

Vệ Dĩ Hàm không biết những gì Tạ Mi đang nghĩ trong lòng, nhưng câu nói đó lại vô tình giải đáp luôn thắc mắc của cô.

Tạ Mi lập tức hiểu ra.

Sếp là sợ người của Vệ gia biết được chuyện này rồi chen vào quấy rối.

Cô đã bị kéo lên cùng thuyền với Vệ Dĩ Hàm, giờ chỉ có thể tận tâm tận lực làm việc cho "bà chủ" thôi.

"Tôi sẽ cố hết sức để làm tốt chuyện này."

*

Tạ Mi mất hơn một tuần, ngày nào cũng phát lì xì trong các nhóm bạn học cũ và nhóm cựu sinh viên để "câu cá".

Cuối cùng cũng câu được một hacker dính bẫy.

Tốn hơn mười mấy vạn, cuối cùng cũng nhờ người đó tra ra được thông tin cá nhân cụ thể của Trần Bảo Minh.

"Trần Bảo Minh, nam, 22 tuổi. Người Đông Thành. Bỏ học đại học. Từng là bảo vệ tại Trường Tiểu học Thôn Minh Trung 3, vì thường xuyên xin nghỉ và vắng mặt không lý do nên đã bị chấm dứt hợp đồng lao động. Hiện là người thất nghiệp..."

Thái dương của Vệ Dĩ Hàm giật giật.

Thì ra tên Trần Bảo Minh này là bạn học cũ của cô.

Mà theo như thông tin điều tra được, hắn gần như không có bất kỳ mối liên hệ nào với Thương Thời Thiên.

Duy nhất một lần tiếp xúc là ván cờ ở quán cờ.

Nhưng trong hồ sơ không hề đề cập đến việc hắn có sở thích chơi cờ.

Có thể do tay hacker đó trình độ có hạn, chưa tra ra được?

Tạ Mi nhìn Vệ Dĩ Hàm, ngập ngừng như muốn nói gì.

"Còn thông tin gì nữa?" Vệ Dĩ Hàm hỏi.

Tạ Mi đáp: "Vệ giám đốc, bạn tôi dựa vào số liên lạc và địa chỉ của hắn, tra được các tài khoản mạng mà hắn từng lập trên Sobo, Lạc Đấu và một số nền tảng khác, phát hiện ra hắn..."

"Hửm?"

Tạ Mi đưa ra một tập tài liệu khác.

Tập tài liệu này dày hơn rất nhiều.

Vệ Dĩ Hàm vừa mở ra đã thấy tên và ảnh của chính mình.

Ảnh là do bị chụp lén.

Trong ảnh, cô vẫn mặc đồng phục trường quốc tế.

Rõ ràng là đối phương đã theo dõi cô từ thời trung học.

Điều này khiến cô cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

Nhưng cô buộc phải làm rõ, tại sao một kẻ như vậy lại theo dõi Thương Thời Thiên?

Tuy nhiên, trong những phát ngôn trên mạng của hắn, có rất nhiều lời nói thô tục khiến Vệ Dĩ Hàm – là người trong cuộc – cảm thấy cực kỳ khó chịu cả về thể chất lẫn tinh thần.

Tạ Mi nhìn sắc mặt Vệ Dĩ Hàm đã đen như than, liền đề nghị: "Giám đốc, hay là báo công an đi?"

Vệ Dĩ Hàm nghiến răng, trầm ngâm một lúc mới nói: "Báo công an thì nhất định phải báo, nhưng không phải bây giờ. Cũng không thể dùng lý do là hắn 'tưởng tượng đồi trụy về tôi trên mạng'. Ít nhất phải đảm bảo không dính líu gì đến mấy người trước đã."

Tạ Mi bừng tỉnh, trong lòng thấy cảm động.

Việc họ đang làm, tuy bình thường chẳng ai để ý, nhưng nếu lộ ra trước pháp luật thì chắc chắn sẽ bị xử phạt.

Vệ Dĩ Hàm nói: "Cô về làm việc đi."

Tạ Mi không dám làm phiền, lặng lẽ rút lui.

Vệ Dĩ Hàm lật xem những phát ngôn của Trần Bảo Minh, đọc đi đọc lại ba lần.

Ngay lúc cô sắp muốn nôn ra, cuối cùng cũng phát hiện một vài manh mối từ giữa những dòng chữ đó: "Hạnh phúc của Vệ Dĩ Hàm do tôi bảo vệ."

"Cô ấy xứng đáng có được cuộc sống hạnh phúc nhất."

"Tại sao lại bắt cô ấy kết hôn với người mà cô ấy không yêu?"

"Sắc mặt cô ấy tệ đi rồi, có phải bị ai bắt nạt không..."

— Trần Bảo Minh dường như cho rằng cô không hạnh phúc?

Vệ Dĩ Hàm nhíu mày.

Dù cho cô thực sự không hạnh phúc thì cũng đâu liên quan gì đến Thương Thời Thiên?

Tại sao lại theo dõi Thương Thời Thiên?

Ban đầu tối nay cô không định quay về nhà họ Thương, nhưng vì chuyện này, cô cảm thấy mình nên quay lại một chuyến.

...

Chín giờ tối, Vệ Dĩ Hàm mới kết thúc công việc và rời khỏi tòa nhà Tập đoàn Vệ thị.

Cô đã báo trước với Thương Thời Thiên rằng mình sẽ về nhà.

Vì vậy, khi cô về đến nơi, đèn từ hành lang dẫn vào phòng đều sáng trưng.

Vệ Dĩ Hàm đứng lại.

Cô bỗng cảm thấy, thực ra sống ở Thương gia cũng không tệ lắm.

Ít nhất thì... sẽ có người chừa đèn cho mình.

Trước đây không có suy nghĩ như vậy là vì cuộc sống của cô đã bị công việc, học hành, và các mối quan hệ xã hội lấp đầy.

Bây giờ cô đã tích lũy đủ tín chỉ, tốt nghiệp sớm một năm.

Không còn phải bận rộn với việc học, tự nhiên có thêm thời gian và tâm trí để quan tâm đến những chuyện khác.

"Vệ Dĩ Hàm? Sao đứng ở đây không vào nhà?" – giọng của Thương Thời Hành vang lên từ phía sau.

Vệ Dĩ Hàm quay đầu: "Chị mới về à?"

"Ừ."

Thương Thời Hành cũng là người cực kỳ bận rộn.

Ngoài việc học, những lúc rảnh cô còn thực tập ở Quỹ giáo dục Phượng Hoàng.

Thỉnh thoảng còn phải dành thời gian để gặp gỡ người vợ Tống Nhữ Thừa, người vừa kết hôn chưa lâu nhưng đã sống xa nhau vì công việc.

Vì vậy, cô ấy cũng thường đi sớm về khuya.

Hai người hiếm khi gặp nhau nên tranh thủ bàn luận một chút chuyện thương mại.

Nhưng Vệ Dĩ Hàm không quên mục đích trở về hôm nay.

So với cô, có lẽ người Thương gia sẽ quan tâm đến sự an toàn của Thương Thời Thiên hơn.

"Có một chuyện... có thể là em nghĩ quá nhiều, nhưng em cảm thấy không thể coi nhẹ."

Thương Thời Hành ngạc nhiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Vệ Dĩ Hàm kể lại chuyện mình phát hiện Trần Bảo Minh hai lần xuất hiện gần Thương Thời Thiên, trong khi giữa họ không có bất kỳ mối liên hệ nào.

Thương Thời Hành lập tức kéo Thương Thời Thiên ra khỏi phòng cờ.

Sau khi xác nhận lại từ miệng em gái, cô vừa tức giận vừa buồn cười, chọc nhẹ trán em gái: "Tại sao không nói sớm với người nhà?"

"Không có bằng chứng thì không thể tùy tiện nói lung tung." Cô quay sang nhìn Vệ Dĩ Hàm: "Vệ Dĩ Hàm, cậu tìm được chứng cứ rồi à?"

Vệ Dĩ Hàm khẽ cười.

Cô kể lại những điểm bất thường của Trần Bảo Minh, đồng thời đưa ra bằng chứng.

Thương Thời Hành và Thương Thời Thiên chưa từng thấy những lời lẽ bệnh hoạn, điên cuồng như vậy, mãi mới hoàn hồn.

"Hắn mê luyến em, nên mới thù hằn Tiểu Thiên." Thương Thời Hành khẳng định.

Vệ Dĩ Hàm nói: "Em chưa từng tiếp xúc với hắn."

Ánh mắt cô dừng lại ở một tờ giấy, bỗng nhiên khựng lại.

Trên tờ giấy in hình những món đồ mà Trần Bảo Minh đăng tải trên mạng – những vật mà hắn coi như bảo vật.

Trong đó có một chiếc ô rất khác biệt so với những món còn lại.

Vì chiếc ô đó là một phụ kiện cao cấp kèm theo một dòng siêu xe nào đó, giá lên tới mười mấy vạn tệ.

Trên mạng tuy có nhiều hàng nhái, nhưng người từ nhỏ đã quen dùng hàng thật chỉ cần liếc qua là nhận ra – đó là đồ thật.

Với tình trạng kinh tế của Trần Bảo Minh thì không thể nào sở hữu một cây dù như thế.

Vệ Dĩ Hàm bỗng nhớ lại, cách đây ba, bốn năm, vào một ngày mưa, dường như cô đã tùy tiện đưa một cây dù cho ai đó.

"Em biết hắn là ai rồi." – gương mặt Vệ Dĩ Hàm trở nên u ám.

Trần Bảo Minh là con trai của một giáo viên từng dạy cô.

Có một lần trên đường về nhà, cô thấy hắn bị bắt nạt. Vì nể mặt giáo viên, cô đưa cho hắn một chiếc dù.

"... Chỉ vì vậy mà hắn nhớ thương em suốt bốn năm?" Thương Thời Hành cảm thấy sốc.

Bản thân người trong cuộc chẳng hề mong bị ai đó nhớ đến như vậy.

"Hắn có vấn đề về đầu óc." – Vệ Dĩ Hàm nói.

Thương Thời Thiên: "Cậu mà cũng biết mắng người à?"

Vệ Dĩ Hàm: "Ý mình là, mình nghi hắn có vấn đề về thần kinh."

Thương Thời Hành cũng đồng tình với nhận định của Vệ Dĩ Hàm.

Cô nói với em gái: "Ừ. Tuy chưa có bằng chứng hắn đang theo dõi em, nhưng một người cực đoan và bệnh hoạn như vậy, thực sự rất nguy hiểm."

Nhưng họ lại không thể vì lý do đó mà để cảnh sát bắt giữ Trần Bảo Minh.

"Chị sẽ bảo mẹ thuê cho em một trợ lý, sau này đi đâu cũng phải có trợ lý đi cùng."

Thương Thời Thiên: "?"

"Em là một kỳ thủ, mang theo trợ lý thì kỳ lắm." Cô thấy Thương Thời Hành định mở miệng, bèn nói thêm: "Tất nhiên, em biết gọi là trợ lý nhưng thật ra là vệ sĩ. Nhưng danh xưng trợ lý nghe kỳ quá, chi bằng nói là học trò của em."

Vệ Dĩ Hàm: Cái cậu bận tâm là... tên gọi à!?

Thương Thời Thiên lúc nào cũng chú ý đến những điểm thật khác người.

...

Việc thuê vệ sĩ cho Thương Thời Thiên coi như đã được quyết định.

Thương Thời Hành còn nói sẽ để gia đình điều tra Trần Bảo Minh.

Nói xong, thấy trời cũng đã muộn, cô liền giục Thương Thời Thiên và Vệ Dĩ Hàm về phòng nghỉ ngơi.

Thương Thời Thiên đã tắm xong từ trước.

Vệ Dĩ Hàm nghĩ cô sẽ không đợi mình, ai ngờ sau khi tắm xong ra, thấy cô vẫn chưa ngủ.

"Cậu... cố ý đợi mình sao?" – Vệ Dĩ Hàm hỏi, bỗng thấy hơi khô miệng.

Thương Thời Thiên nói: "Ừm, mình chợt nhớ ra có việc muốn nói với cậu. Không nói ngay thì sợ mai mình lại quên mất."

Vệ Dĩ Hàm: ...

Kết hôn một năm rồi, chẳng lẽ cô còn chưa hiểu rõ Thương Thời Thiên?

Rốt cuộc là đang mong đợi điều gì vậy!

...

Chuyện mà Thương Thời Thiên muốn nói chính là lịch thi đấu chung kết trận Thiên Nguyên.

Trước đó không lâu, Hiệp hội cờ vây đã liên hệ với Thương Thời Thiên để bàn lịch thi đấu trận chung kết.

Dù sao các tuyển thủ chuyên nghiệp đều tham gia nhiều giải, để tránh xung đột lịch, phải chọn thời gian mà cả hai đều rảnh.

Cô và đối thủ Tân Hào so lịch với nhau, phát hiện ngày 21 tháng 8 cả hai đều rảnh.

Tuy nhiên, hôm trước đó lại là ngày kỷ niệm một năm kết hôn của cô.

Cô phải đợi lễ kỷ niệm kết thúc rồi lập tức đến Cô Tô, nghỉ ngơi tại khách sạn để dưỡng sức.

Vì gần đây Vệ Dĩ Hàm dường như rất quan tâm đến lịch trình của mình, nên cô liền báo trước.

Vệ Dĩ Hàm: ...

Còn tưởng là chuyện gì to tát.

Nhưng so với kiểu ngày trước đi đâu cũng chẳng báo, cách sống hiện tại khiến cô cảm thấy hai người họ ngày càng đặt nhau trong tim nhiều hơn.

Cô quyết định đáp lại: "Cần mình đặt khách sạn giúp không?"

"Không cần. Mình thường xuyên đến đó thi đấu, quy trình quen thuộc lắm rồi. Nhân viên lễ tân khách sạn cũng quen mặt mình luôn rồi."

Nói xong, Thương Thời Thiên đổi chủ đề: "Đúng rồi, mình bảo mẹ thuê vệ sĩ cho cậu luôn nhé?"

"Hắn ta nhằm vào cậu."

"Nhưng người hắn mê là cậu."

"Đừng dùng từ đó được không?" – Vệ Dĩ Hàm thấy buồn nôn.

Thương Thời Thiên vội nói: "Mình không nhắc đến hắn nữa. Cậu ngủ đi."

Vệ Dĩ Hàm cảm thấy tối nay chắc mình sẽ gặp ác mộng.

Thương Thời Thiên nói: "Cậu nằm nghiêng về phía mình ngủ thì sẽ không dễ gặp ác mộng."

Vệ Dĩ Hàm: ?

"Bà nội tin Phật, bà nói nằm nghiêng bên phải khi ngủ trong Phật giáo gọi là 'tư thế cát tường', sẽ không gặp ác mộng."

Vệ Dĩ Hàm nhìn cô, im lặng hai giây, cuối cùng vẫn nằm nghiêng đối mặt cô.

Chẳng bao lâu sau, Thương Thời Thiên đã hối hận.

Hơi thở của Vệ Dĩ Hàm phả nhẹ lên cổ cô, như một chiếc lông vũ.

Tựa như đang khẽ khàng khuấy động trái tim cô.

——————————————

Tiểu Vệ tổng: Cậu cứ thừa nhận đi, cậu chỉ muốn mình nhìn cậu ngủ thôi.

Thương Tứ: ?