Vệ Dĩ Hàm đã kể lại toàn bộ thông tin mà cô thu thập được cho viên cảnh sát phụ trách vụ án lần này.
Tuy đối phương rất muốn nói rằng những điều này không thể xem là bằng chứng, nhưng cũng thừa nhận đây có thể là một hướng điều tra. Vì vậy, anh ta đồng ý sẽ điều tra Vệ Dĩ Hạo để xem liệu có liên quan đến tranh chấp tài sản trong giới hào môn hay không.
Chuyện này cũng không thể giấu được Thương gia.
Thương Dữ Phượng nhanh chóng biết được việc này.
Bà không trách mắng Vệ Dĩ Hàm, chỉ hỏi: "Nếu chuyện này thực sự có liên quan đến người nhà của con, con muốn chúng ta xử lý thế nào?"
Nếu điều tra ra được Vệ Dĩ Hạo có tham gia vào chuyện này, đừng nói đến Thương gia, ngay cả Vệ Dĩ Hàm cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nhưng cô hiểu rõ, tuy Vệ Dĩ Hạo là con ngoài giá thú của Vệ Ung Khôn, chỉ mới được đưa về Vệ gia hơn một năm nay, nhưng Vệ Ung Khôn chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ rơi hắn.
Thứ nhất, Vệ Ung Khôn đã công khai đưa hắn về Vệ gia, gần đây cũng thường vô tình hay cố ý nhắc đến thân thế và gia thế của hắn với bên ngoài. Trong mắt người ngoài, lợi ích giữa hắn và Vệ gia đã gắn chặt với nhau.
Nếu hắn bị bắt vì tham gia mưu hại Vệ Dĩ Hàm và Thương Thời Thiên, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến giá cổ phiếu của Vệ thị.
Thứ hai, do coi trọng huyết thống và mang trong lòng cảm giác áy náy vì Vệ Dĩ Hạo đã sống cùng mẹ ruột bên ngoài suốt bao năm, Vệ Ung Khôn nhiều khả năng sẽ muốn bù đắp cho hắn bằng cách bao che chuyện này.
Nhưng cũng có khả năng ông ta sẽ không làm vậy.
Lý do, Vệ Dĩ Hàm cũng đã nghĩ đến rồi.
Tuy ông nội Vệ Đạt đã qua đời, để lại công ty và phần lớn tài sản cho Vệ Ung Khôn, nhưng các anh chị em của ông ta vẫn đang rình rập cơ hội.
Hiện tại, ông ta đang trong giai đoạn then chốt hợp tác với Thương gia — dù việc hợp tác đã bắt đầu từ một năm trước, nhưng vẫn còn rất nhiều dự án cần thương lượng.
Ông ta cũng cần có thành tích để ổn định các cổ đông.
Trong tình huống đó, ông ta có thể sẽ lựa chọn từ bỏ Vệ Dĩ Hạo.
Sau một hồi suy nghĩ, Vệ Dĩ Hàm nói: "Thời Thiên cũng là người thân của con. Vậy nên cứ xử lý theo đúng quy trình đi ạ."
Thương Dữ Phượng gật đầu.
Thái độ của Vệ Dĩ Hàm không hề lấp lửng. Dù sao thì, ngay khi phát hiện Vệ Dĩ Hạo có khả năng liên quan, cô đã lập tức báo cho cảnh sát, không hề che giấu cho người nhà.
Tuy nhiên, cô chắc chắn không hài lòng với Vệ Ung Khôn.
Sinh nhiều con như vậy mà không biết dạy dỗ, khác gì lợn giống đi phối giống chứ?
Còn việc vì sao Vệ Dĩ Hàm lại xuất sắc đến thế?
Đó chắc chắn là nhờ mẹ cô – Tống Tích Huệ – dạy dỗ tốt.
Thương Dữ Phượng giấu sự bất mãn vào lòng, nói với Vệ Dĩ Hàm: "Vệ Ung Khôn chắc chắn sẽ tìm con. Nếu con không đối phó nổi, cứ bảo ông ta đến tìm ta."
Bà vốn không thích xen vào chuyện nhà người khác, lần này hiếm khi chủ động đứng ra bảo vệ Vệ Dĩ Hàm, đủ thấy trong lòng bà đã thật sự công nhận cô cháu dâu này.
Thương Thời Thiên vừa bước ra khỏi phòng cờ, liền thấy Vệ Dĩ Hàm đang cầm cây que trêu mèo, ngồi xổm bên ngoài chơi với Lạn Kha.
"Vệ Dĩ Hàm!" Giọng Thương Thời Thiên hơi cao lên, rõ ràng là vừa bất ngờ vừa vui mừng khi thấy cô xuất hiện.
Không biết là do dạo này cô quá quan tâm đến Vệ Dĩ Hàm nên mới xuất hiện hiệu ứng "tiếp xúc thường xuyên", hay vì lý do nào khác... nhưng cô phát hiện Vệ Dĩ Hàm xuất hiện ngày càng thường xuyên hơn.
Vệ Dĩ Hàm ngẩng đầu nhìn cô.
Sự phân tâm ấy đã tạo cơ hội cho Lạn Kha.
Nó lập tức vồ tới, một chân tóm lấy que trêu mèo, hai chân cùng phối hợp, đè nó xuống đất rồi bắt đầu cào cấu và gặm nhấm điên cuồng.
Vệ Dĩ Hàm để mặc nó chơi, còn mình thì đứng dậy bước về phía Thương Thời Thiên.
"Huấn luyện xong rồi à?"
Thương Thời Thiên gật đầu: "Ừ, vừa làm xong bài cờ sinh tử. Cậu ăn trưa chưa?"
Vệ Dĩ Hàm lắc đầu: "Chưa, đợi cậu."
Cảm giác xao xuyến lại trỗi dậy trong lòng, Thương Thời Thiên nói: "Vậy chúng ta mau đi ăn nhé!"
Nói xong, cô thử chìa tay về phía Vệ Dĩ Hàm.
Ánh mắt Vệ Dĩ Hàm lướt qua bàn tay cô, giây sau, liền nắm lấy.
Khóe miệng Thương Thời Thiên không kìm được nữa, nở một nụ cười rạng rỡ.
Trong mắt người ngoài, cô chẳng khác gì đang cười ngu ngơ khoe hàm răng trắng.
Dù Vệ Dĩ Hàm không cười ngốc nghếch cùng cô, nhưng cũng nhẹ nhàng cong môi.
Vì gần đến ngày khai giảng, lớp mỹ thuật kết thúc khóa huấn luyện sớm, Thương Tiểu Ngũ được nghỉ hai ngày. Vừa về đến nhà, cô đã chứng kiến cảnh tượng này.
Cô lẩm bẩm: "Kỷ niệm ngày cưới có hiệu quả lớn đến vậy sao? Mới một ngày thôi mà cứ như rơi vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt rồi."
Thương Thời Thiên hỏi cô: "Tiểu Ngũ, em đang lẩm bẩm gì đấy? Ăn cơm chưa?"
"Em vừa về, còn chưa ăn!" Thương Tiểu Ngũ đáp.
Cô chạy nhỏ đến bên cạnh chị gái, hỏi: "Thương Kỳ Quán, chị dâu Vệ, hai người đang yêu nhau à?"
Thương Thời Thiên vì cái biệt danh "Kỳ Quán", liền đưa tay lên vò đầu em gái.
"Chị với Vệ Dĩ Hàm đã kết hôn rồi." Cô nhắc nhở.
"Tóc em rối rồi." Thương Tiểu Ngũ vùng ra, vội chỉnh lại tóc.
Cô nói: "Nhưng hai người kết hôn nửa năm rồi mà chẳng có cảm giác ngọt ngào của vợ vợ son gì cả!"
Thương Thời Thiên nghẹn lời, không nói được gì.
Ngược lại, Vệ Dĩ Hàm chủ động hỏi Thương Tiểu Ngũ: "Vậy trong mắt em, như thế nào mới gọi là cảm giác ngọt ngào của vợ chồng mới cưới?"
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm xem phim Hàn, Thương Tiểu Ngũ đáp: "Phải có đi tuần trăng mật."
"Bọn chị đều bận, không có thời gian đi tuần trăng mật." Thương Thời Thiên nói.
"Vậy hai người có hôn nhau không?"
Thương Thời Thiên: ...
Vệ Dĩ Hàm: ...
Thương Thời Thiên chợt nghĩ ra, nói: "Có chứ, chỉ là em không thấy thôi, bọn chị mới hôn nhau hôm kia mà."
Dù chỉ là hôn má.
Nhưng hôn má thì chẳng phải cũng là hôn sao!?
Thương Tiểu Ngũ kinh ngạc, ánh mắt nhìn họ đầy vẻ trách móc.
Đáng ghét, hai người dám lén em hôn nhau!
Thương Thời Thiên bật cười hỏi cô: "Có phải ở trường em gặp được ai khiến tim đập nhanh rồi không? Không thì sao lại quan tâm đến tiến độ tình cảm của bọn chị thế?"
Thương Tiểu Ngũ kiêu ngạo nói: "Toàn lũ nhóc con, chẳng đáng để em rung động."
Thương Thời Thiên: "Vậy tức là em đã bước vào giai đoạn tò mò về những chuyện ấy rồi."
Vệ Dĩ Hàm ngạc nhiên nhìn cô.
Không ngờ Thương Thời Thiên – người trước giờ không hề dính dáng đến chuyện tình cảm hay ham muốn – lại có thể bình thản nói ra những lời như thế.
Thương Thời Thiên nhìn lại cô, còn chớp chớp mắt, lại là vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Vệ Dĩ Hàm hiểu rồi, Thương Thời Thiên đúng là "giả heo ăn thịt hổ".
Nhưng điều đó không có nghĩa cô ấy là người đầy tâm cơ, chỉ là dễ bị những người tâm cơ hiểu nhầm là cùng một loại mà thôi.
Thương Tiểu Ngũ nhìn Thương Thời Thiên, rồi lại nhìn Vệ Dĩ Hàm bên cạnh.
Cô hơi xấu hổ phản bác: "Không có đâu. Em đâu có nghĩ mấy chuyện không lành mạnh, chỉ là gần đây lớp vẽ phải học vẽ người thật thôi..."
Người mẫu gần như khỏa thân hoàn toàn.
Có lẽ vì giáo viên nghĩ đến việc học sinh toàn là vị thành niên, nên người mẫu chỉ mặc mỗi chiếc quần lót.
Nhưng đối với nhiều học sinh đang trong tuổi dậy thì, như thế vẫn là quá kích thích.
Thương Thời Thiên ngạc nhiên: "Em 17 tuổi rồi, tính theo tuổi mụ là đã trưởng thành, suy nghĩ đến những chuyện đó chẳng phải rất bình thường sao? Sao lại cảm thấy xấu hổ?"
Vệ Dĩ Hàm: ... Đừng nói kiểu như cậu có kinh nghiệm lắm vậy.
Đúng lúc Thương Tiểu Ngũ hỏi: "Thương Kỳ Quán, chị trước đây cũng từng vậy à?"
"Không có đâu, thời gian nghĩ mấy chuyện đó, chị thà dùng để nghiên cứu kỳ phổ còn hơn."
Thương Tiểu Ngũ: ( ̄o ̄) . o
Vệ Dĩ Hàm bật cười khúc khích.
Trước khi hai người kia nhìn qua, cô đã nhanh chóng quay mặt đi, giả vờ như không nghe thấy gì.
Thương Tiểu Ngũ nói: "Chị dâu Vệ, chị cười gì thế? Thương Kỳ Quán đầu óc toàn cờ vây, em nghi ngờ hai người ngoài hôn nhau ra thì chẳng làm gì khác luôn ấy."
Thương Thời Thiên: ...
Vệ Dĩ Hàm: ...
Nhiều chuyện quá rồi đó!
"Em chưa đủ tuổi vị thành niên, chị không thể nói với em mấy chuyện của người lớn." Thương Thời Thiên đánh trống lảng: "Nhưng mà giáo dục giới tính vốn là trách nhiệm của phụ huynh, hay là em gọi điện hỏi mẹ hai và mẹ đi? Không thì hỏi chị cả cũng được."
Giờ thì lại bảo là chuyện người lớn à?
Thương Tiểu Ngũ quay đầu bỏ chạy.
Chỉ có ngu mới tiếp tục ở lại gần hai người họ!
Thương Tiểu Ngũ vừa đi, Thương Thời Thiên liền cảm thấy mấy lời vừa rồi hình như có hơi giống đang ám chỉ gì đó với Vệ Dĩ Hàm.
Cô xấu hổ giải thích: "Mấy cái lúc nãy ấy, đều là mạng xã hội nói thế, kiểu như giáo dục con cái trong tuổi dậy thì... các thứ ấy."
Vệ Dĩ Hàm hỏi: "Cậu cũng quan tâm đến chuyện giáo dục trẻ con cơ à?"
Chẳng lẽ định sinh con?
Vệ Dĩ Hàm cảm thấy khó xử.
Cô thấy ở độ tuổi này mà sinh con thì chỉ thêm gánh nặng.
Với gia thế của Thương gia và Vệ gia, đương nhiên không lo chuyện nuôi không nổi con.
Nhưng nuôi con đâu chỉ cần điều kiện vật chất, mà còn phải dốc lòng quan tâm, chăm sóc, đồng hành.
Cô tự thấy mình không thể thường xuyên ở bên con cái.
Thương Thời Thiên lại càng dốc sức cho sự nghiệp cờ vây, càng không có thời gian cho con.
Trừ khi cả hai người thực sự rất thích trẻ con, bằng không thì...
Thương Thời Thiên không biết Vệ Dĩ Hàm đang nghĩ gì, cô nói: "Thỉnh thoảng lướt Weibo hay bị đẩy mấy bài truyền cảm hứng, quảng cáo ấy mà, toàn kiểu bán khóa học với giới thiệu sách dạy con, xem nhiều rồi thì tự nhiên nhớ thôi."
Vệ Dĩ Hàm: ...
Cô còn tưởng Thương Thời Thiên ngoài cờ vây ra thì chẳng biết lướt mạng là gì.
Hóa ra lại phát hiện ra một mặt khác của Thương Thời Thiên.