Vệ Dĩ Ngữ bảo Lý Lạc Tri dẫn Thương Thời Thiên đi chỗ khác.
Thương Thời Thiên dùng ánh mắt hỏi ý Vệ Dĩ Hàm, người sau gật đầu: "Cậu cứ đi đi, một mình mình cũng lo được."
Đợi Thương Thời Thiên đi rồi, Vệ Ung Khôn lập tức yêu cầu Vệ Dĩ Hàm cho ông một lời giải thích.
Vệ Dĩ Hàm nói: "Chuyện này con không có gì để nói cả."
"Con thật khiến ba thất vọng. Như vậy, ba làm sao yên tâm giao Vệ gia cho con được?"
Vệ Dĩ Hàm nhìn ông bằng ánh mắt như đang đánh giá, soi xét.
Vệ Ung Khôn khó chịu: "Con nhìn cái gì vậy? Có ý kiến gì với ba sao?"
"Không có." Vệ Dĩ Hàm đáp. "Chỉ là con nhận ra bụng dạ của ba có vẻ còn rộng lượng hơn con tưởng—ngay cả với đứa em từng muốn giết mình cũng có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Vệ Ung Khôn sa sầm mặt mày: "Ý con là gì?"
"Chị hai, tại sao lại vu oan cho em muốn hại chị?" Vệ Dĩ Hạo rưng rưng nước mắt.
"Vu oan sao? Với cái thái độ tam đường hội thẩm (ba người vây ép một), tôi còn tưởng cậu thật sự làm chuyện đó, rồi vì bị lộ nên mới thẹn quá hóa giận, giận cá chém thớt đổ lên đầu tôi đấy! Nếu cậu không làm, cảnh sát có cách gì ép cậu được?"
Những lời này Vệ Dĩ Hàm tuy nói với Vệ Dĩ Hạo, nhưng kỳ thực là đang nói với Vệ Ung Khôn — rằng ngay cả các người cũng đâu thật sự tin Vệ Dĩ Hạo vô tội, đúng không?
Vì chuyện này chưa bị tung ra công khai, chỉ có một số người Thương gia và Vệ gia quan hệ rộng mới nghe ngóng được tin tức từ cảnh sát.
Nói cách khác, chuyện này chưa ảnh hưởng gì đến danh tiếng hay cổ phiếu của Vệ gia.
Mà họ lại lo lắng như vậy, chính là vì sợ nếu Vệ Dĩ Hạo thật sự có dính líu thì khi chuyện vỡ lở, Vệ gia sẽ bị dư luận công kích.
Nói như vậy thì chẳng phải đã gián tiếp thừa nhận — ngay cả các người cũng nghi ngờ cậu ta có liên quan?
Lời này khiến cả Vệ gia trong phút chốc không ai đáp lại được.
Vệ Dĩ Hàm chuyển từ thế bị động sang chủ động, nói rõ rằng mối quan hệ giữa cô và người em trai cùng cha khác mẹ này vốn không thân thiết gì suốt hơn chục năm qua.
Nếu Vệ Dĩ Hạo thật lòng muốn chúc phúc cho cô, vậy sao không đích thân đến dự lễ cưới?
Bảo là bận đóng phim?
Vậy thì tại sao lại không đăng bài sớm hay muộn hơn, mà lại chọn đúng lúc cô và Thương Thời Thiên đang trên đường rời đi?
Cô đã hỏi người bên cạnh Vệ Dĩ Hạo — chiều hôm đó anh ta được nghỉ, hoàn toàn có nhiều thời điểm để đăng bài.
Chứ không giống như vừa hết việc liền tranh thủ đăng đâu.
Nếu Trần Bảo Minh nhìn thấy bài đăng đó, lại biết cô phải đến Tô Châu để chuẩn bị thi giải Thiên Nguyên thì hoàn toàn có thể chặn đường mai phục Thương Thời Thiên.
Từ Đông Thành đến Tô Châu có nhiều đường, nhưng chỉ có tuyến xảy ra vụ việc là tuyến ngắn nhất.
Mà Thương Thời Thiên đang vội, chắc chắn sẽ chọn tuyến gần.
Như vậy, Trần Bảo Minh mới có thể phục kích thành công.
Tuy nhiên, trước mặt người Vệ gia, Vệ Dĩ Hàm không nói rõ mục tiêu của Trần Bảo Minh là Thương Thời Thiên, mà kéo cả mình vào thành mục tiêu bị hại.
Bởi vì Vệ Dĩ Hạo không có lý do gì để hãm hại Thương Thời Thiên.
Nếu cô nói rõ rằng Trần Bảo Minh chỉ muốn hại Thương Thời Thiên, thì nghi ngờ Vệ Dĩ Hạo là đồng phạm sẽ giảm mạnh.
Nhưng nếu cô tự nhận mình cũng là mục tiêu, thì Vệ Dĩ Hạo lại có động cơ — bởi vì cô và hắn là đối thủ tranh giành tài sản, hai người đứng ở hai phía đối lập.
Nghe đến đây, Vệ Dĩ Hạo không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Hắn muốn phản bác, nhưng cũng biết rằng nếu nói Trần Bảo Minh chỉ nhằm vào Thương Thời Thiên thì chẳng khác nào tự nhận có liên quan.
Vệ Dĩ Hàm làm vậy không chỉ để ép hắn lộ mặt.
Bởi vì nếu hắn thực sự là đồng phạm, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Nếu hắn tự đi xóa dấu vết, ngược lại sẽ trở thành bằng chứng cho cảnh sát.
Còn nếu hắn không làm gì cả, sự thật rồi cũng sẽ lộ ra.
*
"Thương Tứ tiểu thư, sao em cứ nhìn chị mãi thế?" Lý Lạc Tri thấy không thoải mái.
Thương Thời Thiên thu lại ánh nhìn, lúng túng nói: "Xin lỗi nhé, hơi đường đột rồi. Thật ra em chỉ muốn hỏi chị dưỡng da thế nào thôi, da chị nhìn đẹp thật đấy."
Trên mặt Lý Lạc Tri hiện ra nụ cười, điềm đạm nói: "Thật ra cũng chẳng dùng gì mấy..."
"Vậy thì đúng là trời sinh đã đẹp rồi."
Lý Lạc Tri hơi thấy hối hận.
Sớm biết vậy thì nói là có dùng mỹ phẩm dưỡng da đi.
Chứ nói không dùng gì, trong tai Thương Thời Thiên có khi lại thấy giả, hoặc giống như đang khoe khoang thì sao?
Nhưng thật ra Thương Thời Thiên không nghĩ phức tạp như vậy.
Cô chỉ hơi tiếc nuối.
Vì trước đó cô đã từng nghĩ muốn tặng quà cho Vệ Dĩ Hàm, nhưng nghĩ hai ngày trời vẫn chưa biết tặng gì.
Lúc nãy nhìn thấy Lý Lạc Tri, lại thấy khí chất của chị ta rất giống đại sứ của một thương hiệu mỹ phẩm nào đó.
Thế là cô liền nảy ra ý tưởng tặng mỹ phẩm.
Cô cố tình gợi chuyện, định hỏi Lý Lạc Tri có sản phẩm nào gợi ý không.
Dù sao cô cũng hiếm khi đi mua sắm, mấy thứ này không hiểu biết gì mấy.
Đúng lúc cô tưởng đề tài này đã kết thúc thì Lý Lạc Tri chủ động nói thêm, kể ra mấy sản phẩm dưỡng da mà cô đang dùng hoặc được bạn bè giới thiệu là tốt.
Thương Thời Thiên lặng lẽ ghi nhớ hết lại.
Lý Lạc Tri nói lời khen xã giao với cô, khen da cô rất đẹp, lại còn trẻ, tạm thời chưa cần dùng quá nhiều sản phẩm chăm sóc da.
Thương Thời Thiên nói: "Em định mua để tặng cho Vệ Dĩ Hàm, mấy hôm trước là kỷ niệm ngày cưới của bọn em, em quên chuẩn bị quà, nên giờ phải bù lại một món."
Lý Lạc Tri lúc này mới ngộ ra.
Cô ấy ngưỡng mộ nói: "Tình cảm của hai người thật tốt."
Thương Thời Thiên hỏi lại: "Chẳng lẽ chị và anh cả của Vệ Dĩ Hàm không có tình cảm tốt à?"
Lý Lạc Tri biết mình lỡ lời, cười cười, nụ cười có phần gượng gạo và ngượng ngùng.
Thương Thời Thiên từng nghe Vệ Dĩ Huy kể chuyện Lý Lạc Tri bị Vệ Dĩ Ngữ đánh.
Vừa rồi cô quan sát Lý Lạc Tri, còn thấy trên người cô ấy vẫn còn những vết bầm chưa tan hết.
Nghĩ một chút, cô nói: "Tính ra thì chúng ta cũng gần như người nhà rồi, sau này nếu chị cần giúp gì thì cứ tìm em."
Lý Lạc Tri nhìn cô chăm chú.
Như thể nhận ra điều gì đó, cô vô thức kéo áo che đi phần bầm tím vẫn còn hơi hiện rõ mấy ngày trước.
"Chị vẫn ổn mà." Lý Lạc Tri lại cười, rồi kiếm cớ chuyển chủ đề.
Đến giờ cơm tối, Thương Thời Thiên và Vệ Dĩ Hàm cùng nhau vào bàn ăn.
Không rõ cha con, anh chị em trong Vệ gia đã bàn bạc chuyện gì, nhưng không khí bữa tối không được tốt cho lắm.
Thương Thời Thiên giữ tâm thế "chỉ cần chưa đánh nhau là vẫn ổn", thảnh thơi tận hưởng mỹ vị.
Vệ Dĩ Hàm khá ghen tị với tính cách này của cô, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không dễ tự làm khó bản thân.
Nhưng dáng vẻ như không để tâm của cô trong mắt người Vệ gia lại trở thành biểu tượng cho sự áp đảo của Thương gia—
Chính vì đứng ra ủng hộ Vệ Dĩ Hàm một cách mạnh mẽ nên Thương Thời Thiên chẳng hề quan tâm đến thái độ của họ.
...
Sau bữa ăn, Vệ Ung Khôn gọi riêng Vệ Dĩ Hàm vào thư phòng nói chuyện.
Khi Vệ Dĩ Hàm và Thương Thời Thiên rời khỏi Vệ gia đã gần 10 giờ tối.
Vệ Dĩ Hàm nói: "Muộn thế này rồi, chắc bà và mọi người cũng nghỉ cả rồi ha?"
Thương Thời Thiên nhìn cô, chớp mắt nói: "Vậy thì chỉ còn cách sang chỗ cậu tá túc một đêm thôi."
Vệ Dĩ Hàm mỉm cười: "Ừ, nhà mình chỉ có 500 mét vuông thôi, đối với cậu đúng là hơi thiệt thòi."
Thương Thời Thiên chọc nhẹ vai cô: "Vệ Versailles."
Vệ Dĩ Hàm hỏi: "Versailles? Cung điện Versailles ở Pháp á?"
Thương Thời Thiên giải thích: "Bên Nhật có bộ manga tên là Hoa Hồng Versailles, dựa trên các nhân vật và sự kiện có thật ở cung điện Versailles cuối thế kỷ 18. Vì phong cách vẽ rất tráng lệ, lại kể về cuộc sống xa hoa phung phí của giới quý tộc, cuối cùng dẫn đến Cách mạng Pháp..."
Vệ Dĩ Hàm bừng tỉnh ngộ: "Vậy 'Versailles' có nghĩa là khoe của?"
"Ừ."
Vệ Dĩ Hàm nói: "Vậy cậu là 'Thương Versailles' rồi?"
Thương Thời Thiên: ?
Vệ Dĩ Hàm thấy cô vẻ mặt mơ hồ, mỉm cười nói: "Cậu là vợ mình, vợ vợ là một thể, của mình là của cậu, mình khoe thì cậu cũng khoe, không phải sao?"
Thương Thời Thiên không biết nên đáp lại thế nào.
*
Nhà của Vệ Dĩ Hàm nằm ở vùng ven ngoại ô Đông Thành, giá trung bình hơn 70.000 tệ/m².
So với các khu có giá 200.000 tệ/m², hay biệt thự Vệ gia hay dinh thự Thương gia, chỗ này không tính là nhà sang.
Tuy nhiên, ở đây có nhiều nhân viên văn phòng không đủ tiền mua nhà, chỉ thuê nhà giá rẻ, nên khu vực xung quanh khá đông đúc, sầm uất về đêm.
Khu căn hộ nơi Vệ Dĩ Hàm sống là khu trung – cao cấp, vào ban đêm khá yên tĩnh.
Ở tầng cao có thể tránh xa ồn ào, đứng bên lan can ban công còn có thể nhìn thấy cảnh xe cộ tấp nập bên dưới.
Thương Thời Thiên nắm lấy lan can, cảm nhận làn gió mát lướt qua mặt, nói: "Vệ Dĩ Hàm, gió chỗ cậu thật dễ chịu."
Vệ Dĩ Hàm nói: "Không bằng gió Thương gia đâu."
Thương gia nằm trong khu danh lam thắng cảnh tự nhiên, gió núi mát lành, dễ chịu.
Chỗ cô ở, có lẽ điểm tốt duy nhất là không có muỗi.
Vệ Dĩ Hàm hỏi: "Uống gì không? Nước lọc, nước trái cây, sữa hay... nhấp một chút rượu?"
Cô biết rõ Thương Thời Thiên tửu lượng khá, nếu không cũng chẳng đề nghị như vậy.
Thương Thời Thiên nói: "Uống nước trái cây vào buổi tối dễ tăng đường huyết, sữa thì hợp uống trước khi ngủ hơn... Nếu cậu muốn uống rượu, mình có thể uống cùng vài ly."
Vệ Dĩ Hàm khẽ cong môi, lấy ra một chai whisky từ tủ rượu.
Thương Thời Thiên ngồi tự nhiên lên ghế cao bên quầy bar, đợi cô rót rượu rồi đưa sang.
Mùi rượu nồng nàn nhanh chóng lan tỏa.
Thương Thời Thiên nhấp một ngụm, cùng Vệ Dĩ Hàm trò chuyện đôi chút về chuyện xảy ra ở Vệ gia hôm nay.
Thương Thời Thiên hỏi: "Cậu kéo cả Vệ Dĩ Hạo vào chuyện này, có sợ ảnh hưởng đến cái nhìn của ba cậu về cậu không?"
Vệ Dĩ Hàm hỏi ngược lại: "Cậu muốn nghe thật lòng không?"
"Ờm, mình tôn trọng ý cậu."
"Chuyện gì cũng làm theo ý ông ấy thì dĩ nhiên dễ làm ông ấy hài lòng, nhưng vậy thì có khác gì thú cưng ông ấy nuôi đâu? Điều mình muốn không phải là sự ban ơn của người trên..."
Thương Thời Thiên hiểu được hàm ý trong lời cô.
Vệ Dĩ Hàm muốn trở thành người đứng đầu.
Cô không ngăn cha mình giao tài sản cho đứa con khiến ông vui lòng nhất, nhưng nếu ông ta lợi dụng cô xong lại định vứt bỏ cô, thì đừng trách cô trở mặt vô tình, dùng mọi thủ đoạn để giành lại những gì thuộc về mình.
Khoảnh khắc đó, Thương Thời Thiên cảm thấy khí chất của Vệ Dĩ Hàm thay đổi.
Không còn vẻ trí thức dịu dàng, lạnh nhạt thường ngày.
Mà là một chút u tối, một phần bá đạo, và quan trọng nhất — là tham vọng không giấu giếm.
Thương Thời Thiên không hề chán ghét dáng vẻ này của Vệ Dĩ Hàm.
Ngược lại, cô nhìn thấy chính bản thân mình trong ánh sáng đó — tham vọng được ngồi vào vị trí chủ chốt của Thiên Dịch Các, tiến lên đẳng cấp cửu đẳng!
Sau khi nói xong, Vệ Dĩ Hàm yên lặng quan sát Thương Thời Thiên, muốn biết phản ứng của cô.
Liệu họ có cùng chí hướng không?
Chốc lát sau, Thương Thời Thiên rạng rỡ nói: "Vệ Dĩ Hàm, mình phát hiện ra, chúng ta sinh ra là để làm vợ vợ."
"Mình thích cậu như thế này."