Ăn khuya xong, Vệ Dĩ Hàm lấy máy tính bảng ra để Thương Thời Thiên đánh cờ, còn mình thì quay sang xử lý công việc.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cô mỏi mệt xoa cổ, xoay nhẹ đầu một chút.
Bất chợt thấy Thương Thời Thiên ôm bộ đồ ngủ, lén lút ló đầu ra từ cửa phòng.
Khóe miệng Vệ Dĩ Hàm khẽ nhếch: "Lén lút làm gì thế?"
"Sợ làm phiền cậu làm việc."
"Khi cậu đang đánh cờ mà mình đến tìm, cậu có bao giờ cảm thấy mình làm phiền cậu không? Ngược lại cũng thế, mình cũng sẽ không nghĩ là cậu làm phiền mình."
Nghe vậy, Thương Thời Thiên yên tâm chui tọt vào thư phòng.
"Làm xong đề sinh tử chưa?" Vệ Dĩ Hàm hỏi.
"Rồi rồi. Mình chuẩn bị đi tắm, định hỏi cậu sữa tắm để ở đâu?"
"Trong phòng tắm của phòng mình. Vì không có ai ở lại qua đêm nên phòng tắm bên ngoài không để mấy đồ dùng cá nhân này."
Thương Thời Thiên hỏi tiếp: "Cậu chưa từng mời bạn bè đến chơi à?"
"Bận quá, không có thời gian. Hơn nữa có đến chơi thì cũng không tiện ở lại qua đêm." Vệ Dĩ Hàm nói đầy hàm ý.
Thương Thời Thiên bỗng hiểu ý cô.
Là người đã kết hôn, nếu để bạn bè ở lại qua đêm một mình sẽ dễ gây hiểu lầm.
Cô lại hỏi: "Vậy nếu là bạn đến từ xa, cần chỗ ở thì sao?"
Vệ Dĩ Hàm đáp: "Khách sạn ngoài kia nhiều lắm, đặt một phòng là xong."
"Nếu người ta nói không cần lãng phí tiền thì sao?"
"Mình cần phải sợ lãng phí tiền à?"
"Cậu giỏi quá rồi!" Thương Thời Thiên vừa nói vừa đi tắm.
Vệ Dĩ Hàm: "?"
"Giỏi quá rồi" là ý một trăm điểm à?
Lại là từ mạng nữa sao?
Là người bận đến mức chẳng có thời gian lướt mạng, Vệ Dĩ Hàm bất giác cảm thấy có khoảng cách thế hệ giữa mình và Thương Thời Thiên.
Tắt máy tính, cô quay về phòng, đến phòng thay đồ lấy đồ ngủ.
Có vẻ Thương Thời Thiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đột ngột mở cửa ra.
Mặt cô kẹp giữa khe cửa, hỏi: "Vệ Dĩ Hàm, mình quên mang khăn tắm, cậu có khăn tắm dùng một lần không?"
Vì vốn không định để bạn bè ở lại qua đêm nên dĩ nhiên Vệ Dĩ Hàm cũng không chuẩn bị khăn tắm dùng một lần.
Cô nói: "Dùng của mình đi."
Chủ nhân khăn tắm đã chẳng để tâm, Thương Thời Thiên cũng không còn gánh nặng tâm lý.
Tắm xong, thay đồ ngủ rồi đi ra ngoài.
Do dự hai giây, cuối cùng cô cũng nhanh chóng chui lên giường lớn trong phòng ngủ chính.
Cô đợi một lúc lâu, không thấy Vệ Dĩ Hàm lên tiếng đuổi nên yên tâm đắp chăn ngủ.
Mặc dù cảm thấy mình đang lo xa, nhưng hồi còn sống chung ở Thương gia, vì có người lớn giám sát nên chuyện ngủ chung giường là điều bình thường.
Còn ở đây, cô không chắc Vệ Dĩ Hàm có ngại ngủ chung không.
Đầu óc cứ miên man suy nghĩ, cho đến khi Vệ Dĩ Hàm cũng tắm xong, mang theo hương hơi nước bước lên giường.
Nhiệt độ điều hòa vừa đủ, chiếc chăn đắt tiền và thoải mái khiến cơ thể không quá lạnh cũng chẳng quá nóng.
Nhưng khi cánh tay của Vệ Dĩ Hàm vô tình chạm vào người cô, Thương Thời Thiên lại cảm thấy cồn cào như thể chất cồn chưa tan hết bỗng dưng bốc lên tim.
Toàn thân như bị ngọn lửa nuốt chửng.
Đột nhiên, Vệ Dĩ Hàm hỏi: "Cậu thấy phần mềm đánh cờ trên máy tính bảng có quen không?"
"Hả?" Thương Thời Thiên bừng tỉnh, vội đáp: "Ừm, màn hình máy tính bảng to hơn điện thoại, thao tác cũng dễ hơn. Mình có thử tìm thêm vài phần mềm, phát hiện gần đây các nền tảng cờ vây trực tuyến phát triển bùng nổ, đã có hai app dùng AI rồi."
Chỉ cần nhắc đến cờ vây, Thương Thời Thiên liền dẹp hết mọi suy nghĩ lộn xộn.
Vệ Dĩ Hàm nằm nghiêng, gối đầu lên tay, chăm chú lắng nghe cô nói.
Đợi Thương Thời Thiên nói xong, Vệ Dĩ Hàm mới hỏi: "Vậy cậu thấy những app đó còn chỗ nào cần cải thiện không?"
Thương Thời Thiên nghĩ một lát, rồi hỏi ngược lại: "Câu này... chẳng lẽ cậu định phát triển một app như vậy?"
"Ngày cậu thi đấu Giải Thiên Nguyên, lúc mình đợi bên ngoài, tình cờ gặp một nữ doanh nhân mở nhà máy sản xuất dụng cụ cờ vây, cô ấy đang tìm nhà đầu tư và kể với mình về chuyện làm app cờ vây..."
Người mà Vệ Dĩ Hàm gặp tên là Thư Oánh.
Là một kỳ thủ chuyên nghiệp đã giải nghệ.
Sau khi giải nghệ, cô ấy mở một xưởng sản xuất dụng cụ cờ vây — tên là Quan Dịch Kỳ Nghiệp.
Mấy năm nay, hiệu suất kinh doanh của xưởng khá bình thường, tuy chưa đến mức phá sản nhưng cũng không có nhiều cơ hội phát triển.
Những năm gần đây, với sự xuất hiện của AI và sự phát triển của các ứng dụng di động, mọi người ngày càng phụ thuộc vào các thiết bị số như điện thoại và máy tính bảng.
Cô ấy cho rằng sự phát triển của các app cờ vây trực tuyến là xu hướng tất yếu.
Để kịp đón làn sóng đó, cô bắt đầu tìm nhà đầu tư, hy vọng mở rộng quy mô...
Vì từng nghe Thương Thời Thiên phân tích những chuyện này dưới góc nhìn của kỳ thủ, nên Vệ Dĩ Hàm bắt đầu để tâm.
...
Thương Thời Thiên ngạc nhiên: "Cậu định đầu tư cho cô ấy à?"
Nhưng mà... Tập đoàn Vệ thị đâu có làm mảng này?
Hơn nữa, các app cờ vây trực tuyến có quy mô khá nhỏ, Vệ thị chưa chắc đã hứng thú.
Vệ Dĩ Hàm dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, mỉm cười nói: "Trừ khi Vệ thị đã hoàn toàn là của mình, nếu không, mình sẽ không bao giờ cam tâm chỉ làm thuê cho Vệ thị."
Thương Thời Thiên ủng hộ: "Mình luôn cảm thấy, dù cậu làm gì cũng sẽ thành công."
"Dù làm gì... cũng sẽ thành công sao?" Ánh mắt Vệ Dĩ Hàm sâu thẳm.
Thương Thời Thiên bị cô hỏi đến hoang mang.
Câu này... có gì sai à?
Vệ Dĩ Hàm khẽ cong môi, kéo chăn lại, nói: "Ngủ sớm đi."
*
Sáng sớm, người giúp việc nhà Vệ Dĩ Hàm đến nấu bữa sáng.
Thấy một người phụ nữ lạ mặt trong nhà, bà ban đầu khá kinh ngạc, sau đó mới nhớ ra người này chính là Thương Thời Thiên, người vừa lên báo lá cải Đông Thành gần đây vì kỷ niệm ngày cưới.
Vì tính chuyên nghiệp, bà không hỏi gì thêm, chỉ chào hỏi rồi vào bếp.
Thương Thời Thiên ngồi ở bàn ăn uống nước, hỏi người giúp việc: "Vệ Dĩ Hàm thích ăn gì vào bữa sáng ạ?"
Người giúp việc đáp: "Vệ tiểu thư không kén ăn. Còn Thương tiểu thư, có kiêng gì hay thích món gì không?"
"Dì có món gì làm ngon nhất không ạ?"
Người giúp việc nghe vậy thì cười rạng rỡ: "Món 'lậu ngư nhi' của tôi là ngon nhất đấy, cô muốn ăn thì tôi làm một bát cho?"
"Lậu ngư nhi là gì ạ?"
"Chính là mì cá, hoặc gọi là miến cá cũng được, 'lậu ngư nhi' là cách gọi quê tôi."
"Vậy nhất định phải thử rồi."
Vệ Dĩ Hàm rửa mặt xong bước ra thì thấy người giúp việc đang bưng cho Thương Thời Thiên một bát mì nóng hổi, trắng ngần như cá nhỏ, trông giống canh bột.
Sau đó, cô nhìn chằm chằm Thương Thời Thiên ăn.
Thương Thời Thiên ăn một miếng, giơ ngón cái khen ngợi: "Wow, không ăn thì không biết là làm từ bột, mềm mượt và thơm quá. Đúng là món sở trường của dì."
Người giúp việc cười tươi roi rói, nói sẽ làm thêm vài món ăn kèm, ăn cùng sẽ càng ngon hơn.
Hoàn toàn bỏ quên luôn cả bà chủ là Vệ Dĩ Hàm.
Mãi đến khi Thương Thời Thiên thấy cô, liền gọi: "Vệ Dĩ Hàm, mau lại ăn sáng đi."
Vệ Dĩ Hàm ngồi xuống, người giúp việc bưng phần của cô lên.
Bữa sáng của cô là soup đông trùng hạ thảo, năm món ăn dinh dưỡng nhỏ, một bát cháo ngũ cốc, một quả trứng ốp la, và một phần bò bít tết.
Thương Thời Thiên nói: "Đông - Tây kết hợp, dinh dưỡng đầy đủ thật đấy."
Vệ Dĩ Hàm: ...
Cô liếc qua bát lậu ngư nhi nóng hổi kia, đột nhiên cảm thấy bữa sáng hàng ngày của mình chẳng còn mùi vị gì nữa.
"Muốn ăn thử không?" Thương Thời Thiên hỏi.
Không đợi cô trả lời, đã múc nửa bát đưa cho.
Vệ Dĩ Hàm thoáng nghi ngờ – chẳng lẽ không ngon nên mới chia nhiều vậy?
Nhưng vừa ăn thử một miếng, cô lập tức thay đổi suy nghĩ.
Chính vì quá ngon, nên Thương Thời Thiên mới muốn chia sẻ cùng cô, mới múc ra nhiều như thế.
Vệ Dĩ Hàm nói: "Nếu không đủ, cậu ăn thêm cháo nhé."
Người giúp việc lén liếc hai người, thầm nghĩ: Tình cảm của hai người này thật ngọt ngào hạnh phúc!
Cái tin đồn gì mà Vệ tiểu thư có bạch nguyệt quang, đúng là nhảm nhí hết sức.
*
Sau khi ăn sáng xong, Thương Thời Thiên quay về Thương gia, còn Vệ Dĩ Hàm thì đi làm.
Vừa về đến nhà, cô liền gặp Thương Tiểu Ngũ.
Thương Tiểu Ngũ nói: "Có người tối không về nhà, để em đi mách bà nội."
Thương Thời Thiên hỏi: "Hôm nay không phải thứ Năm sao, sao em không đi học?"
"Em thấy không khỏe, xin nghỉ rồi."
"Bị bệnh à?"
Lúc này, Thương Dữ Phượng vừa bước ra, nói: "Bị sốt nhẹ, đã gọi bác sĩ gia đình đến khám."
"Bà nội, buổi sáng tốt lành ạ."
Hôm qua, Thương Thời Thiên đã báo trước với Thương Dữ Phượng, nên bà không nói gì khi thấy cô giờ mới về.
Thương Thời Thiên liền chủ động kể một chút tình hình Vệ gia, tiện thể báo cáo rằng cuối tuần cô và Vệ Dĩ Hàm sẽ ở ngoài hai ngày.
"Ừ, chú ý an toàn là được."
Đến thứ Bảy.
Vì Vệ Dĩ Hàm phải tăng ca nửa buổi, nên Thương Thời Thiên ăn trưa xong mới đến chỗ cô ấy.
Cô đã có kế hoạch cho buổi chiều.
Đầu tiên đi mua nhu yếu phẩm, sau đó đi mua quà tặng cho Vệ Dĩ Hàm.
"Khăn tắm, sữa tắm, dầu gội..."
Vệ Dĩ Hàm hỏi: "Cậu không quen dùng loại dầu gội và sữa tắm của mình à?"
Thương Thời Thiên đáp: "Của cậu thơm lắm, xài cũng rất thích mà. Mình mua để chuẩn bị cho phòng tắm chung ấy."
Vệ Dĩ Hàm định nói gì đó nhưng dừng lại.
Chuyện này để người giúp việc lo là được, không cần hai người họ phải bận tâm.
Nhưng sáng nay cô vừa xem qua "bí kíp hẹn hò", phát hiện đi siêu thị lại là việc các cặp đôi thường làm cùng nhau!
Cô không hiểu vì sao nhiều cặp lại coi đi siêu thị là hoạt động hẹn hò.
Mang theo một chút nghi hoặc, một chút hiếu kỳ, cô cùng Thương Thời Thiên lái xe đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Ở đây có đến 139 thương hiệu hàng xa xỉ, nên còn được gọi là "khu hàng hiệu".
Siêu thị họ muốn đi nằm ở tầng hầm B1.
Khác với những siêu thị thường thấy đông đúc nhộn nhịp, nơi này rất vắng vẻ, vắng đến mức Thương Thời Thiên nghi ngờ không biết có phải chưa mở cửa không.
Cách bày trí hàng hóa cũng khác hoàn toàn, mang đến cảm giác cao cấp và sang trọng.
Thương Thời Thiên cầm lên một quả kiwi, nhìn giá: 59 tệ một quả.
Cô im lặng đặt lại.
Lại nhìn sang xoài: 78 tệ một quả.
Quay sang khu đồ gia dụng bên cạnh, một cái dĩa...
5388 tệ!?
Thương Thời Thiên: ...
Cô đã hiểu vì sao siêu thị này "vắng khách" rồi.
Vì đây là siêu thị hàng xa xỉ.
Vệ Dĩ Hàm thì chẳng bận tâm đến giá cả, nhìn thấy vài cái ly đẹp, hỏi: "Muốn mua ly không?"
Ở nhà cô tuy có ly, nhưng toàn là ly thủy tinh thông thường, chẳng có gì đặc biệt.
Thương Thời Thiên đi tới chọn một cái ly súc miệng màu hồng, rồi thêm một cái ly nước màu xanh lam đậm.
Vệ Dĩ Hàm nói: "Mình tưởng cậu chỉ thích trắng đen."
"Trước đây, thế giới của mình chỉ có trắng đen. Nhưng khi có thêm một sắc màu trong đời, mình mới phát hiện ra những màu khác cũng rất đẹp."
Vệ Dĩ Hàm hiểu ý trong câu đó, khẽ cong môi mỉm cười.
"Vậy màu đó là hồng, hay xanh lam?"
"Lúc thì là hồng, lúc thì là xanh lam."
Vệ Dĩ Hàm trầm ngâm:
Hồng dễ hiểu — hạnh phúc, ngọt ngào, dịu dàng, mộng mơ.
Xanh lam... có lẽ là ổn trọng và cuốn hút?
Thương Thời Thiên bất chợt nắm tay cô, chỉ vào một cặp ly khác: "Cái này là một cặp nè, Vệ Dĩ Hàm, mình mua nhé!"
Vệ Dĩ Hàm nhìn cô chăm chú lựa đồ trong siêu thị.
Chợt hiểu ra — niềm vui khi đi siêu thị là gì.
"... Được."
——————————————
Tiểu Vệ tổng: Đi siêu thị hả? Thật gần gũi, đời thường ghê.
Thương Thời Thiên: Với cái giá này... đây là Rolls-Royce trong giới siêu thị rồi hả!?