Vợ Trước Pháo Hôi Chuyển Sang Kịch Bản Hắc Nguyệt Quang

Chương 143: [Tuyến IF]: Kinh nghiệm yêu đương



Trong lúc đang được chỉ dẫn chơi cờ vây, đột nhiên Vệ Dĩ Hàm cảm thấy điện thoại trong túi quần đang rung.

Cô lấy ra xem, ánh mắt chợt ngưng đọng trong thoáng chốc.

Thời điểm này, Thương Thời Thiên vẫn chưa hoàn toàn nhập tâm vào chế độ giảng dạy, cô nói: "Có việc thì cứ xử lý trước đi."

"Không có gì đâu." Vệ Dĩ Hàm đặt điện thoại lên ghế sofa phía sau.

Sau đó, trong khoảng thời gian tiếp theo, trên ghế sofa thỉnh thoảng lại vang lên âm thanh rung ù ù.

Thương Thời Thiên tò mò nghiêng đầu nhìn thử.

Cô đoán, chắc không phải là việc công.

Vì nếu là công việc, với bản tính cuồng việc của Vệ Dĩ Hàm, cô tuyệt đối sẽ không phớt lờ nhiều lần như vậy.

Cũng không giống bạn bè.

Vệ Dĩ Hàm rất chân thành với bạn bè, cho dù bận thế nào cũng sẽ bắt máy để nói một tiếng.

Lại càng không phải người có quan hệ tồi tệ, nếu vậy thì cô ấy đã dứt khoát từ chối ngay từ đầu rồi.

Loại trừ những khả năng đó, phạm vi suy đoán thu hẹp lại không ít.

Thương Thời Thiên nói: "Có khi cô ấy có việc gấp muốn tìm cậu."

Vệ Dĩ Hàm nhìn cô chằm chằm.

Một lúc sau, cô trầm mặc lấy lại điện thoại, bắt máy ngay trước mặt Thương Thời Thiên.

"Dĩ Hàm, cuối tuần vui vẻ nhé!"

Giọng nói tươi sáng và rạng rỡ vang lên qua loa điện thoại.

Thương Thời Thiên lập tức vểnh tai lên.

Chẳng lẽ đây là mối tình đầu trong truyền thuyết của Vệ Dĩ Hàm?

Vệ Dĩ Hàm bình thản như nước: "Có chuyện gì sao?"

"Nghe Khắc Ninh nói dạo gần đây cậu gặp phải một vụ tấn công, cậu có bị thương không?"

"Cảm ơn vì đã quan tâm, tôi và vợ tôi đều không sao cả."

Bất ngờ bị nhắc đến, tim Thương Thời Thiên đập thình thịch.

Chắc là Doãn Tại Thủy cũng không ngờ Vệ Dĩ Hàm sẽ kéo Thương Thời Thiên vào giữa câu chuyện như vậy.

Cô ấy ngừng lại một chút, lập tức hiểu ra, Vệ Dĩ Hàm đang cố giữ khoảng cách với mình.

Đã quen biết Vệ Dĩ Hàm nhiều năm, thậm chí từng bên nhau một thời gian, cô ấy khá hiểu con người của Vệ Dĩ Hàm.

Vệ Dĩ Hàm luôn là kiểu người có ý thức tự giác rất cao.

Khi hai người còn quen nhau, dù ở xa, Vệ Dĩ Hàm cũng chưa bao giờ cố tỏ ra là người độc thân trước mặt người khác.

Để tránh những rắc rối không cần thiết, cô thường khéo léo đề cập rằng mình đã có bạn gái — đúng lúc, đúng cách, không khiến người theo đuổi bối rối mà cũng chẳng mang cảm giác khoe khoang.

Nhưng lần này, dù Doãn Tại Thủy không nhắc đến Thương Thời Thiên, Vệ Dĩ Hàm vẫn chủ động đề cập.

Doãn Tại Thủy cảm thấy có chút hụt hẫng.

Bởi vì cô có thể nhận ra — Vệ Dĩ Hàm thực sự đã không còn lưu luyến gì với mình nữa.

Thật ra, cô cũng biết Vệ Dĩ Hàm đã buông bỏ mối quan hệ cũ và bắt đầu cuộc sống mới với Thương Thời Thiên.

Từ khi ông nội cô gặp chuyện, cả nhà di cư ra nước ngoài, bạn bè ở Hạ Quốc gần như không còn liên lạc với cô.

Chỉ có Cố Khắc Ninh là vẫn giữ liên hệ.

Vì vậy, nếu muốn biết tình hình hiện tại của Vệ Dĩ Hàm, cô chỉ có thể hỏi Cố Khắc Ninh.

Hôm nay, Cố Khắc Ninh vô tình nhắc đến việc Vệ Dĩ Hàm và Thương Thời Thiên đi mua sắm.

Cô hỏi thêm vài câu, lại khều được từ miệng Cố Khắc Ninh chuyện họ từng bị tấn công.

Cố Khắc Ninh nói là sợ cô lo lắng nên không nói sớm.

Doãn Tại Thủy nói: "Không sao là tốt rồi." Rồi gượng gạo bổ sung, "Nếu có gì cần đến mình, cứ nói một tiếng."

...

Kết thúc cuộc gọi.

Vệ Dĩ Hàm nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng như bàn cờ của Thương Thời Thiên, chờ đợi câu hỏi của cô.

Thương Thời Thiên phối hợp hỏi: "Người yêu cũ à?"

Vệ Dĩ Hàm hỏi ngược lại: "Cậu biết cô ấy sao?"

Cô cứ tưởng trong đầu Thương Thời Thiên chỉ có cờ vây, sẽ không quan tâm đến những người không liên quan.

Thương Thời Thiên nói: "Có nghe vài lời đồn về hai người."

Vệ Dĩ Hàm mím môi, siết chặt điện thoại trong tay.

Thương Thời Thiên chớp mắt: "Ờ, mình không cố ý tìm hiểu đâu."

"Cậu có cố ý cũng không sao mà. Dù sao khi đó chúng ta định kết hôn, tìm hiểu lẫn nhau là việc cần thiết."

Thương Thời Thiên chột dạ, dời ánh mắt đi chỗ khác.

Vệ Dĩ Hàm: ...

Cô ấy chột dạ cái gì?

Chẳng lẽ lúc đó hoàn toàn không định tìm hiểu quá khứ của cô?

Thương Thời Thiên chỉ vào bàn cờ, đánh trống lảng: "Tiếp tục chơi không?"

Vệ Dĩ Hàm nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo.

Thương Thời Thiên nhanh trí, gọi bằng cách Vệ Dĩ Hàm từng thừa nhận: "Vợ ơi~?"

Vệ Dĩ Hàm: ...

Cơ mặt cô khẽ giật.

Một lúc sau, cô nhẹ gật đầu: "Chơi."

Bầu không khí căng thẳng lập tức tan biến.

Vệ Dĩ Hàm đặt điện thoại sang một bên, cầm lại quân cờ bên cạnh.

Bất chợt, cô hỏi: "Cầm cờ theo thế tay này đúng không?"

Thương Thời Thiên đáp: "Chuẩn thì không phải thế này. Nhưng chúng ta không thi đấu, thấy thoải mái là được. Dĩ nhiên, nếu thi chính thức thì không được vậy đâu, sẽ bị cho là thất lễ."

"Thế này?" Vệ Dĩ Hàm thử bắt chước động tác của Thương Thời Thiên, nhưng quân cờ không kẹp chặt, trượt khỏi kẽ tay.

Thương Thời Thiên ngồi sát lại bên cô, nắm tay cô, chỉ từng chút một.

Khoảng cách cơ thể gần kề như khiến linh hồn giao thoa.

Vệ Dĩ Hàm bắt đầu phân tâm.

Thương Thời Thiên cũng không thể như mọi khi, dồn hết sự chú ý vào bàn cờ.

Cô có cảm giác như từ đầu ngón tay, có thể cảm nhận được nhịp tim của cả hai.

Thương Thời Thiên vừa định rút tay về thì Vệ Dĩ Hàm đột nhiên nắm lấy.

"Cứ thế này dạy mình chơi cờ đi, cô giáo Tiểu Thương."

Toàn thân Thương Thời Thiên nóng ran cả lên.

Cô cảm thấy mình thật sự không phải là một giáo viên tốt.

Bởi vì vừa rồi, cô lại có ý định nhân lúc bầu không khí mập mờ để hôn Vệ Dĩ Hàm!

Chưa nói đến việc cô đang dạy Vệ Dĩ Hàm chơi cờ, cho dù bỏ qua thân phận "cô giáo" thì với tư cách là một kỳ thủ chuyên nghiệp, phân tâm khi đang chơi cờ là điều cấm kỵ!

Cô nói: "Tư thế này... không tiện lắm thì phải?"

Vệ Dĩ Hàm ra chiều suy nghĩ, rồi như bừng tỉnh.

Cô dịch người, ngồi hẳn vào lòng Thương Thời Thiên.

"Thế này tiện chưa?"

Thương Thời Thiên: !!!

Tư thế như vậy đúng là rất tiện cho kiểu "cầm tay chỉ dạy".

Nhưng vốn dĩ dạy cờ vây đâu có dùng kiểu đó đâu.

Vệ Dĩ Hàm không thể nào ngây thơ đến mức không biết điều này.

Không, cô ấy biết rất rõ.

Nhưng vẫn cố ý làm vậy.

Mục đích đã quá rõ ràng.

Thương Thời Thiên không đẩy cô ra, cũng không tránh đi, mà thuận theo hoàn cảnh, tiếp tục nói về bố cục và các hình cơ bản trên bàn cờ.

Tuy tư thế thân mật khiến dễ phân tâm, nhưng Vệ Dĩ Hàm vẫn chăm chú lắng nghe.

Mãi đến chiều muộn.

Thương Thời Thiên nói đến khô cả miệng, bụng cũng réo ọc ọc.

Vệ Dĩ Hàm đưa cho cô một ly nước, nói: "Chắc đến lúc chuẩn bị cơm tối rồi."

Thương Thời Thiên tò mò hỏi: "Dì vẫn chưa đến à?"

Vệ Dĩ Hàm giấu điện thoại vào góc, bình thản nói: "À, dì ấy bảo đột xuất có việc quan trọng nên không qua được, vậy nên bữa tối có lẽ chúng ta phải tự nấu rồi."

Thương Thời Thiên không nhận ra điều gì bất thường, nói: "May mà hôm nay mua toàn mấy món mình biết nấu."

Cô đứng dậy đi nấu cơm.

Lòng ngực trống rỗng khiến cô cảm thấy hơi hụt hẫng.

Vệ Dĩ Hàm ngẩng đầu nhìn cô: "Hay là cậu dạy cả nấu ăn cho mình nhé?"

Thương Thời Thiên: ...

Nếu cô không hiểu sai thì Vệ Dĩ Hàm chắc chắn đang trêu ghẹo cô!

Đúng lúc đó, từ góc độ của Thương Thời Thiên, cô nhìn thấy khóe môi Vệ Dĩ Hàm đang cong lên.

Đói bụng khiến người ta dễ mất kiểm soát.

Thương Thời Thiên không muốn làm chuyện gì trong tình trạng bụng rỗng, cô nói: "Về nấu ăn thì mình cũng chỉ là tay mơ, không đủ trình để làm cô giáo đâu."

Nói xong, cô vội vã chạy vào bếp như trốn.

Vệ Dĩ Hàm khẽ cười, bình tĩnh thu dọn bàn cờ.

Sau bữa tối, Vệ Dĩ Hàm đi xử lý công việc.

Thương Thời Thiên lẽ ra phải bắt đầu buổi tập luyện nhỏ vào buổi tối, nhưng lại không thể tập trung nổi.

Cô đành mở ứng dụng tiểu thuyết Lục Giang mà  cô thường đọc để thư giãn đầu óc sau khi đánh cờ.

Đang đọc thì bỗng có người trong nhóm chat tag cô.

Nhóm đó chỉ có vài cô gái, đều là đồng môn học cờ vây ở "Vu Đạo".

Dù sau này có người đã chuyển sang đạo quán khác, nhưng vẫn thường xuyên giữ liên lạc, cũng hay gặp nhau trong các giải đấu.

Vậy nên tuy là đối thủ, họ cũng là bạn bè.

Thương Thời Thiên tưởng mọi người tìm mình vì chuyện cờ vây, ai ngờ là để hỏi... kinh nghiệm yêu đương.

Thương Thời Thiên: ?

Kinh nghiệm gì cơ?

Cô kéo lên xem lại hàng trăm tin nhắn phía trước mới biết — thì ra có một người bạn vừa mới yêu.

Nhưng khi mới quen, bạn ấy lại lỡ dựng hình tượng "người từng trải".

Thế nên giờ hai người đã gặp nhau ngoài đời, cũng sắp đến bước đó, cô ấy bỗng nhớ ra "hình tượng" của mình.

Bởi vì thật ra cô ấy chẳng hề "từng trải" gì cả!

Sợ bị lộ, sợ làm hỏng ấn tượng đầu tiên của cả hai, nên vội vàng vào nhóm hỏi kinh nghiệm.

Trong nhóm chỉ có Thương Thời Thiên là người đã kết hôn, thế là họ tìm cô hỏi.

Thương Thời Thiên: ...

Thật ra thì, tuy đã cưới một năm, cô cũng chẳng có kinh nghiệm gì.

Nhưng chuyện này không cần thiết phải nói ra.

Hơn nữa, bạn cô cũng không hỏi chi tiết chuyện cô với Vệ Dĩ Hàm, chỉ đơn giản hỏi xem có "tài liệu học tập" nào không để nghiên cứu gấp.

Thương Thời Thiên trả lời: "Không có."

Bạn bè trêu: "Thế cũng bình thường thôi, dù gì cậu cũng chẳng cần dùng đến."

Thương Thời Thiên: ...

Không, cô cần!

May mà, tuy Thương Thời Thiên không có "tài nguyên", nhưng người khác thì có.

Một bạn chia sẻ luôn một đường link mạng, bảo tự tải về.

Thương Thời Thiên vừa bấm vào link, vừa nhìn quanh đầy chột dạ, cuối cùng chạy vào phòng, đóng cửa lại mới dám mở lên.

—————————————

Thương Tứ: Tôi có một người bạn...

Tiểu Vệ tổng: Người bạn cậu nói chắc không phải là cậu đấy chứ?