Máy lạnh trong tòa nhà giảng dạy được bật khá mạnh.
Trận mưa đột ngột khiến nhiệt độ càng giảm thêm.
Ngay cả Thương Thời Thiên – người không bị dính mưa – còn cảm thấy hơi lạnh, huống hồ là Vệ Dĩ Hàm toàn thân ướt sũng.
Cô mở ô ra, nói: "Có chuyện gì thì về nhà tắm rửa thay đồ xong rồi nói sau!"
Vệ Dĩ Hàm cũng không từ chối việc che chung ô với cô.
Nhưng vừa mới bước ra khỏi tòa nhà, hai người đã chạm mặt Trần Nhất Huân.
"Nhất Huân?"
"Thời Dữ." Trần Nhất Huân chào Thương Thời Thiên trước, rồi mới gật đầu với Vệ Dĩ Hàm: "Chào chị."
Thương Thời Thiên phát hiện trong tay Trần Nhất Huân cầm thêm một chiếc ô, lập tức hiểu ra: cậu ấy vẫn đội mưa đến để mang ô cho cô.
Thương Thời Thiên có chút cảm động —
Đây mới gọi là bạn chân chính!
Trần Nhất Huân đưa chiếc ô dài ra: "Mưa hơi lớn, nên mình mang cho cậu một cái ô to hơn."
Thương Thời Thiên vừa định nhận lấy thì Vệ Dĩ Hàm đột nhiên lên tiếng:
"Không cần đâu."
Thương Thời Thiên: ?
Thêm một cái ô thì không cần chen chúc, cũng không bị mưa tạt đến thảm hại, tại sao lại từ chối?
Vệ Dĩ Hàm nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: "Tôi chưa từng nói là không muốn che ô chung với em."
Thương Thời Thiên: ...
Chuyện này có liên quan gì đến việc có thêm một cái ô không?
Chẳng lẽ... Vệ Dĩ Hàm là muốn che chung một ô với cô?
Không muốn tự mình đa tình, Thương Thời Thiên lập tức dập tắt ý nghĩ đó.
Còn đang mải nghĩ, Vệ Dĩ Hàm đã đưa tay nắm lấy cổ tay cô – tay đang cầm ô – không nói không rằng, kéo cô đi vòng qua Trần Nhất Huân.
Thương Thời Thiên quay đầu lại, áy náy nói với Trần Nhất Huân: "Cảm ơn cậu đã cất công mang ô đến cho mình, nhưng cuối cùng lại để cậu chạy một chuyến uổng rồi. Ngày mai mình mời cậu ăn để bù lại nhé!"
Trần Nhất Huân chỉ mỉm cười, vẫy tay tiễn họ rời đi.
Đi được một đoạn.
Màn mưa đã che khuất bóng dáng Trần Nhất Huân, bên cạnh giờ chỉ còn lại Vệ Dĩ Hàm.
Lúc này, Thương Thời Thiên mới nhíu mày, nói: "Vệ Dĩ Hàm, vừa nãy chị rất là bất lịch sự."
"Em nói đúng."
Vệ Dĩ Hàm đột nhiên buông cổ tay cô ra, bước chân khựng lại.
Do đang bước về phía trước, Thương Thời Thiên suýt nữa thì làm ô lệch khỏi đầu cô.
Cô vội vàng nghiêng ô về lại phía cô ấy, một bên vai lập tức bị mưa tạt ướt sũng.
Lúc này cô mới để ý đến lời nói vừa rồi của Vệ Dĩ Hàm.
"Xin lỗi."
Vệ Dĩ Hàm nhìn cô, nghiêm túc nói.
Thương Thời Thiên bị giọng điệu trang trọng đó làm cho ngỡ ngàng.
Có một thoáng, cô cảm thấy Vệ Dĩ Hàm không phải đang xin lỗi vì chuyện vừa rồi.
Nhìn thấy cô ấy mím môi, sắc mặt lại kém đi mấy phần, Thương Thời Thiên bỗng thấy hơi khó chịu, tự hỏi có phải mình nói hơi nặng lời không.
Dù sao thì Vệ Dĩ Hàm cũng là người đã quen đứng trên cao, từ trước đến giờ chỉ có người khác phải lễ phép với cô ấy chứ chưa từng thấy cô ấy phải cúi đầu bao giờ.
...
Nhưng ngay sau khi xin lỗi xong, Vệ Dĩ Hàm lại lạnh mặt quay người bước tiếp.
Cứ như thể lời xin lỗi vừa rồi chỉ là một màn diễn khi ra sân khấu.
Màn hạ, cô lại trở về dáng vẻ thường ngày.
Thấy cô sắp bước ra lại vào mưa, Thương Thời Thiên cũng chẳng còn tâm trí suy nghĩ những chuyện rối rắm nữa, vội vàng đuổi theo.
May mắn là bãi đỗ xe cách đó không xa.
Tài xế thấy họ thì lập tức lái xe tới, còn rất chu đáo mở cửa xe cho họ.
Sau khi họ lên xe, tài xế lại đưa ra một chiếc khăn sạch từ hộp đựng đồ trong xe.
Vệ Dĩ Hàm vừa lên xe đã nhắm mắt nghỉ ngơi, Thương Thời Thiên đành thay cô nhận lấy khăn: "Cảm ơn chú Lưu."
Tài xế Lão Lưu mỉm cười với cô.
Thương Thời Thiên nói với Vệ Dĩ Hàm: "Quần áo phải về nhà mới thay được, nhưng trước mắt chị lau tay trước đi đã."
Thấy cô ấy thậm chí chẳng buồn mở mắt, Thương Thời Thiên biết cô lại lên "cơn bệnh" — quả quyết cầm lấy khăn giúp lau sạch nước trên tay cho cô.
May mà mặc dù mắc chứng 'lạnh lùng theo đợt và điếc chọn lọc', nhưng Vệ Dĩ Hàm không ghét việc Thương Thời Thiên tự ý chăm sóc như vậy.
Thương Thời Thiên nắm lấy bàn tay lạnh cóng của cô, lẩm bẩm: "Sao tay chị lúc nào cũng lạnh thế?"
Vệ Dĩ Hàm im lặng.
Khi những giọt nước mưa lạnh lẽo rơi lên tay cô, cô không cảm nhận được nhiệt độ — bởi tay cô đã lạnh đến mức gần như tê dại.
Chỉ đến khi được Thương Thời Thiên nắm lấy trong lòng bàn tay, cô mới cảm nhận được một tia hơi ấm từ người kia truyền sang.
'Đây mới là nhiệt độ của một người sống.'
Trước đó, dù đã thấy bằng chứng xác thực nhất, cô vẫn còn hoài nghi:
— Lẽ nào tất cả những gì mình thấy chỉ là ảo giác do hệ thống dựng nên, và người ở bên mình suốt thời gian qua chỉ là một con rối bằng máu thịt không có linh hồn?
Mãi đến khoảnh khắc này, đáp án trong lòng cô mới thật sự rõ ràng.
...
Thương Thời Thiên lúc này không để tâm đến hoạt động tâm lý phức tạp của Vệ Dĩ Hàm.
Cô đang rảnh rỗi nên nói chuyện phiếm với hệ thống để giết thời gian.
【Tiểu Hắc Thống Tử, mày thấy tay cô ấy lạnh hơn, hay tay tao lúc nằm trong nhà xác lạnh hơn?】
Hệ thống bị lag mất nửa giây:【...Tưởng tượng của người khác thì gọi là bay bổng, còn tưởng tượng của ký chủ thì gọi là tuần tra âm phủ.】
Thương Thời Thiên thản nhiên:【Tao chợt nghĩ, không biết nhiệt độ cơ thể tao cao có phải vì đã được rèn luyện qua hơn 900 độ C không?】
Hệ thống lập tức cười như nổ tung:【Khà khà khà... Đã thêm trò đùa địa ngục của ký chủ vào chuyên mục "Khám phá sự đa dạng của ký chủ".】
【Tao cảm thấy mày đang mắng tao.】
【Làm gì có chuyện đó.】
...
Vệ Dĩ Hàm phải dựa vào khả năng kiểm soát cảm xúc cực mạnh mới miễn cưỡng nhịn được hành động nắm chặt tay lại theo phản xạ.
Nhưng Thương Thời Thiên vẫn nhận ra sự cứng đờ không tự nhiên của cô.
Thương Thời Thiên:【Vệ Dĩ Hàm... xác, à không, cơ thể cuối cùng cũng đã bước vào giai đoạn co cứng cơ bắp rồi à?】
Vệ Dĩ Hàm: ......
Nếu còn im lặng nữa, e rằng Thương Thời Thiên sắp bắt đầu chọn đất mai táng cho cô rồi.
Cô mở mắt, mặt không biểu cảm rút tay về.
Lạnh nhạt hỏi: "Tâm trạng em hôm nay rất tốt, gặp chuyện vui gì ở trường à?"
Thương Thời Thiên ngẩn người.
Cô còn không nhận ra mình đang vui, sao Vệ Dĩ Hàm lại biết được?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì đúng là có chuyện vui thật.
Cô liền chia sẻ: "Ông Kỳ Chính – ngũ đẳng – muốn mời tôi huấn luyện đặc biệt cho mấy tuyển thủ sắp đi thi giải cờ vây sinh viên toàn quốc, chuyện này tính là chuyện tốt không?"
"Em nhận lời rồi?"
"Tôi nói sẽ suy nghĩ đã."
Vệ Dĩ Hàm hừ lạnh một tiếng.
Thương Thời Thiên ngạc nhiên: "Chị hừ cái gì? Coi thường tôi à?"
Vệ Dĩ Hàm chế nhạo: "Em huấn luyện bọn họ có được trả tiền không?"
Thương Thời Thiên ngẩn ra: "Cái này... chưa thấy nhắc đến."
"Vậy thì bọn họ lấy tư cách gì nhờ em huấn luyện?"
Thương Thời Thiên: ...Hở?
Vệ Dĩ Hàm vậy mà không phải nghi ngờ năng lực của cô, mà là... thấy bọn họ không đủ tư cách mời cô?
Thương Thời Thiên liền cười tươi rói: "Tiền thì cũng không quan trọng lắm, dù gì họ cũng cho tôi dùng phòng cờ để luyện tập, tôi huấn luyện coi như tiện thể thôi."
Rồi cô nói tiếp: "Hơn nữa, Ông Kỳ Chính là người thứ hai ngoài chị công nhận tôi đó!"
Dám mời một người không có đẳng cấp, không phải nhân sự trong trường, thân thế còn mờ ám đến chỉ đạo học sinh, Ông Kỳ Chính quả thật là người có gan.
Việc bà ấy coi trọng cô cũng chính là điều khiến cô cảm động nhất.
Khi Thương Thời Thiên nói đến đây, ánh mắt cô sáng rực rỡ, khiến Vệ Dĩ Hàm nhận ra — cô ấy thực ra đã sớm có quyết định rồi.
Nhưng có một câu, Vệ Dĩ Hàm không thể đồng tình được: "Em nói tôi... công nhận em?"
Thương Thời Thiên cười: "Nếu không công nhận tôi, sao chị lại mời tôi làm giáo viên dạy cờ cho chị?"
Lời này như roi quất vào hồn Vệ Dĩ Hàm.
Từng đợt đau đớn dày đặc len lỏi từ vết thương lan khắp cơ thể.
Cô không cách nào mở miệng, bởi vì cô biết, việc mời Thương Thời Thiên dạy cờ không phải vì công nhận thực lực, mà là một hành vi thử nghiệm đê tiện.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Tấm kính đen phản chiếu đôi mắt đỏ hoe và gương mặt tái nhợt của cô.
...
Khi về đến Thiên Hào Cảnh Uyển, Vệ Dĩ Hàm phá lệ là người xuống xe trước, quay về biệt thự.
Thương Thời Thiên nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình trong xe, bỗng dưng nhận ra điều gì đó.
Cô hỏi tài xế Lão Lưu: "Chú Lưu, hôm nay Vệ Dĩ Hàm tan làm sớm vậy?"
Bình thường nếu không có tiệc tùng, cô ấy cũng phải 6 giờ rưỡi mới tan làm.
Mà bây giờ mới 5 giờ.
Tức là cô ấy đã rời công ty từ ít nhất 4:30.
Lão Lưu cười: "Chúng tôi đâu có biết nhiều như vậy, thư ký Vệ tổng sắp xếp thế nào thì chúng tôi cứ làm theo thôi."
Đúng là lời thật.
Thương Thời Thiên lại tiếp tục tìm hiểu trong xe: "Chiếc xe này sao chỉ có hai cái ô vậy? Mà rõ ràng có hai cái, chú ngồi trong xe đâu cần dùng đến, sao cô ấy không mang thêm một cái nữa?"
Chú Lưu: ......
Đừng hỏi. Hỏi rồi tôi cũng chỉ có thể nói là tôi thấy Vệ tổng hôm nay như bị nhập.
May mà Bồ Phỉ Phỉ đi tìm mãi không thấy người, cuối cùng đến tận xe để tìm, giải cứu kịp thời cho Lão Lưu.
Bồ Phỉ Phỉ hỏi: "Tiểu Thương, không phải em bị mưa làm ướt rồi sao? Sao còn chưa xuống xe vào tắm?"
"Chị Bồ, là Vệ Dĩ Hàm nói em bị ướt mưa à?"
Thương Thời Thiên ngạc nhiên nhìn vai áo ướt của mình.
Chẳng lẽ Vệ Dĩ Hàm đã sớm nhận ra?
Bồ Phỉ Phỉ cười: "Đúng vậy, Vệ tổng đã dặn dò rồi. Chị cũng đã bảo người nấu sẵn trà gừng rồi, tắm xong thì uống một chén."
"Trà gừng à, vậy thì Vệ Dĩ Hàm nên uống nhiều một chút, cô ấy thể hàn mà."
*
Thư phòng.
Vệ Dĩ Hàm đứng trước tủ trưng bày, lặng lẽ nhìn vào bộ cờ vây bên trong.
Cô mở khóa, vươn tay định lấy hũ cờ đựng quân cờ của Lão Vân, nhưng khi sắp chạm đến thì lại đột ngột rụt tay về.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại vang lên.
Cô đóng cửa tủ, tắt cuộc gọi đến, rồi gọi lại cho Tạ Mi.
"Trên mạng có mấy bài viết liên quan đến giải cờ vây và ảnh của Thương Thời Thiên, cô tìm người xóa hết đi."
Tạ trợ lý, người vừa hoàn thành nhiệm vụ sếp giao và đang chuẩn bị thong thả uống vài ly, lập tức chết lặng.
"Tại sao phải xóa ảnh của Thương Tứ tiểu thư?"
Chuyện này có liên quan đến bản báo cáo xét nghiệm kia sao?
Nhưng mà... dù cho kết quả xét nghiệm ADN có cho thấy Thương Thời Thiên và Thương Thời Đãi có quan hệ huyết thống, thì nhiều nhất cũng chỉ chứng minh là Thương gia từng giấu diếm một cô con gái riêng, hoặc là một bi kịch luân lý gia đình điển hình mà thôi.
Trên báo chí từng có chuyện hai nữ sinh lên đại học mới phát hiện người kia giống mình như đúc, đi xét nghiệm mới biết là chị em song sinh.
Hoặc theo kịch bản phim truyền hình: Có thể là Thương Vận Ngọc hoặc người bạn đời Chúc Phục từng phong lưu bên ngoài, sau đó vì tình nhân muốn trả thù mà lén tráo con lúc sinh, ôm đi một đứa con gái... Hai mươi năm sau, tình nhân mang con quay lại báo thù Thương gia!
Giọng nói lạnh lùng của Vệ Dĩ Hàm cắt ngang chuỗi tưởng tượng kịch tính của Tạ Mi: "Tạ trợ lý, có cần tôi đích thân báo cáo cho cô về việc này không?"
Tạ Mi lạnh hết cả sống lưng, vội đáp: "Tôi hiểu rồi, Vệ tổng."
Thực ra, ảnh của Thương Thời Thiên đã bị xóa gần như sạch sẽ ngay từ sau khi vụ án kết thúc tám năm trước.
Vệ gia áp chế tin tức là vì ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn Vệ thị.
Còn Thương gia thì do thân phận đặc biệt của các thành viên trong gia tộc, phía chính phủ cũng không muốn có quá nhiều ánh mắt đổ dồn vào họ.
Thêm vào đó, chủ tịch tập đoàn Phượng Hoàng – Thương Dữ Hoàng – không muốn những tấm ảnh của Thương Thời Thiên bị kẻ xấu lợi dụng, khiến gia đình em gái vừa mất người thân lại tổn thương thêm lần nữa.
— Vì hung thủ là nam giới nên sau khi chuyện Thương Thời Thiên bị hại lộ ra đã kéo theo rất nhiều lời đồn độc ác.
Mặc dù Thương gia, Vệ gia và chính phủ đều kịp thời ra tay xử lý đám người đó, nhưng lũ dòi bọ ẩn náu trong bóng tối vẫn còn rất nhiều, và những lời độc miệng đó vẫn tiếp tục lan truyền ở những nơi chính quyền không kiểm soát nổi.
Dưới hoàn cảnh như vậy, tất cả thông tin liên quan đến vụ án của Thương Thời Thiên gần như đã bị che giấu.
Còn các thông tin liên quan đến đời tư của cô thì càng bị xóa sạch khỏi mạng, chỉ còn sót lại một ít bản ghi chép sự nghiệp và các bài tường thuật bằng văn bản về các trận đấu.
Nhưng thông tin trên mạng thì như biển lớn mịt mù, dù năm đó đã xóa gần hết những kênh chính thống nhưng vẫn khó tránh khỏi việc vài tấm ảnh lọt lưới.
Tám năm trôi qua, Thương gia và Vệ gia cũng không còn theo dõi sát tình hình trên mạng nữa.
Kết quả là khi tìm kiếm từ khóa "Thương Thời Thiên", vài tấm ảnh chụp trong các giải đấu lại xuất hiện trở lại trên trang kết quả tìm kiếm.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tạ Mi thở dài một tiếng, lại quay về công ty trong tâm thế cam chịu, yêu cầu phòng kỹ thuật lục tung tất cả các kênh còn có ảnh Thương Thời Thiên, để cô tiếp tục xử lý.
*
Cửa thư phòng vang lên tiếng gõ.
Bồ Phỉ Phỉ hỏi từ ngoài: "Vệ tổng, trà gừng đã nấu xong rồi, cô muốn uống bây giờ không?"
"Vào rồi nói."
Vệ Dĩ Hàm ngồi xuống ghế sofa.
Bồ Phỉ Phỉ bước vào, thấy quả nhiên cô chưa đi tắm, bèn đặt tách trà gừng lên bàn trà, sau đó lấy thêm một tấm chăn phủ lên người cô.
Với vai trò thư ký đời sống, cũng là quản gia thực sự của biệt thự, Bồ Phỉ Phỉ rất hiểu ý Vệ Dĩ Hàm.
"Vệ tổng có phải muốn sắp xếp công việc gì không ạ?"
"Cô có bằng lái không?"
"Tôi có bằng B, C và cả D."
Vệ Dĩ Hàm gật đầu: "Vậy từ mai, việc đưa đón Thương Thời Dữ giao cho cô phụ trách. Ngoài ra, lúc ra ngoài nhớ để hai nữ vệ sĩ thay phiên bảo vệ sát sao. Còn nữa, đổi phòng cô ấy sang phòng phía Đông, từ nay trở đi không áp dụng tiêu chuẩn đãi ngộ dành cho khách."
Bề ngoài Bồ Phỉ Phỉ giữ vẻ mặt bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng lại rung chuyển dữ dội.
Tiểu Thương... chính thức "đăng cơ" rồi?
Chuyện này không phải là điều cô có thể tò mò.
Cô hít sâu một hơi, mỉm cười: "Vâng, Vệ tổng."
Khi cô chuẩn bị rời đi, Vệ Dĩ Hàm lại nói tiếp: "Đi mua thêm vài chiếc xe mới, đứng tên cô, sau này đừng dùng xe đứng tên tôi để đón cô ấy."
Bồ Phỉ Phỉ suýt trẹo chân: "V... vài chiếc?"
"Khoảng năm chiếc, thay phiên sử dụng."
"Ngân sách là bao nhiêu ạ?"
"Giá cả không quan trọng, quan trọng là đừng quá gây chú ý."
Bồ Phỉ Phỉ đứng một lúc rồi hỏi thêm: "Còn điều gì cần dặn dò thêm không ạ?"
"Sau này sửa cỏ trong vườn thì đợi đến khi cô ấy ngủ dậy và ra ngoài rồi mới làm."
Bồ Phỉ Phỉ thầm nghĩ: "Thì ra cô biết từ đầu là cô ấy luôn bị máy cắt cỏ đánh thức rồi à!?"
————————————
Người qua đường: Vệ tổng nuôi tình nhân rồi! Chứng cứ rõ rành rành!!!
Thương Tứ: Hả? Vừa ngủ dậy đã thành VIP siêu cấp rồi!?
Trong góc, hệ thống sung sướng phát cuồng...
【Tiểu kịch trường 2】
Thương Tứ bị sốt——
Người hầu: Vệ tổng! Thương tiểu thư sốt cao quá!
Trong đầu Vệ tổng phát lại đoạn "Nhiệt độ cơ thể cao là vì từng bị luyện qua hơn 900 độ" (gọi tắt là hỏa táng)
Vệ tổng: QAQ