Vợ Trước Pháo Hôi Chuyển Sang Kịch Bản Hắc Nguyệt Quang

Chương 39: Phát triển tình cảm



Thương Thời Đãi giật khẩu trang là có kế hoạch và chủ đích từ trước.

"Chim hoàng yến của Vệ Dĩ Hàm" cho cô một cảm giác quá đỗi quen thuộc — đến mức dù biết hành động đó là bất lịch sự, cô vẫn không nhịn được ham muốn tìm hiểu sự thật.

Cô chớp đúng thời cơ, vừa nói vừa vươn tay kéo khẩu trang của Thương Thời Thiên: "Đã nói chuyện với người ta mà cứ đeo khẩu trang mãi là không lễ phép, biết không? Đến nước này rồi thì cũng đừng che che giấu giấu nữa—"

Phần còn lại của câu nói bị nghẹn lại khi gương mặt của Thương Thời Thiên lộ ra. Biểu cảm của cô lập tức chuyển thành kinh hoàng, như thể linh hồn run rẩy bị chấn động mạnh.

Miệng cô còn phản ứng nhanh hơn cả não: "Thương Kỳ Quán!?"

Thương Thời Thiên cũng có chút bối rối.

Luồng không khí mới mẻ ùa vào mũi khiến đầu óc cô tỉnh táo, nhưng đồng thời một làn hơi lạnh lặng lẽ len lỏi trong tim —

Một sự bối rối lạnh toát đến tận đáy lòng.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô bị Vệ Dĩ Hàm kéo vào lòng.

Vệ Dĩ Hàm đặt tay lên sau gáy cô, để mặt cô áp sát vào bên tai mình.

Thương Thời Thiên ngửi được mùi hương từ dầu gội trên tóc cô, nghe được tiếng tim đập — không rõ là của mình hay vọng ra từ Vệ Dĩ Hàm.

Gương mặt quen thuộc bị che khuất khiến Thương Thời Đãi nhanh chóng hoàn hồn.

Nhưng khi lý trí quay lại, đầu óc cô lại trở nên trống rỗng.

Đó là Thương Thời Thiên sao?

Không thể nào.

Thương Thời Thiên đã qua đời tám năm trước...

Thương Thời Đãi nghi ngờ rằng do quá nhung nhớ chị, cô mới nhìn nhầm người.

Cô lao tới, muốn gỡ tay Vệ Dĩ Hàm ra: "Thả cô ấy ra!"

Thương Thời Thiên cũng hồi thần, đẩy nhẹ vai Vệ Dĩ Hàm.

Vệ Dĩ Hàm dừng lại mấy giây.

Có lẽ cô biết rõ Thương Thời Đãi đã nhìn thấy gương mặt thật của Thương Thời Thiên, giấu diếm nữa cũng vô ích.

Cô buông tay.

Thương Thời Đãi cuối cùng cũng nhìn rõ mặt Thương Thời Thiên.

Nhưng lý trí và cảm xúc cô lại bị kéo rơi vào một vực thẳm hỗn loạn.

Cô run rẩy nâng mặt Thương Thời Thiên, ngắm nhìn hết lần này đến lần khác, rồi gần như mất kiểm soát mà thét lên: "Không thể nào!"

Ngày càng có nhiều sinh viên đi ngang chậm lại, dùng ánh mắt tò mò quan sát tình hình.

Có người còn lén lấy điện thoại ra quay phim.

Vệ Dĩ Hàm nhíu mày, suy nghĩ xem nên xử lý bão dư luận sắp tới như thế nào.

Thương Thời Thiên gỡ tay em gái ra, cúi xuống nhặt khẩu trang bị vứt trên đất, phủi bụi rồi đeo lại.

Cô bất đắc dĩ hỏi: "Cái gì mà không thể nào?"

Giọng nói đó... y hệt như giọng của Thương Kỳ Quán.

Toàn thân Thương Thời Đãi nổi da gà.

Ý nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu cô là —Thương Kỳ Quán thành ma quay về.

Nhưng ban nãy khi cô chạm vào mặt đối phương, nhiệt độ ấm áp và cảm giác thật sự rõ ràng đó không thể nào là hồn ma được.

Ngay sau đó, cô suy đoán liệu có phải mẹ đã lén sinh thêm một người con gái nữa?

Hoặc do cả nhà quá nhớ Thương Kỳ Quán, nên đã đi cloning (*nhân bản) cô?

Nhưng kỹ thuật nhân bản người là điều bị cấm trên toàn cầu, nên chắc mẹ cô sẽ không công khai.

Nếu là vậy thì tại sao cô gái này lại xuất hiện ở đây, còn ở bên Vệ Dĩ Hàm?

Thương Thời Đãi nghi ngờ gia đình hoàn toàn không biết bên cạnh Vệ Dĩ Hàm có người giống Thương Kỳ Quán như đúc.

Nếu không thì tại triển lãm hàng không hôm trước, chị cả đã không dễ dàng để người này rời đi.

Đột nhiên, cô nhớ đến chuyện Lê Kiêu từng nói về việc trợ lý Tạ Mi của Vệ Dĩ Hàm gần đây thường ra vào các cơ sở thẩm mỹ lớn ở Đông Thành.

Cô bắt đầu mở rộng suy đoán: Người đứng trước mặt mình là "Thương Kỳ Quán phiên bản thẩm mỹ", do Vệ Dĩ Hàm cố tình chỉnh sửa diện mạo thành, rồi nuôi giữ như chim hoàng yến.

Và để xóa sạch dấu vết, Vệ Dĩ Hàm dùng các bí mật để đe dọa cơ sở thẩm mỹ xóa hồ sơ phẫu thuật.

Vì không thể công khai, nên cha mẹ của Lê Kiêu cũng không kể chi tiết với cô.

Càng nghĩ càng thấy hợp lý!?

"Cô là ai?" — Thương Thời Đãi gằn giọng nhìn chằm chằm Thương Thời Thiên.

Vệ Dĩ Hàm không can thiệp.

Cô cũng muốn xác nhận xem Thương Thời Thiên có lý do gì không thể thừa nhận thân phận.

"Thương Thời Thiên."

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt cả Vệ Dĩ Hàm và Thương Thời Đãi đều trở nên hoang mang.

Thương Thời Thiên nói tiếp: "... Chị nói vậy, em có tin không?"

Thương Thời Đãi phản xạ: "Cô làm sao có thể là Thương Kỳ Quán được!?"

Cô càng tin chắc đây là người do Vệ Dĩ Hàm chỉnh sửa thành Thương Kỳ Quán, để phục vụ cho một âm mưu bí mật nào đó.

Thương Thời Thiên bất lực: "Vậy nếu chị nói mình tên Thương Thời Dữ, em có tin không?"

Thương Thời Đãi cắn môi.

Cô cảm thấy mình nên lao lên xé nát gương mặt kia.

Ngoài Thương Kỳ Quán, không ai có quyền mang gương mặt này.

Nhưng nhìn gương mặt quen thuộc ấy, lại thấy không nỡ.

Một lát sau, cô nghiến răng nói: "Đồ lừa đảo!"

Sau đó quay sang trừng mắt Vệ Dĩ Hàm: "Vệ Dĩ Hàm, cô càng ngày càng không biết liêm sỉ. Vì muốn trả thù chúng tôi, không ngại cho người đi thẩm mỹ thành Thương Kỳ Quán, rồi nuôi như chim hoàng yến, lại còn cho cô ta học cờ vây để thỏa mãn sở thích bệnh hoạn nào đó... Cô thật khiến người ta buồn nôn!"

Thương Thời Thiên cảm thấy đầu mình như ong ong.

Thành kiến của gia đình cô với Vệ Dĩ Hàm thật sự quá nặng.

Để giải hòa mối quan hệ, tránh để Thương Thời Đãi càng ngày càng trượt vào vai "nữ phụ độc ác", Thương Thời Thiên nói:

"Gương mặt chị là trời sinh, không hề phẫu thuật thẩm mỹ, càng không liên quan gì đến Vệ Dĩ Hàm. Nếu em không tin, có thể lấy máu chị đi xét nghiệm—"

Vệ Dĩ Hàm đột nhiên kéo cổ tay cô rời khỏi nơi đó.

Thương Thời Đãi sững người trong giây lát, rồi như cái lò xo bật mạnh, lao ra khỏi cổng Đại học Đông Thành.

Nhưng xung quanh đã không còn bóng dáng Vệ Dĩ Hàm và Thương Thời Thiên nữa.

Trên một chiếc xe mới chưa gắn biển số.

Thương Thời Thiên nhìn thấy Thương Thời Đãi đi ngang qua phía trước, vừa định hạ cửa kính xuống.

Vệ Dĩ Hàm nói: "Nhớ kỹ lời tôi đã nói."

Thương Thời Thiên thầm nghĩ: Cô đã nói nhiều vậy, cụ thể là lời nào cơ?

Nhưng kết hợp với tình hình hiện tại, đại khái là không muốn cô tiếp tục dính líu đến Thương Thời Đãi nữa.

Cô liếc sang Bồ Phỉ Phỉ đang ngồi ghế lái, rồi lại quay đầu nhìn Vệ Dĩ Hàm.

"Vệ Dĩ Hàm, hôm nay sao tự dưng chị đến đây?"

Vệ Dĩ Hàm nhắm mắt, dựa lưng vào ghế như đang chợp mắt.

Lý do cô đến là vì Chử Phi trông thấy Thương Thời Đãi.

Thấy Thương Thời Đãi thì không có gì đặc biệt, nhưng việc cô ta hốt hoảng chạy đến Đại học Đông Thành thì lại khiến người ta sinh nghi.

Nghĩ đến thái độ của Thương Thời Đãi sau khi biết về "chim hoàng yến của Vệ Dĩ Hàm", cùng những gì đã xảy ra tại triển lãm hàng không, người cẩn trọng như Chử Phi quyết định nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, lập tức báo cáo tình hình cho Vệ Dĩ Hàm.

Dù gì lần trước cô tận mắt nhìn thấy Thương Thời Thiên bị đưa đi mà không hành động, đã khiến Vệ Dĩ Hàm thất vọng.

Lần này nếu còn phát hiện bất thường mà không báo, có lẽ sự nghiệp vệ sĩ của cô cũng kết thúc sớm.

Sau khi biết tin Thương Thời Đãi xuất hiện ở trường, Vệ Dĩ Hàm lập tức bảo Bồ Phỉ Phỉ lái chiếc xe mới đưa cô tới.

Cách Bảo Các Lâu chừng trăm mét, cô đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa Thương Thời Thiên và hệ thống, biết ngay Thương Thời Đãi là nhắm thẳng vào Thương Thời Thiên mà đến.

Dù cô đã cố gắng tránh để Thương Thời Đãi nhận ra Thương Thời Thiên, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được, khiến tình hình trở nên ngày càng rắc rối.

Thương Thời Thiên đoán: "Chẳng lẽ chị gài gián bên cạnh tôi?"

Vệ Dĩ Hàm đáp: "Có những chuyện chỉ cần trong lòng biết rõ là được, hỏi ra rồi thì dù trả lời hay không đều rất xấu hổ."

Thương Thời Thiên bật cười khúc khích.

Không ngờ Vệ Dĩ Hàm cũng có lúc khó xử như vậy.

Thật ra từ lần Tiêu Lạc Manh đưa cô ra khỏi vùng ngoại ô, cô đã nghi ngờ Vệ Dĩ Hàm chưa từng rút hết vệ sĩ bên cạnh cô.

Sự việc hôm nay chỉ càng khẳng định thêm suy đoán ấy.

Thương Thời Thiên lại hỏi: "Vậy chị nghĩ tôi là đồ chỉnh sửa thẩm mỹ à?"

Không lý gì ai cũng nghĩ vậy, còn Vệ Dĩ Hàm thì không.

Lúc tái ngộ, thái độ Vệ Dĩ Hàm với cô rất tệ, có lẽ cũng là vì nghĩ cô là người phẫu thuật để giả mạo diện mạo này đi lừa đảo?

Vệ Dĩ Hàm mở mắt, nhìn cô nói: "Tôi cho rằng, không có bằng chứng thì không nói bừa được. Tôi phải thấy bằng chứng em đã phẫu thuật, nếu không..."

Thương Thời Thiên bất ngờ ghé sát lại: "Hay là chị cũng thử bắt mạch xem mặt tôi có dấu vết dao kéo không?"

Vệ Dĩ Hàm bị sự tiếp cận đột ngột ấy làm tim như lỡ một nhịp.

Cô im lặng một giây, hỏi lại: "Cũng?"

"Tiêu Lạc Manh... bạn tôi – người đã tiện đường đưa tôi từ vùng hoang vắng về thành phố, cô ấy có thể nhìn là biết người đó có phẫu thuật hay không."

Vốn dĩ không định làm chuyện dư thừa, nhưng ánh mắt Vệ Dĩ Hàm tối xuống.

Cô giơ tay trái nắm cằm cô ấy, ngón trỏ tay phải lướt từ giữa chân mày, theo sống mũi cao, chậm rãi viền theo đường nét ngũ quan.

Khoảng cách gần trong gang tấc khiến Thương Thời Thiên có thể thoải mái ngắm kỹ Vệ Dĩ Hàm.

Có thể do hôm nay vốn định nghỉ ở nhà, nên Vệ Dĩ Hàm không trang điểm, làn da mộc mạc khiến vẻ lạnh lùng thanh tao lấn át sự sắc sảo tàn khốc thường ngày.

Thương Thời Thiên như thấy được Vệ Dĩ Hàm của chín năm trước — khi ấy dù cô vẫn lạnh lùng, nhưng sâu bên trong lại là một người dịu dàng và hiểu chuyện.

Một người không vướng máu tanh hay sát khí, đẹp đẽ thuần khiết như đóa hoa đầu xuân.

Chắc những năm qua, cô ấy cũng đã chịu nhiều áp lực...

Thương Thời Thiên chợt thấy lo lắng:

Thương Thời Đãi cứ khăng khăng rằng Vệ Dĩ Hàm muốn báo thù Thương gia, chẳng lẽ Thương gia đã làm gì rất quá đáng với cô ấy?

Ban đầu cô nghĩ mình chỉ là pháo hôi trong nguyên tác, đến tên còn không có, nên Thương gia chắc cũng không có nhiều đất diễn.

Trong thế giới phái sinh của tiểu thuyết, không có đất diễn nghĩa là an toàn.

Nhưng không ngờ mâu thuẫn giữa Thương gia và Vệ Dĩ Hàm lại sâu sắc đến vậy.

Hay là có dịp phải xem lại nguyên tác, cô cần biết ân oán giữa hai bên, cũng như kết cục của Thương gia.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Ngón tay của Vệ Dĩ Hàm chạm tới môi cô rồi lập tức rụt lại.

Thương Thời Thiên bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.

Cô buột miệng: "Đang nghĩ... chị vẫn xinh đẹp như xưa."

Vệ Dĩ Hàm ngẩn người, vành tai ửng đỏ.

Một lúc sau, cô dùng chất giọng kiểu tổng tài bá đạo hỏi: "Em đang... tỏ tình với tôi à?"

Thương Thời Thiên nghĩ một lúc —

Vệ Dĩ Hàm đã nhiều lần khẳng định không còn tình cảm với Bạch Nguyệt Quang, vậy chuyện phát triển tình cảm với Vệ Dĩ Hàm, cô có thể tự tin một chút?

Nghĩ vậy, cô không phủ nhận.

Nhưng trong lòng lại thấy tự giễu: Cứ tưởng hồi sinh chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi.

Không thể bù đắp tiếc nuối, chẳng thay đổi được gì — thôi thì cứ coi như đang nằm mơ một giấc mơ đẹp, không âu lo.

Nhưng mơ vẫn là mơ.

Cô còn sự nghiệp dang dở, còn quá nhiều vướng bận tình cảm, quá nhiều người không thể buông tay.

Càng ở lại lâu, lòng tham càng lớn, càng muốn nhiều hơn.

Chẳng trách trong truyện thần dị chí quái, ác quỷ thường là những hồn ma lưu lại nhân gian quá lâu.

Vì muốn tích thêm năng lượng, kéo dài sinh mệnh.

— Ít nhất cũng phải giải quyết xong hiểm họa của Thương gia.

— Có lẽ cô nên nghe lời hệ thống, thử công lược Vệ Dĩ Hàm.

Nghĩ vậy khiến lòng cô dằn vặt và bất an — thấy như mình đang lăng nhục tình cảm của Vệ Dĩ Hàm.

Hai giây sau, Thương Thời Thiên chán nản nghĩ: Thôi coi như phương án dự phòng.

Dù sao cũng còn hơn một tháng, cô sẽ cố gắng giải quyết mối nguy trước, nếu thật sự không được thì mới dùng đến phương án này.

Cô hỏi: "Bây giờ Tiểu... Thương Thời Đãi đã thấy mặt tôi, còn hiểu nhầm đủ thứ, chị định làm sao?"

Nếu Vệ Dĩ Hàm không có cách, cô chỉ còn nước đi xét nghiệm ADN đưa Thương gia kiểm tra.

"......"

Tâm trạng Vệ Dĩ Hàm như đang bước giữa tầng mây mà đột nhiên dẫm trúng một bát cơm thừa đổ cà ri lạnh ngắt.

Cô lập tức sa sầm mặt, quay sang nói với Bồ Phỉ Phỉ vẫn đang giả vờ mù điếc: "Về nhà."

Thương Thời Thiên không hiểu vì sao cô lại đổi sắc mặt, chỉ nghĩ do câu hỏi của mình chạm vào điểm nhạy cảm.

Về đến nhà, điện thoại của Ông Kỳ Chính liền gọi tới.

Nghe bên kia hỏi với vẻ lo lắng: "Nghe nói có người đến tìm em ở trường, sau đó em không quay lại phòng cờ vây nữa... Em ổn chứ?"

Thương Thời Thiên lúc này mới nhớ ra — cô quên không chào ai bên phòng cờ vây.

Sau khi trấn an xong Ông Kỳ Chính, cô nói với Vệ Dĩ Hàm: "Ba lô của tôi vẫn còn ở trường, phải quay lại lấy."

Vệ Dĩ Hàm nói: "Chỉ là cái ba lô thôi. Ngày mai... để sau hẵng lấy."

"Để sau" nghe sao mà ẩn ý sâu xa.

Thương Thời Thiên đành liên hệ Trần Nhất Huân, nhờ cô ấy giúp lấy và giữ hộ vài ngày.

Vệ Dĩ Hàm vừa gọi điện thoại vừa bước lên lầu.

Thương Thời Thiên mơ hồ nghe thấy: "... Ai đăng lên mạng, gửi thư cảnh cáo luật sư. Trong năm phút không gỡ thì kiện thẳng."

Thương Thời Thiên đoán chắc Vệ Dĩ Hàm đang xử lý mấy sinh viên quay phim chụp ảnh.

Nếu chuyện đối đầu công khai giữa họ bị tung lên mạng, chắc chắn sẽ làm mâu thuẫn giữa Thương gia và Vệ Dĩ Hàm thêm trầm trọng.

Nên cô cảm thấy cách xử lý này rất đúng.

Nhưng sinh viên thì dễ xử, còn Thương Thời Đãi thì khó rồi.

——————————

Vệ tổng: "Không phải em đã xem tutorial rồi sao? Kỹ năng lái xe, tăng nhiệt cảm xúc trong xe... kỹ năng đâu rồi?"

Thương Tứ: "Lần sau đi, có khán giả mà."

Bồ Phỉ Phỉ: "Thế thì tôi chắc phải chui xuống gầm xe?"