Gương mặt của Vệ Dĩ Hàm ở ngay trước mắt, hơi thở quấn lấy nhau, nhiệt độ cơ thể cũng ngày càng tăng cao.
"Chị... chị tỉnh rồi à?" Thương Thời Thiên bị ánh mắt của Vệ Dĩ Hàm làm tim đập dồn dập, đến mức quên luôn cả tiếng của hệ thống.
Đôi mắt của Vệ Dĩ Hàm đầy tia máu, trong mắt Thương Thời Thiên thì đây là triệu chứng điển hình của việc say rượu.
Cô còn cảm nhận được tay của Vệ Dĩ Hàm khẽ run lên, không khỏi lo lắng hỏi: "Có đau đầu không?"
Vệ Dĩ Hàm nhắm mắt lại, chôn mặt vào hõm cổ của cô, khẽ "ừm" một tiếng.
"Để tôi nhờ người nấu mật ong nóng cho chị."
Thương Thời Thiên định đứng dậy nhưng Vệ Dĩ Hàm lại siết chặt cánh tay, không cho cô rời đi.
"Không cần." Vệ Dĩ Hàm nói.
Thương Thời Thiên khựng lại, rồi nói: "Vậy tôi xoa đầu cho chị nhé."
Vệ Dĩ Hàm không trả lời, Thương Thời Thiên xem như là đồng ý, liền bắt đầu dùng tay xoa bóp da đầu cho cô.
Từng sợi tóc luồn qua các kẽ ngón tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng mát-xa, giúp xoa dịu cơn bực dọc do đau đầu gây ra.
Một lúc lâu sau, Vệ Dĩ Hàm mới mở mắt, lặng lẽ nhìn Thương Thời Thiên, cho đến khi bị phát hiện.
Giọng cô khàn khàn: "Em không phải định đến trường sao?"
Thương Thời Thiên hơi ngạc nhiên: "Không phải hôm qua chị nói..."
"Muốn đi thì đi đi." Vệ Dĩ Hàm nói, rồi ngừng một chút, bổ sung thêm: "Nhưng phải mang theo vệ sĩ."
Thương Thời Thiên do dự hỏi: "Chị còn nhớ tôi là ai không?"
"... Thương Thời Dữ." Vệ Dĩ Hàm buông tay, ngồi thẳng dậy trên ghế sofa, lạnh nhạt nói: "Chuyện tối qua, tôi hy vọng sẽ không có người thứ ba biết."
Nghe vậy, Thương Thời Thiên hiểu ra—trò chơi "thế thân" đã kết thúc.
"Được thôi." Vốn dĩ cô cũng không định nói với ai nên đồng ý ngay.
Có lẽ vì vừa biết mình được sống thêm nửa năm, tâm trạng của Thương Thời Thiên cực kỳ tốt. Khi lên lầu rửa mặt, dáng đi còn tràn đầy niềm vui.
Ánh mắt Vệ Dĩ Hàm dõi theo bóng cô cho đến khi cô khuất sau khúc quanh cầu thang.
"Nửa năm à..."
Gương mặt Vệ Dĩ Hàm dần trở nên trắng bệch, trán nổi gân xanh như sắp nứt ra.
Tấm lưng lúc nào cũng thẳng tắp, nay cũng khẽ khom xuống.
*
Sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên Thương Thời Đãi làm là chạy thẳng đến Thiên Hào Cảnh Uyển.
"Tôi tìm Vệ Dĩ Hàm!"
Nhân viên bảo vệ liên lạc với phòng trực của biệt thự số 9, truyền đạt yêu cầu của khách.
Hai phút sau, cổng khu biệt thự mở ra, Thương Thời Đãi như ý nguyện lái xe vào, phóng thẳng đến biệt thự số 9.
Cửa biệt thự đang mở, Thương Thời Đãi lái xe vào tận cửa nhà, không chút khách khí.
Ngồi trong phòng khách uống mật ong nóng, Vệ Dĩ Hàm nghe thấy tiếng bước chân nhưng không thèm liếc mắt nhìn Thương Thời Đãi lấy một cái, chỉ nói: "Ở sảnh có bao giày, làm ơn mang vào rồi hãy vào nhà."
Thương Thời Đãi trong lòng mắng chửi thầm, nhưng vẫn lặng lẽ cởi giày, đi chân trần vào nhà.
"Con chim hoàng yến của cô đâu?"
"Muốn tìm chim hoàng yến thì đến chợ hoa chim, chỗ tôi không có."
Thương Thời Đãi: ...
Cô châm chọc: "Giờ không thừa nhận đó là chim hoàng yến của cô nữa à?"
Đột nhiên, một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu cô—Vệ Dĩ Hàm có thể đã phát hiện ra âm mưu của mình, sợ bị Thương gia trả đũa nên đêm qua đã thủ tiêu người kia rồi?
Cô xông đến trước mặt Vệ Dĩ Hàm: "Thương Thời Dữ đâu rồi? Cô giấu cô ấy ở đâu?"
Vệ Dĩ Hàm vẫn còn đau đầu, nghe tiếng cô chói tai như vậy thì cảm thấy càng đau hơn.
"Cô tìm cô ấy có việc gì?"
Vệ Dĩ Hàm đặt ly nước xuống, tựa lưng vào ghế, thầm tiếc nuối vì không để Thương Thời Thiên massage thêm một chút.
Dù không có tác dụng thực sự, nhưng về mặt tâm lý thì đúng là dễ chịu.
Thương Thời Đãi nghẹn lời.
Thực ra cô cũng không nghĩ rõ mình đến tìm Thương Thời Dữ để làm gì.
Có lẽ là muốn hỏi cho ra lẽ?
Nhưng những lời từ miệng họ nói ra đã chắc chắn là sự thật chưa?
Cô cắn móng tay, nói: "Liên quan gì đến cô, tôi tìm cô ấy, đâu phải tìm cô!"
Vệ Dĩ Hàm nói: "Thương Ngũ, cô cần tôi nhắc lại rằng—giống người khác không phải là phạm pháp đúng không? Cô nghi ngờ tôi bắt người ta phẫu thuật thành giống Thương Thời Thiên, cho rằng tôi đang sỉ nhục cô ấy và cả Thương gia... Bạn cô không phải mở thẩm mỹ viện à? Sao không đi hỏi thẳng xem tôi có từng đưa người đến đó không?"
Vệ Dĩ Hàm vừa dứt lời, lửa giận của Thương Thời Đãi lại bùng lên: "Cô nắm được điểm yếu của người ta, muốn xóa hồ sơ phẫu thuật dễ như trở bàn tay! Cô biết tôi tra không ra nên mới dám kiêu ngạo như vậy!"
Vệ Dĩ Hàm liếc nhìn cô, ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.
"Cô không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh là tôi giở trò thì những gì cô nói đều là bằng chứng cho thấy cô đang vu khống, bôi nhọ tôi."
Cô đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Thương Thời Đãi: "Cô nghĩ tôi sẽ mãi để cô tự do vu vạ danh tiếng của tôi sao?"
Thương Thời Đãi nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, cảm giác không có sát khí, cũng không sợ hãi chút nào: "Vậy thì chờ đấy, tôi sẽ đi tìm bằng chứng!"
Vệ Dĩ Hàm quay sang nói với người giúp việc: "Tiễn khách."
Thương Thời Đãi khi quay người lại còn đảo mắt quan sát một vòng, cảm thấy nơi này chẳng giống tổ ấm chút nào, lạnh lẽo vô hồn.
Bỗng cô quay lại nói: "Thương Thời Dữ không phải là vật sở hữu của cô. Nếu cô ấy đồng ý gặp tôi, cô cũng không có quyền cản trở."
Vệ Dĩ Hàm không đáp.
Thương Thời Đãi thắng được một hiệp, kiêu ngạo xỏ giày rồi rời đi.
Không bao lâu sau, Bồ Phỉ Phỉ quay về.
"Vệ tổng, tôi đã đưa Tiểu Thương đến Đại học Đông Thành rồi."
Vệ Dĩ Hàm nhíu mày, hỏi: "Tôi muốn sắp xếp người vào Đại học Đông Thành, có cách nào không?"
Bồ Phỉ Phỉ lập tức hiểu ý: "Khoa hậu cần an ninh của trường có một vị trí gọi là quản lý tòa nhà giảng dạy, dù hiện tại không có chỗ trống nhưng có thể cần tuyển tạm thời."
"Vậy cho Chử Phi và mấy người khác đến đó đi."
Vừa nói xong, Vệ Dĩ Hàm loạng choạng, ngã xuống đất.
"Vệ tổng!!!"
*
Thương Thời Thiên nhận lại balô từ tay Trần Nhất Huân, rồi còn nhét thêm cho cô một chai nước hoa quả.
Trần Nhất Huân nói: "Hôm qua cậu bảo sẽ nghỉ hai ngày, mình tưởng hôm nay cậu không đến."
Thương Thời Thiên cũng tưởng hôm nay mình phải xin nghỉ, không ngờ Vệ Dĩ Hàm lại đổi ý, không còn bắt cô tiếp tục tránh né người nhà họ Thương nữa.
Chẳng lẽ là tâm lý "gương vỡ thì cũng đã vỡ rồi"?
Nhưng hôm nay, Chử Phi lại công khai ngồi xe đến trường với cô... cũng có thể xem như Vệ Dĩ Hàm đã đưa ra thái độ rồi?
Trần Nhất Huân suy nghĩ một lúc, rồi dè dặt hỏi: "Hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?"
Nghe nói hôm qua có người nghi là Vệ Dĩ Hàm và Thương Thời Đãi đã tranh cãi trước Bảo Các Lâu
— Nói là "nghi là" vì tất cả các bức ảnh và video được đăng lên mạng đều đã bị phòng pháp lý của tập đoàn Vệ thị gửi thư luật sư yêu cầu gỡ xuống.
Không ai dám coi thư luật sư của Vệ thị là chuyện đùa, họ nhanh chóng gỡ bài, nhóm nào không gỡ được thì giải tán luôn.
Dù có người giữ được video và hình ảnh, cũng không dám công khai phát tán.
Do đó, chỉ có bản tóm tắt bằng chữ viết tắt (pinyin) lan truyền trong các diễn đàn buôn chuyện.
Tuy nhiên, các sinh viên đứng xem khi ấy ở quá xa, nên không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết chính xác họ đang tranh cãi vì điều gì.
Có vẻ như cuộc tranh cãi có liên quan đến một nữ sinh khác cũng có mặt tại đó.
Trần Nhất Huân đoán, nữ sinh đó có thể chính là "Thương Thời Dữ".
Dù sao, chỉ có cô ấy mới có thể khiến Vệ Dĩ Hàm đích thân đến đại học Đông Thành.
...
Thương Thời Thiên mỉm cười: "Không có gì đâu, cậu đừng lo."
Không phải cô cố tình giữ khoảng cách với Trần Nhất Huân mà là cô thật sự không cảm thấy chuyện hôm qua có gì đáng lo cả.
Người ta nói, đã đến rồi thì cứ an tâm mà ở lại.
Dù Thương gia biết chuyện rồi xử lý thế nào đi nữa, cuối cùng cũng vẫn sẽ tìm đến cô thôi.
Lúc đó, cô cứ ứng biến tùy theo tình huống.
Thấy cô có vẻ rất vui vẻ, tâm trạng nhẹ nhàng, Trần Nhất Huân cũng tin lời cô.
"Lần sau nếu ở Đông Thành mà gặp chuyện gì rắc rối nữa, nhớ tìm mình giúp nhé."
Nói xong, cô lại vội vã bổ sung: "Tất nhiên, mình hy vọng sẽ không còn chuyện phiền phức nào nữa đến với cậu."
"Cảm ơn lời chúc của cậu."
"Còn chuyện này nữa." Trần Nhất Huân hơi lúng túng, chỉ vào móc khóa hình quân cờ đen trên balô của Thương Thời Thiên: "Hôm qua lúc mình cầm balô giúp cậu, chỗ móc khóa này chỉ còn lại một cái."
Thương Thời Thiên sững người, rồi mới nhớ ra và giải thích: "À, balô của mình vốn chỉ có mỗi cái đó thôi."
Trần Nhất Huân hỏi: "Còn cái quân cờ trắng thì sao?"
"Trên xe ấy."
Thương Thời Thiên nhớ là Vệ Dĩ Hàm đã treo nó lên chiếc xe sang trị giá hàng chục triệu—một chiếc móc khóa cờ vây rẻ tiền hoàn toàn không hợp với phong cách của chiếc xe, nhưng không ai dám chất vấn gu thẩm mỹ của Vệ Dĩ Hàm cả.
Trần Nhất Huân thở phào: "Mình còn tưởng là mình làm mất cơ."
"Dù có làm mất cũng chẳng sao, chỉ là một cái móc khóa thôi mà."
Sau khi an ủi cô xong, Thương Thời Thiên định đi vào phòng cờ vây.
Nhưng Trần Nhất Huân lại gọi với theo: "Hôm qua mình tưởng mình làm mất móc khóa của cậu nên định mua đền lại một cặp, nhưng không tìm được loại giống vậy trên phố Văn Minh, nên mình tự ý mua một cái vòng tay, nghe nói là giúp giảm mệt mỏi, bảo vệ bình an, mình để trong túi bên trái balô rồi đó. Dù cậu nói không phải do mình làm mất, nhưng đã mua rồi thì cậu cứ giữ lấy nhé... Mình đi thư viện đây."
Nói xong, cô quay người đi về phía cửa thoát hiểm.
Thương Thời Thiên lấy từ túi bên của balô ra một chiếc vòng tay đá thạch anh màu trà.
Dù cô không có thói quen đeo vòng tay nhưng dù sao đó cũng là tấm lòng của Trần Nhất Huân, cô sẽ giữ lại, lần sau tìm dịp tặng lại một món quà khác là được.
...
Buổi trưa.
Khi Thương Thời Thiên vừa ra khỏi phòng cờ vây, quản lý nói với cô: "Có một cô gái tên là Thương Thời Đãi đến tìm em, tôi bảo em đang chơi cờ không tiện bị làm phiền, cô ấy nhờ tôi chuyển lời là sẽ đợi em ở bên ngoài."
"Cảm ơn ạ." Thương Thời Thiên ra ngoài, quả nhiên thấy em gái mình đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế đá dưới gốc cây.
Cô hơi bất ngờ—Thương Tiểu Ngũ vậy mà không báo chuyện cô cho người nhà mà lại một mình đến tìm cô lần nữa?
Nhưng Thương Ngũ đã là người trưởng thành, có thể cô ấy đã có suy nghĩ riêng.
Cô gọi: "Thương Tiểu Đãi."
Thương Thời Đãi giật bắn người, bật dậy khỏi ghế.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Thương Thời Thiên, nếu không phải vì cô đã cố nhắc mình rằng người phụ nữ xa lạ này không xứng làm thế thân cho chị gái mình thì cô suýt chút nữa lại gọi cô ấy là biệt danh "Thương Kỳ Quán".
Thương Thời Đãi cáu kỉnh nói: "Ai cho cô gọi tôi như thế?"
Thương Thời Thiên cười tươi: "Vậy chị gọi em là Thương Ngũ tiểu thư nhé?"
Thương Thời Đãi tưởng tượng cảnh chị gái gọi mình là "Ngũ tiểu thư", lập tức rùng mình: "Tôi có tên đàng hoàng, tôi tên là Thương Thời Đãi!"
Thương Thời Thiên chân thành đáp: "Chị biết mà."
Thương Thời Đãi: ...
Đúng là quỷ quái thật. Cô càng lúc càng thấy người trước mặt đúng là Thương Kỳ Quán.
Không chỉ là gương mặt, vóc dáng, giọng nói giống nhau—mà thần thái, cử chỉ, khí chất... tất cả đều khiến người ta nhớ da diết.
Thương Thời Thiên hỏi: "Em đến là để xác minh quan hệ giữa chị và Vệ Dĩ Hàm đúng không?"
Thương Thời Đãi gật đầu, nhưng trong lòng lại thấy không ổn.
Cô đến để điều tra, để ép hỏi sự thật, nên thái độ phải thật hung dữ mới được.
Nhưng cô lại có cảm giác, mình đang mắng chị gái mình, thật sự không tài nào làm dữ nổi.
Những gì đã chuẩn bị từ trước cũng không thể dùng được.
Thương Thời Thiên nói: "Em thật sự đã hiểu lầm Vệ Dĩ Hàm..."
Thương Thời Đãi cứng đầu nói: "Phán đoán của tôi rất hợp logic!"
"Vậy chị hỏi em một câu đơn giản nhất—cô ấy thuê người phẫu thuật để biến thành Thương Thời Thiên, để làm gì?"
Thương Thời Đãi hừ lạnh: "Cô ta bị biến thái, lệch lạc tâm lý, muốn nuôi một con chim hoàng yến giống hệt Thương Kỳ Quán, để nhục mạ nhà chúng tôi!"
Thương Thời Thiên nghĩ bụng: Người bình thường ai lại có sở thích kỳ quặc vậy chứ?
Mà nhục mạ Thương gia theo kiểu này thì có ích lợi gì?
"Câu hỏi thứ hai—đến giờ em vẫn cho rằng Vệ Dĩ Hàm không thể quên được mối tình đầu, đúng không?"
Thương Thời Đãi do dự một lúc.
Hôm qua Vệ Dĩ Hàm đã phủ nhận rõ ràng, nói rằng giữa cô và Doãn Tại Thủy không hề có chuyện gì.
Nhưng Thương Thời Đãi vẫn không tin lời của Vệ Dĩ Hàm.
Vì vậy cô ấy nghiêm túc gật đầu: "Trong giới đều đồn như vậy cả."
Thương Thời Thiên, từng bị ảnh hưởng bởi thiết lập nhân vật trong tiểu thuyết gốc, cũng từng nghĩ như vậy.
Nhưng sau gần một tháng tiếp xúc với Vệ Dĩ Hàm, cô cảm thấy mình nên thoát khỏi ảnh hưởng của tiểu thuyết và những lời "nghe nói" kia.
Vệ Dĩ Hàm là người thế nào, nên do chính cô quan sát và khám phá.
Thương Thời Thiên nói: "Cho nên, suy cho cùng thì cũng chỉ là lời người này truyền tai người kia thôi, em đâu có bằng chứng gì chứng minh cô ấy vẫn còn vương vấn tình đầu."
Thương Thời Đãi không để tâm: "Cô thư ký bên cạnh cô ta, hình như tên là Doãn Liên, trước đây được tuyển vào chỉ vì có họ hàng với mối tình đầu của cô ta. Nếu không thì với bằng cấp của một trường đại học hạng hai, làm sao có thể trở thành thư ký của cô ta? Phải biết rằng những thư ký trước đây của cô ta, không ai không phải là sinh viên giỏi từ các trường top đầu 985, 211 cả."
Nếu không nhờ Thương Thời Thiên có bạn tốt với Doãn Liên, thỉnh thoảng vẫn trò chuyện, biết rõ hoàn cảnh của cô ấy, cô cũng suýt chút nữa tin rồi.
Cô nói: "Hóa ra chị Doãn vẫn luôn bị bắt nạt nơi công sở à..."
Thương Thời Đãi: ?
"Chuyện này thì có liên quan gì đến bắt nạt nơi công sở?"
"Dựa vào một cái họ mà mặc định người ta được tuyển nhờ mối quan hệ, phủ nhận hết năng lực và điểm sáng của người ta—nếu đó không phải bắt nạt nơi công sở thì là gì? Tập đoàn Vệ thị chắc chắn không chỉ có một người họ Doãn, chẳng lẽ tất cả bọn họ đều có quan hệ với mối tình đầu của Vệ Dĩ Hàm? Không phải là vì chị ấy còn trẻ, mới đi làm hai năm, chưa có thâm niên, chưa có quan hệ, nên mới bị bắt nạt hay sao?"
Thương Thời Đãi cứng họng, không biết đáp lại thế nào.
Một lúc sau, cô bực dọc nói: "Nhưng mà hai câu hỏi của cô có liên quan gì với nhau đâu? Cô cũng không thể chứng minh được Vệ Dĩ Hàm vô tội mà!"
"Được thôi, vậy giả sử Vệ Dĩ Hàm thật sự còn vương vấn mối tình đầu.
Trong trường hợp như vậy, cô ấy chẳng phải nên cố gắng phủi sạch quan hệ với Thương Thời Thiên để giữ vững hình tượng si tình của mình sao?
Vì sao lại phải bỏ ra rất nhiều thời gian, tiền bạc để tạo ra một người thay thế cho vợ cũ mà mình vốn không ưa?
Em nói cô ấy làm thế để nhục mạ Thương gia, nhưng Thương gia đâu phải hổ không răng, vì sao Vệ Dĩ Hàm lại phải chọc giận hổ?
Chỉ để xả giận thôi mà sẵn sàng làm sụp đổ hình tượng si tình, khiến hai nhà Thương - Vệ trở mặt, có lợi gì cho cô ấy chứ?"
Chuỗi câu hỏi này đã hoàn toàn làm Thương Thời Đãi cứng họng.
Thương Thời Thiên thầm thở dài trong lòng.
Thương Tiểu Ngũ ngày xưa tuy tính cách hơi bốc đồng, nhưng không phải người cố chấp như thế này.
Xem ra trong tám năm qua còn xảy ra không ít chuyện.
Thương Thời Đãi cảm thấy đầu óc mình còn rối hơn cả tranh trừu tượng.
Phải mất một lúc lâu, cô mới gỡ rối được mối quan hệ logic giữa hai chuyện này.
Cô nói: "Dù cô nói cũng có lý, nhưng điều đó chỉ chứng minh được rằng có lẽ cô ta thật sự đã buông bỏ mối tình đầu. Còn về sự tồn tại của cô, thân thế của cô, cô ta vẫn rất đáng nghi."
Thương Thời Thiên theo phản xạ giơ tay búng nhẹ vào trán cô: "Còn đáng nghi gì nữa? Em có phải đang điều tra vụ án đâu?"
"Cô—" Thương Thời Đãi định mở miệng quát lại, nhưng chợt nghĩ ra gì đó nên nuốt lời lại.
Chỉ là ánh mắt cô khi nhìn Thương Thời Thiên lần nữa, đã thêm vài phần do dự và ngờ vực.
Thương Thời Thiên dường như chẳng để tâm.
Cô nói: "Nếu em nghĩ chị là người đi phẫu thuật thẩm mỹ, vậy tại sao em không nghi ngờ chính chị cố tình chỉnh mặt thành thế này để tiếp cận cô ấy?"
Đồng tử của Thương Thời Đãi co lại, ngay sau đó rơi vào hoang mang.
Lại còn có khả năng đó sao?
Thương Thời Thiên mỉm cười: "Thấy chưa, đây chính là định kiến của em với cô ấy đấy."
Thương Thời Đãi vội vàng phủ nhận: "Người bình thường ai lại đi phẫu thuật thành gương mặt của Thương Kỳ Quán để tiếp cận cô ta chứ? Ai mà chẳng biết cô ta còn vương vấn Doãn Tại Thủy—"
Câu nói đột ngột dừng lại.
Vì cô cũng nhận ra, giả thiết mới này lại mâu thuẫn với kết luận trước.
Thương Thời Đãi bực bội vò đầu.
Khốn thật, phải dùng đầu óc rồi!
Thương Thời Thiên xoa đầu cô, nói: "Vậy tổng kết lại, chuyện chị có phẫu thuật hay không chẳng liên quan gì đến Vệ Dĩ Hàm cả."
Thương Thời Đãi gạt tay cô ra, chất vấn: "Vậy cô là ai? Tại sao lại ở bên cô ta?"
Thương Thời Thiên im lặng một lát, quyết định lặp lại nguyên văn lời giải thích mà cô vẫn dùng để ứng phó với tất cả mọi người.
Nửa năm thật sự quá ngắn.
...
Thương Thời Đãi nghe xong, có chút khó tin.
Chẳng lẽ người thay thế này lại giống Thương Kỳ Quán đến thế chỉ là trùng hợp?
Vệ Dĩ Hàm cũng vì nhận nhầm cô là Thương Kỳ Quán mới đưa về Thiên Hào Cảnh Uyển?
Thương Thời Thiên nói: "Nếu em không tin thì cứ đi điều tra đi, dù sao chị cũng ở đây, sẽ không chạy trốn đâu. Em muốn tìm chị lúc nào cũng được."
Vì thế Thương Thời Đãi mang theo đầy bụng nghi vấn rời đi.
Nhưng trước khi đi, cô đã xin số điện thoại của Thương Thời Thiên, còn kết bạn thành công.
"Cô đừng có chặn tôi rồi chuồn mất đấy nhé?" Thương Thời Đãi nói.
Thương Thời Thiên cười: "Nếu chị muốn chuồn thì hôm qua đã đi rồi."
Sau khi lên xe, Thương Thời Đãi sờ trán mình, vừa xấu hổ vừa bực: "Rõ ràng cô ta nhỏ hơn mình, sao lại dám xoa đầu mình chứ?!"
———————————
Vệ tổng: Vậy là lừa qua được rồi?
Thương Tứ: Ừm!
Vệ tổng: ...
Xác nhận rồi, khả năng chậm hiểu siêu cấp của vợ là di truyền.