Vợ Trước Pháo Hôi Chuyển Sang Kịch Bản Hắc Nguyệt Quang

Chương 61: Học cờ đến trên giường



Sau hai ngày cuối tuần chuẩn bị, đến khi thị trường chứng khoán mở cửa vào thứ Hai, cổ phiếu của Tập đoàn Vệ thị tuy có giảm nhưng không rớt thảm như dự đoán.

Nhờ vậy, tiếng nói chỉ trích Vệ Dĩ Hàm vì quyết định chấm dứt thương vụ mua lại cũng giảm bớt đi không ít trong nội bộ hội đồng quản trị.

Tuy nhiên, những lời chỉ trích gay gắt nhất lại đến từ chính trong nội bộ Vệ gia chứ không phải từ bên ngoài.

Vệ Dĩ Huy tìm thẳng đến văn phòng của Vệ Dĩ Hàm, còn Vệ Dĩ Thù – người thường ngày thích đóng vai "người trung lập" khi các anh chị em tranh cãi – thì chặn xe cô ở bãi đỗ sau giờ tan làm.

Cả hai người họ đều chất vấn cùng một chuyện: "Tại sao lại đợi đến lúc ba ra nước ngoài rồi mới đột ngột tuyên bố dừng thương vụ thu mua?"

Vệ Dĩ Hàm đáp lạnh lùng: "Đó là quyết định của hội đồng quản trị."

"Nhưng ba đã đi nước ngoài từ thứ Sáu, ai triệu tập hội đồng quản trị?"

Vệ Dĩ Hàm phản vấn với ánh mắt lạnh nhạt: "Ai nói với các người là thứ Sáu mới quyết định?"

Lúc này Vệ Dĩ Thù mới nhớ ra: hôm giỗ của ông nội, Vệ Dĩ Hàm đã ở trong thư phòng với ba và cô hai suốt một thời gian dài.

Anh ta bừng tỉnh — thì ra bọn họ đã bàn xong từ sớm, chỉ là giấu những người bị gạt ra ngoài như anh mà thôi!

Sắc mặt Vệ Dĩ Thù trở nên u ám, vì điều đó có nghĩa là Vệ Ung Khôn căn bản không coi họ là con ruột!

Ánh mắt Vệ Dĩ Hàm vẫn bình thản, nhưng trong đáy mắt lộ rõ sự khinh miệt: "Anh tưởng anh dùng danh nghĩa người khác thì tôi sẽ không tra ra được sao?"

Tập đoàn Chu Nhiên đã làm giả sổ sách tài chính và che giấu khoản nợ tiềm tàng.

Việc này là để khi bị thu mua, họ có thể bán công ty với giá cao hơn.

Nếu chỉ có vậy, có lẽ nhiều cổ đông sẽ làm ngơ vì thương vụ này giúp Tập đoàn Vệ thị thu lợi lớn.

Nhưng Chu gia còn tính chuyện để Tập đoàn Vệ thị phát hành cổ phiếu cho các cổ đông gốc của Chu Nhiên, nhằm đổi lấy cổ phần trong Vệ thị.

Đợi đến khi vụ giả mạo tài chính bị phanh phui, kẻ chịu thiệt sẽ chính là Vệ thị.

Vệ Dĩ Thù vì muốn chia thêm lợi nhuận nên ngoài mặt cũng giả vờ mua một ít cổ phiếu, nhưng sau lưng thì cùng mẹ ruột là Tề Lộ thông qua công ty vỏ bọc để thông đồng với Chu gia.

Tề Lộ sau khi chia tay với Vệ Ung Khôn đã ra nước ngoài sinh sống.

Cho dù công ty đứng tên người khác, nhưng Vệ Dĩ Hàm vẫn có cách điều tra ra được ai đứng sau.

Vệ Ung Khôn tuy không giỏi quản lý nhưng hiện là người nắm quyền cao nhất Vệ gia, cũng là người hưởng lợi lớn nhất từ Tập đoàn, nên sẽ không dung túng ai cấu kết với người ngoài để lấy tiền ông ta.

Vệ Dĩ Hàm nói tiếp: "Anh nên học Vệ Dĩ Huy một chút, lúc này nó đã bắt đầu đi xin tiền cha mẹ để lấp lỗ hổng rồi."

Cửa kính xe từ từ kéo lên. Nhìn theo chiếc xe sang dần khuất xa, ánh mắt Vệ Dĩ Thù trở nên lạnh lùng độc ác, khác hẳn với bộ mặt giả tạo thường ngày.

Vệ Dĩ Hàm trở về khu biệt thự Thiên Hào Cảnh Uyển, vừa bước vào sân thì đã thấy một chiếc siêu xe đậu trên bãi cỏ, còn ép cho bãi cỏ in nguyên hai vết bánh xe — cô mặt không biểu cảm đi thẳng vào nhà.

Bồ Phỉ Phỉ bước ra đón: "Vệ tổng, chào mừng cô trở về."

Vệ Dĩ Hàm đen mặt nói: "Ra xả hết lốp xe ngoài kia cho tôi."

Bồ Phỉ Phỉ: Hả???

Đúng lúc đó, Thương Tiểu Ngũ vừa từ tầng hầm đi lên, nghe thấy thế liền bật cười: "Wow, Vệ Dĩ Hàm, chị thiếu đạo đức quá rồi đấy!"

Vệ Dĩ Hàm nổi gân xanh: "Tôi đã cho cô vào nhà là quá độ lượng rồi. Cô vô văn hóa như vậy, tôi còn phải nói đạo đức với cô à?"

Sau khi bị vu oan, Thương Tiểu Ngũ bị gia đình nhốt ở nhà với lý do "tập trung sáng tác", tất cả công việc bên ngoài cũng bị hủy bỏ.

Bị nhốt hai ngày, cô ở nhà vẽ suốt.

Hôm nay thật sự quá ngột ngạt, cô đành xin phép ra ngoài hít thở không khí.

Thương Dữ Phượng nói:

"Con ráng chịu đựng vài ngày nữa, nếu thật sự muốn đi dạo thì ra khu du lịch gần nhà mà đi."

Thương Tiểu Ngũ thử gọi Lê Kiêu và Triệu Đỗ Hành đến "giải cứu" mình.

Nhưng Thương Dữ Phượng lại nói: "Chính ở tiệc sinh nhật của Triệu Đỗ Hành, con bị người ta hãm hại. Vậy mà còn dám đi chơi với cậu ta?"

"Thì đấy là tiệc của cậu ta nên chắc chắn cậu ta cũng bị liên lụy thôi."

Ở tình huống đó, chủ tiệc tất nhiên phải chịu trách nhiệm liên đới, nên Thương Tiểu Ngũ tin Triệu Đỗ Hành không phải thủ phạm.

Thương Dữ Phượng vẫn không lay chuyển.

Lê Kiêu cuối cùng cũng đến, nhưng thấy Thương Dữ Phượng ngồi nghiêm chỉnh ở phòng khách như trấn giữ trung tâm thì không dám nhắc chuyện đưa Tiểu Ngũ đi quay phim, chỉ đành lủi mất.

Thương Tiểu Ngũ trong lòng thầm mắng: Lê Kiêu vô dụng!

Cô chán nản nằm bẹp trên ghế sofa: "Thế thì con đi gây phiền cho Vệ Dĩ Hàm được chưa?!"

Vừa hay lúc đó Thương Thời Hành đi ngang qua, nghe vậy liền nói: "Được."

Thương Tiểu Ngũ tưởng mình nghe lầm, lập tức bật dậy: "Chị nói gì cơ?!"

Thương Thời Hành bình thản đáp: "Chị cho phép em đến tìm Vệ Dĩ Hàm."

Còn về động cơ muốn đến Thiên Hào Cảnh Uyển, cô không thèm truy xét.

Thương Tiểu Ngũ cảm thấy như mặt trời mọc từ phía Tây.

Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, thay đồ rồi phóng thẳng ra ngoài.

Thương Dữ Phượng bình thản hỏi: "Vệ Dĩ Hàm đã làm gì khiến con thay đổi thái độ vậy?"

Thương Thời Hành đáp: "Vài hôm trước, con nhận được một email. Có người cảnh báo rằng vòng quan hệ của Tiểu Ngũ không trong sạch.

Con đã cho người truy tìm người gửi, nhưng đối phương là hacker hàng đầu, dù có lần ra được IP thì cũng toàn chuyển hướng sang máy chủ nước ngoài.

Nhưng điều này lại chứng minh, người đứng sau chắc chắn là người có địa vị trong giới thượng lưu Đông Thành.

Vì thuê được hacker cấp cao, ngoài tiền còn cần thế lực, quan hệ, cả trong và ngoài nước.

Hơn nữa người đó phải rất rõ vòng quan hệ của Tiểu Ngũ.

Nhưng nếu có quan hệ tốt với nhà mình, thì việc gì phải gửi email giấu tên, cứ nói thẳng ra là được, thậm chí còn kết thân được với gia đình mình."

Thương Dữ Phượng tuy không hiểu lắm về hacker hay IP gì đó, nhưng bà tin tưởng vào năng lực điều tra và suy luận của cháu gái mình.

"Sau khi sàng lọc và kiểm tra từng người một, phạm vi nghi vấn đã thu hẹp đáng kể." Thương Thời Hành nói, "Nhưng ban đầu con vẫn chưa chắc chắn đó là Vệ Dĩ Hàm, cho đến khi con gọi điện cho cô ấy để thăm dò."

Tất nhiên, Vệ Dĩ Hàm là một con cáo già đầy mưu lược, cô ta không để lộ điều gì qua cuộc gọi.

Nhưng có một chuyện khiến Thương Thời Hành bắt đầu nghi ngờ.

— Sau khi nghe tin Bảo Các Lâu bị đồn có ma, cô liền cho người điều tra xem có ai cố ý dựng chuyện hay không.

Dù phía trường nói rằng "người chứng kiến" bị sốt cao, mê man nên không phân biệt được mơ hay thực, và người trong cuộc là Dịch Tĩnh cũng giải thích rằng do áp lực trước giải đấu Thiên Nguyên cộng thêm cúm nên nhìn nhầm.

Thế nhưng, một chuyện hoang đường như "ma ám" lại có thể gây bàn tán rầm rộ, lan cả ra ngoài trường, thì quả thật rất đáng ngờ.

Cô bắt đầu điều tra xem có ai đứng sau dàn dựng chuyện này không.

Và rồi phát hiện một tháng trước, Vệ Dĩ Hàm quyên tặng một lô thiết bị cho Đại học Đông Thành, dù giữa họ không hề có quan hệ hợp tác nào trước đó.

Gần đây, một công ty do Vệ Dĩ Hàm nắm cổ phần đã ký hợp đồng hợp tác giữa doanh nghiệp và nhà trường với Đại học Đông Thành.

Sau đó, trường đã tuyển dụng một quản lý tạm thời cho Bảo Các Lâu.

Người này có xuất thân quân đội, sau khi xuất ngũ thì vào làm trong một công ty an ninh, trở thành vệ sĩ riêng.

Điều thú vị là: người thuê vệ sĩ này chính là Vệ Dĩ Hàm.

Và không lâu sau đó, tin đồn ma ám bắt đầu lan ra.

Thương Thời Hành không thể không nghi ngờ rằng Vệ Dĩ Hàm có liên quan đến vụ việc này.

Tuy vậy, sau nhiều năm giao thiệp, dù trong lòng mang khúc mắc về chuyện của Thương Thời Thiên, cảm thấy Vệ Dĩ Hàm "ngoài mặt từ chối chuyện xem mắt vì Thương Thời Thiên, thực chất là đang đợi mối tình đầu trở về nước" đầy giả tạo, cô vẫn phải thừa nhận rằng Vệ Dĩ Hàm rất có tài trong lĩnh vực kinh doanh và tài chính.

Bỏ cả chục triệu để thuê vệ sĩ riêng, chắc chắn không phải để đi tung tin đồn nhảm ở đại học. Chi phí quá lớn, thuê đội truyền thông tung tin đồn còn rẻ hơn nhiều.

Hơn nữa, hợp tác với đại học Đông Thành cũng không phù hợp với nguyên tắc lợi ích trước nay của cô ta.

Mọi manh mối dường như đều chỉ về "chim hoàng yến" trong truyền thuyết của Vệ Dĩ Hàm.

Thương Thời Hành chỉ hơi hé lộ ý định muốn điều tra người kia thì Vệ Dĩ Hàm đã dùng chuyện email để đánh lạc hướng.

Cô cảm thấy hành vi bất thường của Vệ Dĩ Hàm có liên quan đến việc gần đây Thương Tiểu Ngũ hay đi lại giữa Đại học Đông Thành và khu Thiên Hào Cảnh Uyển, nên cô lại dùng chiêu thăm dò qua Thương Tiểu Ngũ.

Quả nhiên, để che giấu sự tồn tại của người thứ ba ngoài Tiêu Lạc Manh, Thương Tiểu Ngũ đã nhận rằng người ăn khuya cùng cô tối hôm đó là Vệ Dĩ Hàm.

Điều này chứng minh rằng Thương Tiểu Ngũ, Tiêu Lạc Manh và Vệ Dĩ Hàm đều quen biết người kia, và tất cả bọn họ đều đang bảo vệ người đó nên cùng nhau giấu diếm sự thật.

Thương Thời Hành kết luận: "Vậy nên em ấy không phải đến tìm Vệ Dĩ Hàm mà là đến tìm người tên Thời Dữ kia."

...

Thương Thời Thiên nghe thấy động tĩnh ở tầng một nên cũng đi lên.

"Có chuyện gì thế?"

Vệ Dĩ Hàm cười lạnh.

Thương Tiểu Ngũ thì lộ vẻ chột dạ.

Bồ Phỉ Phỉ uyển chuyển nói: "Thương Ngũ tiểu thư đã nhầm bãi cỏ thành gara nên đậu xe lên bãi cỏ rồi."

Thương Thời Thiên nghe vậy liền hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, liền nói với Thương Tiểu Ngũ: "Em không thể đậu xe trong gara sao? Đậu bừa như vậy không phải là thói quen tốt đâu."

Thương Tiểu Ngũ đáp: "Tôi sẽ ra dời xe ngay, phí phục hồi bãi cỏ bao nhiêu thì nói tôi, tôi sẽ bồi thường."

Thương Thời Thiên nghiêm khắc: "Không phải vấn đề tiền bạc mà là vấn đề ý thức. Lần sau không được làm vậy nữa."

Vệ Dĩ Hàm lạnh lùng chen vào: "Lần sau? Lần sau tôi sẽ không cho cô vào nữa đâu."

Thấy Thương Tiểu Ngũ sắp phản ứng gay gắt, Thương Thời Thiên vội vàng đuổi cô ấy ra ngoài.

Cô nghiêm nghị nói với Vệ Dĩ Hàm: "Chuyện lần này quả thật em ấy làm không đúng. Trước kia chị không cho em ấy vào là đúng rồi."

Vệ Dĩ Hàm nở một nụ cười: "Em sẽ không tính thay em ấy xin lỗi đấy chứ?"

Thương Thời Thiên: ...

Cô dễ đoán vậy sao? Đến cả chuyện này mà Vệ Dĩ Hàm cũng nhìn thấu.

"Chị có thể cho em xin lỗi thay em ấy không?"

"Không được." Vệ Dĩ Hàm thẳng thừng từ chối, "Cô ấy là người lớn rồi, phải tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình."

"Vậy cũng được." Thương Thời Thiên không cố gắng thêm, vì cô biết rõ Thương Tiểu Ngũ cố tình gây chuyện với Vệ Dĩ Hàm.

Vệ Dĩ Hàm không làm gì cô ấy, hành động như vậy quả thực là không đúng.

Đợi Thương Tiểu Ngũ quay lại, Vệ Dĩ Hàm hỏi: "Khi nào cô định đi?"

Thương Tiểu Ngũ nói: "Đợi tiểu thế thân tan làm thì tôi đi."

Vừa nghe từ "tan làm", Vệ Dĩ Hàm liền hiểu được dụng ý của cô ấy, nói: "Dù cô ấy tan làm thì tối nay cũng sẽ ngủ lại đây. Cô có thể đi ngay bây giờ."

Thương Tiểu Ngũ ngạc nhiên hỏi Thương Thời Thiên: "Cô dọn về ở đây rồi hả?"

"Cũng không hẳn, hành lý của chị vẫn ở ký túc xá."

Thương Tiểu Ngũ: ?

Sao cô lại không hiểu nổi cách hai người này giao tiếp nữa rồi?

Không biết trong đầu tưởng tượng ra chuyện gì, Thương Tiểu Ngũ lập tức dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vệ Dĩ Hàm: "Cô học cờ vây đến tận trên giường luôn à?"

"Khụ khụ khụ..." Thương Thời Thiên bị nước bắn vào cổ họng ho sặc sụa.

Vệ Dĩ Hàm vẫn mặt không đổi sắc, rót ly nước cho Thương Thời Thiên.

Sau đó trả lời câu hỏi của Thương Tiểu Ngũ: "Không được à?"

"Phụt——"

—————————————Thương Tứ: Hai người có thể để tôi uống xong ly nước này trong yên bình được không!?