Vợ Trước Pháo Hôi Chuyển Sang Kịch Bản Hắc Nguyệt Quang

Chương 64: Bạn gái



Tiếng còi cảnh sát đột ngột vang lên, xé toang màn đêm yên tĩnh của Đông Thành.

Mãi cho đến khi trời bắt đầu hửng sáng, một khu rừng phía sau Trường Tiểu học thôn Minh Trung số 3, vùng ngoại ô Đông Thành, đã bị căng dây phong tỏa.

Khi Vệ Dĩ Hàm đến nơi, vừa hay nghe thấy một cảnh sát đang báo cáo tình hình: "Chúng tôi đã trao đổi sơ bộ với ban lãnh đạo trường học, được biết Trần Bảo Minh từng là bảo vệ của trường, nhưng do thời gian gần đây thường xuyên vắng mặt, đi làm muộn, và hay đổi ca cho người khác, khiến nhà trường rất bất mãn nên đã cho nghỉ việc. Nhưng không biết hắn đã lén đi làm một chiếc chìa khóa dự phòng của kho lương thực bỏ hoang từ khi nào, cho thấy hắn có kế hoạch giết người từ trước..."

Đội trưởng đội hình sự phụ trách vụ án nhìn thấy Vệ Dĩ Hàm thì bước lại gần: "Vệ tiểu thư, về việc của vợ cô – Thương tiểu thư..."

"Cô ấy đâu rồi?" – Vệ Dĩ Hàm vừa dứt lời, đã có cảnh sát khiêng túi đựng xác từ trong rừng đi ra.

Đội trưởng ánh mắt đầy thương cảm, kéo khóa túi xác ra – một gương mặt không còn hơi thở nào lộ ra.

Vệ Dĩ Hàm đứng lặng nhìn chằm chằm.

Khoảnh khắc ấy, đội trưởng cảm thấy cô như một thân cây khô héo, sinh khí bị rút cạn.

Nhưng ngay sau đó, một lực đẩy vội vã và thô bạo đụng mạnh vào cô.

— Người của Thương gia đã đến.

*

Thương Thời Thiên choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Cô cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim đang đập thình thịch.

Đã sống lại được gần năm mươi ngày, đây là lần đầu tiên cô mơ thấy cảnh trước lúc mình chết.

Không phải vì cô vô tâm, mà là cơ chế tự bảo vệ của não bộ sau chấn thương nặng khiến cô vô thức né tránh ký ức này.

Dù sao thì việc từng chút một cảm nhận sự sống rời khỏi cơ thể, ý chí cầu sinh khiến cô liên tục hi vọng có người đến cứu, rồi lại từng lần thất vọng rồi tuyệt vọng... trải nghiệm đó chẳng có gì là tốt đẹp cả.

Có lẽ vì sự cố đêm nay đã kích hoạt ký ức ấy, khiến nó trở thành ác mộng tái hiện một lần nữa.

Đột nhiên, một bàn tay lạnh buốt đặt lên mu bàn tay cô.

Cô giật mình, theo phản xạ hất tay ra, lăn cả xuống mép giường.

Nhưng rất nhanh sau đó, cô nhận ra đó là tay của Vệ Dĩ Hàm.

"Jimmy, bật đèn."

Đèn trong phòng lần lượt sáng lên.

Vệ Dĩ Hàm không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Thương Thời Thiên đang có biểu hiện "bất thường".

Thương Thời Thiên lúng túng bò lại, lí nhí nói: "Em... nằm mơ thấy ác mộng."

Vệ Dĩ Hàm đưa tay chạm vào cổ cô.

Giống như bị dán một cục đá lạnh lên da, cơ thể cô cứng đờ, nhưng rốt cuộc cũng không né tránh.

"Em toát rất nhiều mồ hôi." – Vệ Dĩ Hàm nói.

Thương Thời Thiên cũng biết, bộ đồ ngủ đã ướt đẫm.

"Em đi tắm rồi thay đồ." – Cô nói.

Cô không quên rằng Vệ Dĩ Hàm cực kỳ sạch sẽ, kể cả lúc bị cảm cũng phải liều mình đi tắm, nên chắc chắn không thích nằm cạnh người ướt đẫm mồ hôi như cô.

Không ngờ Vệ Dĩ Hàm lại nói: "Sáng tắm cũng được, lau mồ hôi rồi thay đồ là được rồi."

Thương Thời Thiên đi tới tủ lấy quần áo, Vệ Dĩ Hàm cũng theo sau: "Để chị giúp em lau người."

"Hả? Không cần đâu, em tự làm được mà."

"Lúc chị bị bệnh, em cũng giúp chị lau mồ hôi suốt còn gì."

Thương Thời Thiên ngượng ngùng: "Nhưng cái đó... không giống mà..."

Cô khi đó chỉ lau mồ hôi ở trán, cổ – những chỗ không nhạy cảm.

"Có gì khác đâu."

Không cãi lại được, Thương Thời Thiên đành đưa khăn cho cô ấy.

Thật ra, sau khi ra khỏi chăn và bị máy lạnh thổi qua, mồ hôi trên người cô cũng ít đi.

Nhưng nếu không lau lại bằng nước thì sẽ có mùi, nên Vệ Dĩ Hàm đi lấy nước ấm về.

Lần đầu tiên cởi đồ trước mặt Vệ Dĩ Hàm, Thương Thời Thiên thấy ngượng.

Nhưng vì vẫn còn sợ hãi về ác mộng và chuyện đêm nay, cô không còn tâm trí để xấu hổ nhiều.

Chiếc khăn ấm ướt nhẹ nhàng lau qua cổ, lưng cô, cảm giác dính nhớp cuối cùng cũng tan biến.

Đột nhiên, Thương Thời Thiên cảm nhận được tay của Vệ Dĩ Hàm lướt qua cổ cô.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng ngón tay ấy vừa vặn lướt qua đúng chỗ động mạch cổ của cô...

Đầu ngón tay chỉ dừng lại trong chốc lát, rồi nhanh chóng lướt theo đường cong từ cổ đến vai.

Sự chú ý của Thương Thời Thiên hoàn toàn bị phân tán, một bên tai âm thầm đỏ ửng lên.

"Xong chưa vậy?" – cô hỏi.

Vệ Dĩ Hàm vỗ nhẹ vào khuỷu tay cô: "Giơ tay lên."

Toàn bộ khuôn mặt Thương Thời Thiên đỏ bừng lên: "Khụ khụ... chị giúp em lau lưng thôi là được rồi, còn lại em tự làm."

Nói xong, cô vội mặc lại đồ ngủ rồi chạy thẳng vào phòng tắm.

Một lúc sau, cô lại vội vã chạy ra, bê cả khăn và chậu nước từ tay Vệ Dĩ Hàm vào luôn.

Trong phòng tắm, cô lau sạch toàn thân, cho đến khi cảm thấy cơ thể mát mẻ lại mới sạch sẽ và dễ chịu bước ra.

Lúc này, Vệ Dĩ Hàm đã xuống dưới và mang lên một chai rượu vang đỏ.

"Uống chút nhé? Giúp ngủ ngon."

Thương Thời Thiên hiếm khi không từ chối.

Ngày mai cô không cần đến đại học Đông Thành nữa nên có ngủ muộn một chút cũng không sao.

Rượu vang độ cồn không cao, sau khi cảm nhận vị mặn, chát, chua lần lượt trên đầu lưỡi, sẽ dần hiện ra vị ngọt dịu và dư vị kéo dài.

Vệ Dĩ Hàm nói: "Việc họ tấn công em có khả năng rất lớn là vì chị. Nếu em có gì muốn nói hoặc có cảm xúc gì, cứ nói ra."

Thương Thời Thiên không có suy nghĩ gì đặc biệt, cũng không oán giận gì.

"Thật ra em đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi, nên chị không cần để tâm đâu."

"Chuẩn bị từ sớm... là chỉ lần em nhắc chị đề phòng Chu gia à?"

Thương Thời Thiên cười hì hì, mặt dày nói: "Đúng vậy đó. Nếu chị đắc tội với họ, họ muốn trả thù chị thì có thể sẽ ra tay với người chị quan tâm. Cho nên, trong mắt họ, em chắc cũng là người chị quan tâm rồi, đúng không?"

Vệ Dĩ Hàm: ...

Có thể tự an ủi bản thân như vậy sao?

Cô nhìn Thương Thời Thiên rất lâu, rồi bật cười: "Em nói cũng không sai, nhưng có điều này chị muốn sửa lại."

"Không phải chỉ trong mắt họ, mà là trong lòng chị — em là người chị quan tâm nhất."

Có thể là do đã uống rượu, nghe những lời xúc động như thế, Thương Thời Thiên cảm thấy cả người lâng lâng, trái tim như sắp bay ra ngoài.

"Vệ Dĩ Hàm, (sau khi sống lại) còn có thể gặp được chị, thật sự... quá tuyệt rồi."

Cô đặt ly rượu xuống, can đảm nâng mặt Vệ Dĩ Hàm lên và hôn một cái.

Hôn xong, cô hơi bối rối hỏi: "À này... chị chưa ngủ à? Không thì sao biết em tỉnh?"

Vệ Dĩ Hàm nhẹ nhàng nói: "Ừm, chị cũng vừa gặp ác mộng."

"Ồ, đáng sợ không?"

Vệ Dĩ Hàm gật đầu: "Ừ, đáng sợ."

"Khiến chị tỉnh giấc, chắc là đáng sợ thật rồi."

Vệ Dĩ Hàm nói: "Chỉ tiếc là không đổ mồ hôi."

Thương Thời Thiên: ?

Có gì mà tiếc?

Cô chẳng buồn bận tâm, cầm ly rượu trong tay Vệ Dĩ Hàm đặt sang đầu giường rồi nói: "Thôi, khuya rồi, ngủ đi."

Cả hai nằm xuống, bảo Jimmy tắt gần hết đèn, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ rất mờ.

Thương Thời Thiên hỏi: "Vệ Dĩ Hàm, em ôm chị ngủ được không?"

Vệ Dĩ Hàm không trả lời, nhưng hành động đã thay cô nói hết.

Cô rúc vào lòng Thương Thời Thiên, đưa tay kéo tay cô ấy ôm lấy eo mình.

Thương Thời Thiên siết chặt hơn, hài lòng thở dài: "Mát mẻ ghê."

Vệ Dĩ Hàm: ...

"Chị có thấy nóng không?"

"Nhiệt độ vừa đủ."

Thương Thời Thiên dần yên tĩnh lại.

Cô nhìn đường nét gương mặt của Vệ Dĩ Hàm dưới ánh đèn nhàn nhạt, rồi ngẩn người.

Đột nhiên, trong lòng cô dâng lên một cảm giác không cam lòng.

Cô biết, đó có lẽ là cảm xúc mà cô từng có lúc bị giết, chỉ là sau khi sống lại thì cố đè nén xuống.

Bây giờ, ký ức trỗi dậy, cảm xúc đó lại ùa về.

Sự oan ức của Thương Tiểu Ngũ, tấm lòng của Vệ Dĩ Hàm, sự nghiệp còn dang dở, tất cả khiến cô khơi dậy khát vọng sống mãnh liệt.

Cô muốn đoàn tụ với gia đình, muốn ở bên Vệ Dĩ Hàm lâu dài, cũng muốn quay trở lại đỉnh cao cờ vây.

Nhưng làm vậy, tình cảm cô dành cho Vệ Dĩ Hàm sẽ không còn đơn thuần nữa.

Sau một hồi giằng co, cô quyết định... hạ thấp tiêu chuẩn đạo đức của bản thân.

Cô gọi hệ thống:【Tiểu Hắc Thống Tử, tao quyết định rồi – tao muốn nhận nhiệm vụ!】

Hệ thống vui mừng trước sự tích cực của cô, tung pháo hoa điện tử cổ vũ:【Đáng khen ngợi!】

【Giờ, tao giao cho mày một trọng trách!】

【Vâng vâng, ký chủ xin cứ nói.】

Thương Thời Thiên nghiêm túc:【Mỗi ngày giúp tao gõ 100 cái mõ điện tử, tích đức! Đức bị thiếu chỗ khác, tao phải bù lại từ đây!】

Hệ thống: ...

Vệ Dĩ Hàm: ...

Cô tính khắc thuyền cầu đức à!?

Vứt bỏ gánh nặng tâm lý, Thương Thời Thiên thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cô rón rén hỏi: "Vệ Dĩ Hàm."

Vệ Dĩ Hàm mở mắt, nửa cười nửa không nhìn cô: "Ừm?"

"Chị... có thể làm bạn gái em một năm không?"

Vệ Dĩ Hàm cố tình hỏi: "Sao lại là một năm?"

"Vì chị chỉ nạp gói cước một năm?"

Trong bóng tối, không khí lặng đi mấy giây.

Vệ Dĩ Hàm hỏi lại: "Vậy nếu chị nạp thêm thì có thể làm bạn gái em mãi mãi được không?"

"Về lý thuyết thì... là vậy đó."

"Thế chị phải nạp thế nào?"

Thương Thời Thiên mặt dày đáp: "Chắc là... yêu em. Phải yêu em thật nhiều."

Vệ Dĩ Hàm bật cười: "Được."

Thương Thời Thiên: ...

Đồng ý nhanh thế!?

"Chị không có yêu cầu gì à?"

"Có."

Vệ Dĩ Hàm nắm tay cô, đặt lên ngực mình: "Ở bên chị."

*

Việc điều tra vụ "Thương Thời Dữ" bị tấn công không tiến triển thuận lợi.

Bởi vì ba gã đàn ông giả say kia đều không thừa nhận có ý định ra tay với cô.

Bọn họ một mực khăng khăng rằng mình say rượu, nhận nhầm Thương Thời Thiên là một nữ lừa đảo từng lừa tiền của "đại ca" trong nhóm họ.

Còn tự biện hộ rằng việc nhận nhầm người là lỗi của họ, nhưng bọn họ hoàn toàn chưa làm cô bị thương.

Ngược lại, chính Chử Phi và Tiêu Lạc Manh – một người đánh họ gãy xương, một người khiến họ bị chấn động não nhẹ – chuyện này không thể bỏ qua được!

Một trong những người liên quan là Thương Thời Thiên, vì không có thông tin nhân thân, lời khai không thể nhập vào hệ thống, rất có khả năng sẽ bị bọn họ phản tố.

Lúc còn ở đồn cảnh sát, Vệ Dĩ Hàm đã đoán được tình huống này sẽ xảy ra nên lập tức gọi Tạ Mi cùng vài người khác về công ty tăng ca ngay trong đêm.

Sáng hôm sau, Tạ Mi mang theo tin tức đến tận nơi.

"Bên kia đã tra được trong tài khoản cá nhân của bọn họ có nhận một khoản tiền lớn không rõ nguồn gốc –

Một người nhận 100.000, hai người còn lại mỗi người 50.000. Ngày chuyển khoản là ba ngày trước.

Mà lần theo tài khoản chuyển tiền, còn phát hiện nó từng nhận một khoản từ nước ngoài cách đây một tuần – tới tận 500.000."

Vệ Dĩ Hàm suy nghĩ: "Một tuần trước, tức là sau khi hủy bỏ vụ thâu tóm đó."

"Đúng vậy, nên không loại trừ khả năng có người vì chuyện đó mà muốn trả thù cô."

Còn vì sao lại ra tay với 'Thương Thời Dữ'?

Chuyện này rất dễ đoán.

Vệ Dĩ Hàm luôn có vệ sĩ đi kèm, chỉ lui tới các nơi cao cấp, người thường không dễ tiếp cận.

Muốn trả thù cô, chỉ có thể ra tay với người bên cạnh cô.

Hiện tại, người có thể khiến Vệ Dĩ Hàm để tâm chỉ có hai:

Mối tình đầu – Doãn Tại Thủy, và "chim hoàng yến" trong lời đồn.

Dựa vào hành động lần này, đối phương rõ ràng đã điều tra ra danh tính của chim hoàng yến, và chọn tấn công "Thương Thời Dữ" – người dễ ra tay nhất.

Vệ Dĩ Hàm nói: "Điều tra trọng điểm Vệ gia và Chu gia."

Không ra tay với Doãn Tại Thủy có thể vì bên cạnh cô ấy cũng có vệ sĩ, nhưng người có thể tra ra "Thương Thời Dữ" có liên quan đến cô thì rất ít.

Không loại trừ khả năng đối phương xác định danh tính của "Thương Thời Dữ" thông qua Bồ Phỉ Phỉ, mà người biết Bồ Phỉ Phỉ là thư ký riêng của cô chỉ có người Vệ gia.

Cộng thêm Chu gia vào diện nghi vấn vì trong nguyên tác, họ từng làm chuyện tương tự.

"Hãy lôi kẻ trả tiền ra ánh sáng. Nói với hắn, nếu tự nguyện đầu thú thì có thể được xử nhẹ. Nếu không khai thật thì báo cáo hắn nhận tiền từ thế lực nước ngoài, nghi ngờ rửa tiền, làm gián điệp... Nguồn tiền của hắn chắc chắn không thể chịu được điều tra."

"Đợi đến khi hắn khai ra thì nói cho ba tên đánh thuê biết: Hắn nhận 500.000 mà chỉ chia cho bọn họ 200.000 – để bọn họ đi ngồi tù."

...

Sau đòn liên hoàn này, một trong ba gã đàn ông vì chia chác không đều, tâm lý mất cân bằng, đã khai ra.

"Ông chủ" đã bị bắt, cũng vì sợ tội gián điệp và rửa tiền, nên khai thật là có người liên hệ với hắn sau khi mãn hạn tù, nhờ hắn đi "dạy dỗ" một người giúp họ.

Gã "đại ca" nhận 100.000 khi biết 'ông chủ' không phải người thật sự thuê mình, lập tức giận dữ khai ra: "Tên môi giới khốn kiếp này, lại còn chơi trò thuê ngoài!?

500.000 mà chỉ đưa bọn này 200.000, bắt bọn này đi ngồi tù, quá đáng lắm rồi đấy!?"

Cảnh sát điều tra cũng dở khóc dở cười:

Người ta đưa cho anh 200.000, mà anh còn nuốt mất một nửa, chỉ chia 100.000 cho hai thằng đàn em thôi mà?

Dưới sự hợp tác của 'ông chủ', cảnh sát rất nhanh truy ra chủ tài khoản nước ngoài gửi tiền là Tề Thủy Đức.

Người khác có thể không biết Tề Thủy Đức là ai, nhưng Vệ Dĩ Hàm thì rất rõ.

Tề Thủy Đức là cậu ruột của Vệ Dĩ Thù, hiện đã di cư ra nước ngoài.

Nếu ông ta không hợp tác điều tra, cảnh sát buộc phải đợi ông ta nhập cảnh mới có thể bắt giữ.

Dù chưa có chứng cứ trực tiếp chứng minh Vệ Dĩ Thù là người đứng sau, nhưng Tề Thủy Đức đã nhiều năm không về nước, không thể nào biết rõ về người bên cạnh Vệ Dĩ Hàm đến vậy.

Vệ Dĩ Hàm ánh mắt lạnh lẽo: "Hừ, xem ra những năm qua hắn sống sung sướng quá rồi."

*

Cùng lúc đó.

Trần Nhất Huân, người chuẩn bị tham gia hoạt động thực tập hè, cũng dưới sự tổ chức của trường học, bước chân vào tòa nhà Quỹ Giáo Dục Phượng Hoàng.

—————————————

Vệ tổng: Em không phát hiện ra chị luôn muốn nạp gói cước à? Là vì nạp mãi không được đấy!

Thương Tứ: Vì mạng chậm thôi mà.

Vệ tổng:)

———————

Đoạn cuối chương trước là ác mộng của Thương Tứ. Đoạn đầu chương này là ác mộng của Vệ tổng.

Hai người đều gặp ác mộng, nhưng Thương Tứ là toát mồ hôi đầm đìa, còn Vệ tổng là lạnh run người.

Chú thích: Câu chuyện "thuê người gây thương tích nhưng lại thuê qua nhiều tầng trung gian" là dựa trên một vụ việc thật: "Một đại gia bỏ 2 triệu thuê người giết đối thủ, nhưng kẻ được thuê tiếp tục thuê lại người khác, cuối cùng người cuối vì tiền ít quá nên không ra tay..."