Vợ Trước Pháo Hôi Chuyển Sang Kịch Bản Hắc Nguyệt Quang

Chương 68: Hẹn hò



Buổi tối, trên bàn ăn Thương gia không thấy bóng dáng Thương Thời Hành.

Con gái út của cô vì không thấy mẹ đâu, nhất quyết không chịu ăn.

Thương Thời Đãi bèn tham gia cùng mọi người dỗ dành con bé ăn cơm.

Sau khi lần thứ N tuyên bố "sẽ không sinh con nữa", Thương Thời Đãi sụp đổ hỏi: "Bà ơi, chị cả rốt cuộc đã đi đâu rồi?"

Thương Dữ Phượng nói: "Hình như là có chuyện gì đó gấp, đang bận."

Thương Thời Đãi lầm bầm: "Không biết là ai đã nói dù bận thế nào cũng phải về nhà ăn cơm nhỉ?"

Thương Dữ Phượng liếc cô một cái: "Có khi chị con đang giải quyết đám người rối tinh rối mù kia xung quanh con đấy."

Thương Thời Đãi im re.

Người không có vấn đề thì không sợ bị điều tra, người có vấn đề thì không chịu nổi việc bị điều tra.

Sau khi biết bạn gái của Triệu Đỗ Hành là Vương Hạ Điệp vẫn còn qua lại với Vu Hùng, cô từng nghĩ đến việc đi tìm Triệu Đỗ Hành để hỏi cậu ta có biết chuyện đó không.

Nhưng cuối cùng cô nghe theo lời khuyên của người nhà: Nếu Triệu Đỗ Hành biết chuyện, hành động của cô sẽ đánh rắn động cỏ. Nếu Triệu Đỗ Hành không biết, mà cô chưa có bằng chứng rõ ràng đã nói xấu Vương Hạ Điệp, chắc chắn cậu ta sẽ không vui, thậm chí tình bạn của họ cũng sẽ rạn nứt.

Vì thế cô chỉ có thể âm thầm điều tra.

Nhưng quan hệ của cô có hạn, muốn tự điều tra thì cũng không tra được gì, nên cuối cùng Thương gia đành phải ra mặt giúp cô điều tra.

Muốn điều tra Vương Hạ Điệp thì nhất định phải tìm hiểu xem Vu Hùng đóng vai trò gì trong chuyện này.

Vu Hùng có tiền sử sử dụng ma túy, vốn đã nằm trong danh sách theo dõi đặc biệt.

Hai năm đầu liên tục bị bắt vì tái nghiện nên từng bị cưỡng chế đưa vào trại cai nghiện.

Sau khi ra trại, anh ta ngoan ngoãn một thời gian, suốt ba năm qua không phát hiện tái nghiện lần nào.

Gần đây, Vu Hùng bắt đầu nộp đơn xin rút khỏi danh sách giám sát.

Nếu thành công, trừ khi bị người dân báo cáo và cảnh sát bắt quả tang, nếu không cảnh sát sẽ không thể yêu cầu anh ta định kỳ đến làm xét nghiệm nước tiểu nữa.

Chuyện Thương Thời Đãi bị hãm hại lại xảy ra đúng vào thời điểm nhạy cảm này.

Cảnh sát quyết định tạm thời duyệt đơn của Vu Hùng, rồi bố trí giám sát quanh anh ta.

Quả nhiên, sau khi đơn được duyệt, Vu Hùng bắt đầu buông lỏng cảnh giác.

Chẳng bao lâu sau, người quản lý của Vương Hạ Điệp xuất hiện gần nhà của Vu Hùng và gặp mặt anh ta ở bãi đậu xe.

Cả hai đều không xuống xe, chỉ dừng lại khi hai xe chạm nhau, rồi trao đổi gì đó qua cửa sổ xe.

Sau khi cảnh sát chặn xe lại, họ phát hiện trong xe có vài gói "kẹo nổ" và "trà sữa pha sẵn".

Quản lý của Vương Hạ Điệp ngụy biện rằng đó chỉ là đồ ăn vặt của anh ta.

Nhưng khi cảnh sát mở bao bì ra, anh ta lập tức ngoan ngoãn cúi đầu.

Vương Hạ Điệp đã bị cảnh sát triệu tập để phối hợp điều tra.

Việc khiến Thương Thời Đãi bất ngờ là, Triệu Đỗ Hành không hề đến tìm cô, dường như cô ấy thực sự không biết lý do Vương Hạ Điệp bị điều tra.

...

Liên tiếp mấy ngày sau đó, Thương Thời Hành sáng đi sớm, tối về khuya — mỗi ngày rời nhà lúc bảy giờ sáng, về đến nơi là mười một giờ đêm.

Thương Tiểu Ngũ tưởng rằng chị cả bận rộn vì chuyện của mình, nhưng vô tình nghe được chị gọi điện, nội dung đề cập không liên quan gì đến cô, cũng chẳng giống chuyện công việc.

Cô thắc mắc: Ngoài mấy việc đó ra, còn chuyện gì khó giải quyết đến mức làm chị cả phải khổ sở lâu như vậy?

*

Chớp mắt đã đến thứ Bảy.

Thương Tiểu Ngũ dậy từ sáng sớm.

Khi thấy trong nhà có thêm hai bóng người, cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Mẹ! Chị ba! Hai người về từ bao giờ vậy?"

Hai người đó chính là mẹ của ba chị em Thương gia — Chúc Phục, và người con thứ ba trong thế hệ mới của Thương gia — Thương Triệu Ngôn.

Chúc Phục đeo kính trên sống mũi, mặc sơ mi trắng cổ nơ và váy xanh coban ống thẳng — toát lên vẻ chuyên nghiệp và trí thức.

Nếu không quen, khó ai nghĩ bà đã ngoài năm mươi.

Chúc Phục nói: "Tối qua mẹ về, lúc đó con ngủ rồi nên mẹ không đánh thức con."

Thương Triệu Ngôn với vẻ mặt mệt mỏi, bịt miệng ngáp: "Chị mới về sáng nay."

Hai ngày trước, cô ấy phải tham gia buổi bảo vệ đề cương tiến sĩ nên không ai trong nhà làm phiền.

Tối hôm qua, sau khi xong việc, gọi điện về nhà mới sực nhớ hôm nay là sinh nhật của Thương Thời Thiên, liền vội vàng đặt vé bay về.

Không ngờ mưa lớn bên kia khiến chuyến bay bị hoãn đến hơn năm giờ sáng nay mới cất cánh.

Thương Thời Hành bảo cô đi nghỉ một lát, nhưng Thương Triệu Ngôn xua tay: "Không cần, cho chị một ly cà phê là được."

Thương Thời Hành bèn sai Thương Tiểu Ngũ đi pha cà phê.

Một lát sau, Thương Dữ Phượng và Lâm Sĩ Chương cũng chuẩn bị xong, cả nhà cùng xuất phát đến nghĩa trang của Thương gia.

Đến cổng nghĩa trang, Thương Dữ Phượng phát hiện người trông mộ đã đổi người.

Bà hỏi Thương Thời Hành: "Lão Ngô trước giờ vẫn làm ở đây đâu rồi?"

Thương Thời Hành bình thản đáp: "Con thấy ông ấy lớn tuổi rồi, nên để ông ấy về nhà an hưởng tuổi già."

Thương Dữ Phượng không hỏi thêm.

Thấy Lâm Sĩ Chương vào bên trong cứ liên tục nhìn quanh, bà không nhịn được hỏi: "Ông à, ông đang nhìn cái gì vậy?"

Ngồi trên xe lăn, Lâm Sĩ Chương vuốt nhẹ cây gậy, nói: "Vệ Dĩ Hàm không đến."

Câu nói ấy khiến cả Thương gia đều ngẩn người.

Những năm trước, vào ngày giỗ, sinh nhật, cũng như Thanh minh, Trùng dương, Vệ Dĩ Hàm luôn mang hoa đến, nhưng luôn bị người Thương gia chặn ngoài cổng.

Không vào được nghĩa trang, cô để hoa lại cho bảo vệ, nhờ họ mang đến trước mộ Thương Thời Thiên.

Suốt tám năm, năm nào cũng vậy.

Thế nhưng lần này, cô lại vắng mặt.

Cả Thương gia im lặng một lúc, Chúc Phục mới nói: "Thế thì tốt, chứng tỏ nó đã nghe lời chúng ta."

Thực ra, những lời Thương Thời Hành nói với Vệ Dĩ Hàm năm đó không phải là ý kiến cá nhân của cô mà là ý kiến chung của cả Thương gia.

Nhiều năm qua, tâm lý của họ luôn rất mâu thuẫn.

Một mặt, họ hiểu cái chết của Thương Thời Thiên không thể trách Vệ Dĩ Hàm.

Đặc biệt khi thấy cô ấy năm nào cũng đến, bất chấp bị từ chối, gió mưa không ngăn, chỉ để được viếng một lần, trong lòng họ cũng có phần lay động.

Nhưng mặt khác, họ lại khó lòng kiềm chế việc oán giận và bài xích mối liên hệ giữa cô ấy và Thương Thời Thiên.

Thế nhưng, khi cô thực sự buông bỏ tất cả, quyết định bắt đầu lại một mối quan hệ mới, trong lòng họ lại có chút khó chịu không rõ nguyên do.

Thương Thời Hành vô tình liếc nhìn Thương Tiểu Ngũ.

Vào lúc như thế này, người hay ồn ào nhất lại im lặng một cách hiếm thấy.

Thương Tiểu Ngũ bị chị cả nhìn đến nỗi chột dạ, hỏi: "Chị cả, chị nhìn em làm gì?"

"Sao trông em có vẻ không tập trung thế?"

"Em không có mà!" Thương Tiểu Ngũ lập tức chuyển chủ đề: "Giờ cũng muộn rồi, chắc Thương Thời Thiên đang mong gặp chúng ta lắm. Mình mau đi cúng xong rồi ai làm gì thì làm nha."

Câu nói này khiến mọi người quay sang nhìn cô.

Chúc Phục nghiêm giọng hỏi: "Việc con bận có phải việc đứng đắn không đấy? Chuyện con suýt bị hãm hại vì ma túy, mẹ vẫn chưa hỏi kỹ con đâu!"

Thương Tiểu Ngũ nói: "Con sẽ giải thích với mẹ sau. Nhưng bây giờ tổ chức sinh nhật cho Thương Thời Thiên chẳng phải là quan trọng nhất sao?"

Cô nói vậy xong, mọi người cũng không xoáy vào cô nữa.

*

Khi mọi người trong Thương gia đang tổ chức sinh nhật cho Thương Thời Thiên thì người được mừng sinh nhật hôm nay lại đang ở công viên trò chơi thiếu nhi ngoại ô thành phố, ngồi trên tàu lửa mini, vui vẻ trải nghiệm tốc độ và sự kích thích ở vận tốc 20 km/h.

Trong công viên rộng lớn ấy, ngoài cô và Vệ Dĩ Hàm chỉ còn vài nhân viên và vệ sĩ do Vệ Dĩ Hàm dẫn theo.

Cả công viên được Vệ Dĩ Hàm bao trọn.

Còn lý do vì sao chọn công viên trò chơi thiếu nhi chứ không phải công viên lớn hay nổi tiếng hơn, không phải vì Vệ Dĩ Hàm không đủ tiền, mà đơn giản vì Thương Thời Thiên không thích các trò mạo hiểm trong công viên lớn.

Ví dụ như tàu lượn siêu tốc — ở công viên lớn thì nó vừa kích thích vừa nguy hiểm, Thương Thời Thiên chỉ cần ngồi một vòng là nhẹ thì nôn, nặng thì ngất xỉu.

Còn tàu lượn trong công viên thiếu nhi, hay gọi là tàu lửa nhỏ thì vận tốc chậm, độ dốc nhẹ, vừa đủ vui lại không quá sức chịu đựng của cơ thể.

Ngoài ra còn có ghế bay xoay tròn, con quay, v.v., độ mạo hiểm cũng rất thấp.

Khi tàu lửa chạy ngang trạm dừng, Thương Thời Thiên hỏi: "A Hàm, chị thật sự không muốn lên chơi cùng em à?"

Vệ Dĩ Hàm cầm máy ảnh trong tay, bắt trọn từng khoảnh khắc của cô trong ống kính.

Tàu lửa nhỏ chạy xa dần, Vệ Dĩ Hàm chỉ kịp đáp lại một câu: "Lượt sau."

Đường ray tàu lượn ở công viên trò chơi nhỏ thường không dài, vì vậy để khách trải nghiệm trọn vẹn, tàu thường chạy 2–3 vòng.

Khi tàu chạy xong vòng thứ ba, Vệ Dĩ Hàm đưa máy ảnh cho Chử Phi rồi ngồi xuống bên cạnh Thương Thời Thiên.

Tàu lửa lại tiếp tục chuyển động.

"Chị lén chụp em à?" — Thương Thời Thiên hỏi.

Vệ Dĩ Hàm ừ một tiếng: "Muốn lưu lại nhiều ký ức bên em hơn."

Nhắc đến ảnh chụp, Thương Thời Thiên từ lâu đã nhận ra: trong nhà Vệ Dĩ Hàm không có một tấm ảnh chung nào của hai người.

Thậm chí, ảnh riêng của Vệ Dĩ Hàm cũng không có.

Nghĩ vậy, cô thấy đúng là nên chụp thêm vài tấm.

Thương Thời Thiên móc điện thoại ra, bật camera: "Nãy chị chụp cho em rồi, giờ đến lượt tụi mình chụp chung."

Đây là lần đầu tiên Vệ Dĩ Hàm dùng camera trước của điện thoại.

"Chụp sao vậy?" cô hỏi.

Thương Thời Thiên cũng lần đầu selfie với cô ấy, nói: "Cứ tự nhiên là được."

Vệ Dĩ Hàm liền nhìn chằm chằm vào ống kính.

Thương Thời Thiên: ...

Cô chụp vài tấm rồi phì cười không dứt.

"Cười gì vậy? Đưa chị xem." — Vệ Dĩ Hàm nói.

Thương Thời Thiên mở ảnh ra cho cô xem.

So với gương mặt sinh động của Thương Thời Thiên, Vệ Dĩ Hàm trông như tượng đá lạnh lùng, cứng ngắc.

Vốn đã lớn hơn Thương Thời Thiên tám tuổi, đứng cạnh nhau như vậy càng giống cô giáo chủ nhiệm với học sinh chứ không phải người yêu.

Vệ Dĩ Hàm mặt lạnh xóa ảnh: "Chụp lại."

Lần thứ hai, cô cuối cùng cũng nắm được bí quyết selfie.

Nhưng khi tàu lửa chậm rãi leo lên một con dốc, rồi đột nhiên lao xuống, Vệ Dĩ Hàm không kịp đề phòng, trên mặt hiện rõ vẻ hoảng hốt trong thoáng chốc.

Chính khoảnh khắc đó, bị Thương Thời Thiên bắt được!

"Xóa." — Vệ Dĩ Hàm tỉnh lại, nói.

Thương Thời Thiên cười: "Khoảnh khắc quý giá như vậy, để em giữ lại làm kỷ niệm nha?"

Vệ Dĩ Hàm: Tấm ảnh "dìm hàng" như vậy có gì mà giữ chứ?!

"Mình có chụp được mấy tấm đâu, xóa thêm nữa là hết sạch đấy." — Thương Thời Thiên lẩm bẩm.

Vệ Dĩ Hàm đành nuốt lời, nghĩ bụng: "Dù gì Thương Thời Thiên cũng sẽ không đăng ảnh lên mạng, để cô ấy xem riêng cũng được..."

Sau khi chụp ảnh xong, hai người tập trung tận hưởng hành trình tàu lửa nhỏ.

Gió hè thổi tung mái tóc dài của Vệ Dĩ Hàm, cũng thổi vào tận đáy lòng Thương Thời Thiên — tràn đầy cảm xúc đẹp đẽ.

"Vệ Dĩ Hàm, hôm nay em thật sự rất vui."

Không phải vì chơi vui, mà là vì tất cả những điều Vệ Dĩ Hàm làm hôm nay đều là vì muốn cô vui.

Chính điều đó khiến Thương Thời Thiên cảm thấy vô cùng an toàn.

【Chúc mừng ký chủ, chỉ số thiện cảm đã vượt 50%!!!】

【Lần này thu được năng lượng đủ để kéo dài tuổi thọ thêm 16 tháng!】

Nghe âm thanh vang bên tai, Vệ Dĩ Hàm nhìn Thương Thời Thiên, khóe môi khẽ cong: "Miễn em vui là được."

Sau khi xuống tàu, hai người còn chơi thêm xe điện đụng, vòng xoay khổng lồ và vài trò khác.

Đến gần trưa, nắng mỗi lúc một gắt, trời gần 40 độ khiến chơi ngoài trời quả là cực hình.

Tuy không chơi hết các trò nhưng Thương Thời Thiên vẫn cảm thấy mãn nguyện.

Sau khi rời công viên, hai người đi ăn trưa.

Thương Thời Thiên không quên buổi hẹn trà chiều với Thương Tiểu Ngũ.

Vệ Dĩ Hàm biết lịch trình này nên tự mình đưa cô đến điểm hẹn, còn để lại Chử Phi và một nữ vệ sĩ khác đi theo bảo vệ.

Quán trà chiều mà Thương Tiểu Ngũ chọn nằm trong một con hẻm, tuy thuộc khu trung tâm Đông Thành nhưng ít người lui tới, nên không gian yên tĩnh, thanh nhã.

Khi Thương Thời Thiên đến, ngoài Thương Tiểu Ngũ còn có hai cô gái đang ngồi sát cửa sổ, vừa uống cà phê vừa chụp ảnh selfie.

"Sao em biết chỗ này hay vậy?" — Thương Thời Thiên hỏi.

"Bạn tôi mở quán này." — Thương Tiểu Ngũ đáp.

Nhân viên mang ra một ly cà phê và một ly nước trái cây. Chử Phi nếm thử trước, không có vấn đề gì mới đưa cho Thương Thời Thiên.

Thương Tiểu Ngũ tỏ ra không vui: "Tại sao họ cũng đi theo vậy?"

Điều quan trọng là lần trước cô ấy ra ngoài chỉ có một vệ sĩ, giờ lại thêm người.

Chẳng lẽ Vệ Dĩ Hàm cảm thấy đi trà chiều với cô là nguy hiểm nên cử thêm người?

Thương Thời Thiên cười, an ủi em gái: "Lần trước chị về ký túc xá dọn đồ, gặp mấy tên say rượu. A Hàm sợ một mình Chử Phi không đối phó nổi nên mới cử thêm người."

Còn chuyện những kẻ say kia là do người khác cố ý sai đến gây chuyện, cô không định nói với gia đình.

Nói ra chỉ khiến họ càng thêm định kiến về việc "ở bên Vệ Dĩ Hàm là gặp rắc rối".

"Chuyện lớn như vậy sao không nói với tôi?!" — Thương Tiểu Ngũ kích động.

"Hả?" — Thương Thời Thiên ngơ ngác. "Gặp mấy tên say rượu là chuyện lớn lắm à?"

Trong quán, nhiều người bắt đầu nhìn về phía họ. Thương Tiểu Ngũ nhận ra mình hơi to tiếng, vội hạ giọng: "Say rượu, thần kinh, nghiện... mấy loại người này nguy hiểm nhất. Không ai biết lúc họ mất lý trí sẽ làm gì đâu."

"Vậy nên A Hàm mới tăng cường vệ sĩ cho chị... Chị Chử và chị Ứng đều rất lợi hại, có họ bên cạnh chị mới thoải mái ngồi đây uống trà với em đấy."

Thương Tiểu Ngũ không nói gì thêm, chỉ lẩm bẩm: "Chuyện này, Vệ Dĩ Hàm cũng suy nghĩ khá chu đáo đấy."

Thương Thời Thiên nhận ra em gái đã dịu lại rất nhiều với Vệ Dĩ Hàm.

Đó chính là thành quả những nỗ lực dàn xếp gần đây của cô!

Cô rất hài lòng, nhấp một ngụm nước trái cây.

"Tôi đi vệ sinh chút." — Thương Tiểu Ngũ nói.

Cô đã sang đây sau bữa trưa ở nhà, lúc chờ người lại uống mấy ly nước, nên giờ mắc tiểu.

Vừa rời đi, hai cô gái ngồi cạnh cửa sổ bắt đầu trò chuyện: "Này, xem tin tức này nè — Kỳ thánh Vu Nhất Phi tái phát ung thư, nhập ICU rồi. Bệnh viện đã mấy lần ra thông báo nguy kịch..."

Thương Thời Thiên sững người.

Cô đặt ly xuống, định tiến đến hỏi, nhưng nghĩ vậy có phần bất lịch sự, liền rút điện thoại tra từ khóa "Kỳ thánh Vu Nhất Phi" trên Lạc Đấu.

Ngay lập tức hiện ra hàng loạt tin tức, trong đó có tin Vu Nhất Phi bị ung thư trực tràng giai đoạn cuối.

Khi Thương Tiểu Ngũ quay lại, Thương Thời Thiên hỏi: "Em biết Vu Nhất Phi đang ở bệnh viện nào không?"

"Bệnh viện trung tâm số 1 thành phố." — Thương Tiểu Ngũ đáp không cần suy nghĩ.

"Vậy thì hôm nay chị không thể tiếp tục cùng em mừng sinh nhật Thương Kỳ Quản rồi."

"Cô muốn đến bệnh viện thăm Vu Nhất Phi à? Nhưng giờ cô tới cũng không gặp được ông ấy đâu."

Vu Nhất Phi bị ung thư trực tràng đã mấy năm, dạo gần đây không tái phát, chỉ thi thoảng tái khám nên chưa chắc sẽ gặp được.

Thương Thời Thiên tưởng cô nói ông ấy vào ICU không được thăm, nói: "Chị biết."

"Biết mà vẫn đi?"

"Ừ."

"Được thôi, để tôi đưa cô đi."

Chử Phi và đồng đội chỉ có nhiệm vụ bảo vệ Thương Thời Thiên nên chỉ báo cáo lại với Vệ Dĩ Hàm chứ không cản hành động của cô.

Dưới sự dẫn đường của Thương Tiểu Ngũ, Thương Thời Thiên nhanh chóng đến được Bệnh viện Trung tâm số 1.