Vợ Trước Pháo Hôi Chuyển Sang Kịch Bản Hắc Nguyệt Quang

Chương 72: Bàn cờ mới



Động tác của Thương Thời Thiên khựng lại, con tôm hùm đang quẫy đạp suýt nữa thì thoát khỏi tay cô.

Cô nói: "Em sao có thể không quay về? Nếu không về đây... em còn có thể đi đâu nữa?"

Vệ Dĩ Hàm im lặng siết chặt vòng tay quanh cô.

Nghĩ đến việc Thương Thời Thiên cứ mãi giấu diếm thân phận, khiến mình lo lắng vô ích suốt bấy lâu, lửa giận trong lòng cô lại bùng lên.

Nhìn cái cổ trắng muốt trước mắt, môi cô đã chạm đến da thịt, đang định cắn xuống...

Nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh vết thương chí mạng trên cổ Thương Thời Thiên lúc chết, khiến cô không dám cắn nữa.

Chắc đau lắm, đúng không?

Lúc đó em ấy chắc chắn rất sợ hãi...

Động tác cắn xé cuối cùng biến thành một nụ hôn nhẹ như gió thoảng.

Dây thần kinh nhạy cảm bị khơi dậy, một luồng điện chạy thẳng lên đầu.

Thương Thời Thiên lập tức căng thẳng cứng người, cô dồn toàn bộ sự chú ý vào con tôm hùm, cố gắng không để mình tan vỡ hoàn toàn trước nụ hôn mờ ám ấy.

Cảm nhận được sự cứng đờ của cô, trong đầu Vệ Dĩ Hàm đột nhiên hiện lên đoạn hội thoại Thương Thời Thiên nói chuyện với hệ thống, bảo rằng mình có học kỹ năng quyến rũ cô.

Cô phì cười thành tiếng.

Chỉ như vậy thôi á? Xem ra học cũng chẳng đến nơi đến chốn.

Thương Thời Thiên vừa bị hôn vào cổ, lại nghe cô cười như chế nhạo, lập tức cảm thấy bị coi thường.

Đang định phản công, nhưng nghĩ đến việc mình hôm nay ở bên ngoài cả ngày, người đổ mồ hôi, tay thì vừa chạm vào tôm hùm...

Cô xìu xuống.

Thôi vậy, thời điểm không thích hợp.

"A Hàm, chị ra ngoài trước đi, dao làm bếp không có mắt, nhỡ làm chị bị thương thì sao?"

Vệ Dĩ Hàm đáp: "Chị không muốn ăn cháo."

"Vậy chị muốn ăn gì? Món nào phức tạp quá thì em không làm được đâu."

Vệ Dĩ Hàm không nói, chỉ dùng tay mân mê vạt áo của Thương Thời Thiên.

Nói: "Muốn học đánh cờ."

Thương Thời Thiên: ...

Với trạng thái này của chị, chắc gì đã học vào đầu?

Nhưng cô vẫn trả lời: "Vậy thì ăn khuya xong rồi học."

Vệ Dĩ Hàm không nói gì, cũng không buông tay.

Thương Thời Thiên đành "gồng mình" nấu ăn.

Vì Vệ Dĩ Hàm không muốn ăn cháo, cô đổi sang nấu mì Ý phô mai đút lò ăn kèm tôm hùm.

Món này là một tuyển thủ cờ vây Quảng Đông trong đội tuyển quốc gia từng dạy cô, là một trong số ít món cô làm thành thạo.

Mà Vệ Dĩ Hàm say rượu không chỉ biết làm loạn, còn biết phụ giúp việc bếp, ví dụ như lấy phô mai, gắp mì, thỉnh thoảng lại hôn cô một cái, xem như khích lệ tinh thần.

Một món ăn vốn chỉ cần khoảng 20 phút, cô làm mất gần 45 phút.

Hai phần mì Ý phô mai đút lò với tôm hùm cuối cùng cũng lên bàn.

Vệ Dĩ Hàm từ hầm rượu lấy lên một chai champagne: "Ăn tôm hùm mà không có rượu thì sao được?"

Hôm nay không chỉ kéo dài tuổi thọ thêm 16 tháng mà còn đoàn tụ với người thân nên Thương Thời Thiên rất vui, nghĩ bụng uống chút cũng không sao.

Khi Vệ Dĩ Hàm đang rót rượu cho mình, Thương Thời Thiên lấy một ly nước lọc lạnh đổi vào chỗ ly rượu của cô: "Trước khi em về, chị đã uống khá nhiều khi bụng rỗng rồi đúng không? Không được uống nữa, uống nước đi."

Vệ Dĩ Hàm nhìn ly nước chằm chằm, rồi không cam lòng bĩu môi.

Thương Thời Thiên xác định cô say thật rồi, nếu không sao lại làm cái vẻ mặt trẻ con như thế được!

Có chút... không đúng, rất là dễ thương.

Cô mải ngắm, quên mất trong ly là rượu chứ không phải nước, kết quả lỡ uống một hớp lớn.

Uống rượu khi đói dễ say, cô vội vàng ăn vài miếng mì để giải rượu.

Vệ Dĩ Hàm thừa lúc cô không chú ý, lén lút chuyển ly rượu của cô sang uống một hớp, rồi đặt lại như cũ.

Thương Thời Thiên: ...

Em chỉ cúi đầu ăn mì thôi chứ không mù đâu nhé.

Cô dùng nĩa gắp thịt tôm đưa đến trước mặt Vệ Dĩ Hàm: "Ăn chút gì đó lót bụng đi."

"Đút cho chị." — Vệ Dĩ Hàm say rượu yêu cầu rất hợp lý.

Thương Thời Thiên: "Há miệng ra."

"A~~"

Thương Thời Thiên đút miếng tôm vào miệng cô.

Vệ Dĩ Hàm nhíu mày: "Loại tôm hùm này không ngon, lần sau đừng mua nữa."

Thương Thời Thiên cười gượng: "Là do em nấu không ngon."

"Là do tôm không ngon!"

Thương Thời Thiên: "... Vâng, là tôm không ngon."

Cảm ơn chị đã giữ thể diện cho em như vậy.

Cô ăn thử, phát hiện quả thật tôm xử lý chưa tốt nên vị không ra gì, nhưng mì Ý phô mai thì vẫn ngon như thường.

Bất ngờ, cô bắt gặp ánh mắt long lanh của Vệ Dĩ Hàm đang dõi theo, cảm giác như đang nhìn thấy Lạn Kha đang chờ cho ăn.

Cô nén cười, cuốn một đũa mì đưa đến trước miệng cô ấy.

Vệ Dĩ Hàm liếc mắt: "Chị tự ăn được."

"Vâng."

...

Sau khi ăn xong một phần mì Ý phô mai, chai champagne cũng đã cạn.

Champagne nồng độ không cao, nhưng vì là rượu có gas nên tăng tốc độ hấp thụ cồn, khiến Thương Thời Thiên cũng hơi say.

Cô chủ động hủy buổi học cờ, sau khi đưa Vệ Dĩ Hàm về phòng liền về phòng tắm rửa.

Khi ra khỏi phòng tắm, điện thoại của cô đã có thêm mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Vệ Dĩ Hàm.

Lúc lại có cuộc gọi nữa đến, cô vừa nhận vừa đi lên lầu: "A Hàm, sao vậy?"

Vệ Dĩ Hàm nói: "Sao em vẫn chưa lên đây?"

"Đến rồi đây."

Cửa phòng của Vệ Dĩ Hàm không khóa, Thương Thời Thiên mở cửa đi thẳng vào.

Đèn phòng khách nhỏ đã tắt, trong phòng ngủ chỉ còn hai chiếc đèn ngủ sáng nhẹ.

Trong không khí phảng phất mùi hương tinh dầu nhẹ nhàng, mùi linh sam hòa với hương cỏ mát lạnh — chính là mùi nước hoa mà Vệ Dĩ Hàm thường dùng.

Mùi hương ấy khiến cái đầu vốn đã hơi choáng của Thương Thời Thiên càng thêm mơ hồ.

Cô vừa định với tay bật đèn thì Vệ Dĩ Hàm không biết từ đâu lặng lẽ áp sát từ phía sau, hôn lên phần da nhạy cảm sau tai phải của cô.

Đầu óc Thương Thời Thiên như mây mù dày đặc.

Cô cắn nhẹ đầu lưỡi, cố giữ cho mình tỉnh táo.

Điện thoại bên tai trái vẫn chưa ngắt máy, giọng cô vang lên từ điện thoại đầu giường: "Không phải bảo muốn học cờ sao?"

Vệ Dĩ Hàm đáp: "Ừm, muốn học 'Hoàng Anh Phác Điệp'."

"Hoàng Anh Phác Điệp" là một chiêu thức phổ biến trong cờ vây, ví von quân đen trắng như chim hoàng anh và con bướm đuổi nhau, nhìn thì vui vẻ nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa nguy cơ khôn lường.

Đến thời điểm thích hợp, chim hoàng anh sẽ tung đòn.

Nếu bướm bay thoát, chim thất bại; nếu bướm bị bẻ gãy cánh, sẽ trở thành tù binh.

Thương Thời Thiên hơi căng thẳng: "Thế bàn cờ đâu?"

Vệ Dĩ Hàm vòng qua, lấy điện thoại trong tay Thương Thời Thiên ra.

Những ngón tay mát lạnh quấn lấy ngón tay thon dài của cô, dẫn dắt chúng tìm điểm hạ cờ: "Ở đây."

Làn da mịn màng không kém gì quân cờ bằng sứ cao cấp.

Mỗi khi có bàn cờ mới, Thương Thời Thiên luôn thử cảm giác khi chạm tay vào.

Nhưng lúc này, cô không dám nhúc nhích.

Vệ Dĩ Hàm bật cười nhẹ, hỏi: "Cô giáo, cô không biết đánh à?"

Thương Thời Thiên đỏ bừng mặt: "Chị đang khiêu khích em sao?"

"Em nghĩ sao?" — Vệ Dĩ Hàm kéo áo ngủ của cô rồi hôn lên môi cô.

Rượu dễ bắt lửa.

Một tia lửa, đủ để thiêu cháy linh hồn Thương Thời Thiên.

Cô ôm lấy eo Vệ Dĩ Hàm, lòng bàn tay vẫn là cảm giác mát lạnh quen thuộc.

Chút lý trí còn sót lại khiến cô giữ được tỉnh táo một chút.

Khi nụ hôn kết thúc, cô hít sâu.

Rồi lập tức gọi hệ thống trong đầu:【Tiểu Hắc Thống Tử!】

Hệ thống: 【Làm gì đấy?】

【Chặn——】

Hệ thống: 【......】

【Hệ thống này vốn đã tự động chặn nội dung 21+ rồi, ký chủ không cần nhắc!】

Nói xong, nó giận dữ offline.

Thương Thời Thiên yên tâm hẳn.

Nhưng vừa kết thúc hội thoại trong đầu, cô đã thấy Vệ Dĩ Hàm nhìn cô cười như không cười.

Trong lòng chợt có chút chột dạ.

"Cô giáo, bàn cờ mới, có thích không?" — Vệ Dĩ Hàm ngụ ý sâu xa.

Thương Thời Thiên rút tay lại, mặt nóng đến mức có thể nấu sôi nước.

"Khụ khụ... thích."

"Cảm giác thế nào so với bàn cờ trong phòng em?"

Thương Thời Thiên liếc mắt: "...Cần tìm hiểu thêm."

Vệ Dĩ Hàm cong môi cười, tháo nút đầu tiên áo ngủ cô: "Vậy còn chờ gì nữa?"

Nếu sau này phải viết nhận xét cho học sinh, Thương Thời Thiên chắc chắn sẽ viết: "Vệ Dĩ Hàm là một học sinh ham học hỏi, nhiệt tình với việc học và chủ động cầu tiến."

*

Nửa đêm.

Thương gia.

Thương Thời Hành vừa bước vào nhà chưa bao lâu, Thương Tiểu Ngũ đã từ phòng chạy ra: "Chị cả!"

Thương Thời Hành liếc nhìn ngôi nhà yên tĩnh, quét mắt qua em gái: "Nửa đêm rồi mà hét to vậy làm gì?"

Thương Tiểu Ngũ nhìn cô với vẻ chột dạ, bất an đợi "bản án" tiếp theo.

Thương Thời Hành bật cười: "Chị thấy em còn có vẻ... phấn khích ấy chứ?"

Thương Tiểu Ngũ vội vàng phủ nhận: "Không có!"

Thương Thời Hành đặt túi xách xuống, hỏi: "Mẹ đâu?"

"Mẹ đi ngủ rồi, sáng mai bay."

"Ừ, vậy thì hai chị em mình nói chuyện trước đi."

Thương Tiểu Ngũ ngồi ngoan ngoãn trên sofa: "Chị cả, sao... sao chị lại phát hiện ra vậy?"

"Một người sống sờ sờ thế kia, ngay dưới mí mắt chị hoạt động, chị không phát hiện mới là lạ."

Thương Tiểu Ngũ không đáp được.

Thương Thời Hành hỏi: "Thế còn em, khi nào phát hiện?"

"Ngay sau triển lãm hàng không tháng trước."

Thương Thời Hành hiểu ra: "Bảo sao thời gian đó em cứ chạy tới Đại học Đông Thành và nhà của Vệ Dĩ Hàm."

Rồi vẻ mặt cô nghiêm lại: "Vậy sao không nói cho gia đình?"

Thương Tiểu Ngũ căng thẳng giải thích: "Vì cô ấy giống y hệt Thương Kỳ Quán, em sợ gây ra chấn động lớn..."

Sự xuất hiện của "Thương Thời Dữ" có mấy khả năng.

Một là đơn giản là người giống người.

Hai là con riêng, do mẹ cô và mẹ hai sinh ngoài.

Ba là một âm mưu nhân tạo có chủ đích.

Khả năng đầu tiên có thể loại bỏ, vì ngay cả khi giống hệt về ngoại hình thì sự khác biệt về sở thích, giọng nói, thói quen sống cũng sẽ lộ ra.

Mà tất cả đều giống hệt thì chỉ có thể là do huấn luyện — một người bắt chước hoàn hảo Thương Thời Thiên.

Dẫn đến khả năng thứ 3.

Khả năng thứ 2, dù là cùng trứng từ một người mẹ, dùng kỹ thuật sinh sản vô tính cũng không thể giống nhau hoàn toàn.

Nói là nhân bản còn hợp lý hơn.

Nếu là nhân bản, chắc chắn ai đó đã lấy được dữ liệu DNA của Thương Thời Thiên.

Vẫn chỉ ra khả năng thứ 3: âm mưu cực lớn.

Một khi bị người trong nhà biết được sẽ không tha cho Thương Thời Dữ.

Vì lý do cá nhân, Thương Tiểu Ngũ chọn cách giấu đi.

Sau khi giải thích xong, mắt cô đỏ hoe: "Nhưng mà, chị cả... đôi khi em cảm thấy, cô ấy thật sự chính là Thương Kỳ Quán. Nhưng em không dám nói... Em sợ nếu nói ra, có khi cô ấy đang bị nguyền rủa gì đó, sẽ biến mất..."

Thương Thời Hành sững người, rồi hỏi: "Tại sao em lại nghĩ cô ấy là Tiểu Thiên?"

"Em cũng không biết, chỉ là một cảm giác thôi."

Thương Tiểu Ngũ nhớ đến hôm được Học viện mỹ thuật Đông Thành mời tham gia triển lãm tốt nghiệp, khi đó Vệ Dĩ Hàm đứng trước bức tranh "Tái Sinh", đã nói: "Vậy cô có bao giờ nghĩ... người chết rồi, thật ra có thể sống lại không?"

Câu nói đó cứ vang vọng mãi trong đầu cô.

Dù lý trí nói điều đó phi lý và bất thường, nhưng một khi ý niệm ấy nảy sinh, không cách nào xóa bỏ được.

Trong suốt quá trình quan sát, Thương Tiểu Ngũ ngày càng tin chắc: Thương Thời Dữ không phải là Thương Thời Dữ.

Cô ấy chính là Thương Kỳ Quán.

Chính là Thương Thời Thiên.

————————————

Thương Đại: Hứ, em tưởng Vệ Nhị yếu đuối cô đơn sao? Thực tế là Vệ Nhị vờ yếu đuối để dụ em vào bẫy!

Thương Tứ: (=。=)

Vệ tổng: :D

———————

Chú thích: ① "Hoàng Anh Phác Điệp" là thuật ngữ cờ vây, tham khảo từ 《Cờ Vây Từ Nhập Môn Đến Thành Thạo—Chiến Thuật Trung Bàn》