Vợ Trước Pháo Hôi Chuyển Sang Kịch Bản Hắc Nguyệt Quang

Chương 80: Hẹn gặp



Sau khi Vệ Dĩ Hàm lên xe, việc đầu tiên Thương Thời Thiên làm là... đưa mũi lại gần người cô để ngửi.

Vệ Dĩ Hàm nhìn cô với vẻ nửa cười nửa không: "Em đang làm gì đấy?"

Thương Thời Thiên hít hít vài cái rồi nói: "Chị thật sự không uống rượu à!"

"Chị là ma men chắc?"

"Không phải à?"

Vệ Dĩ Hàm liếc mắt nhìn cô.

Thương Thời Thiên nhìn lại với ánh mắt kiên định, không chút nao núng.

"Chị còn tưởng em sẽ muốn kiểm tra xem trên người chị có mùi nước hoa lạ không cơ."

Vệ Dĩ Hàm nghiêng người lại gần, để cô có thể ngửi rõ hơn mùi trên người mình.

Thương Thời Thiên: "?"

Tại sao lại phải làm mấy chuyện vô vị vậy?

Với độ khó tính của Vệ tổng, nếu ai dám để nước hoa vương lên người cô ấy, chắc chắn người phản ứng mạnh nhất phải là cô ấy chứ không phải mình.

Cô suy nghĩ vài giây, chợt hiểu ra: "Chị đang muốn chứng minh là mình không lăng nhăng bên ngoài à?"

"Phụt."

Bồ Phỉ Phỉ - người đang lái xe - bật ra một tiếng cười ngắn ngủi, rõ ràng đang cố kìm nén, nhưng không nén nổi hoàn toàn.

0.1 giây sau, cô phản ứng cực nhanh, bấm nhẹ còi xe một cái để che giấu tiếng cười kia.

Vệ Dĩ Hàm liếc cô qua gương chiếu hậu.

Bồ Phỉ Phỉ: ...

Mắt nhìn thẳng, tai chỉ chú ý bên ngoài, biểu hiện như thể đang tập trung lái xe hết mức.

Thương Thời Thiên không để ý đến tình huống nhỏ đó, nói: "Chẳng lẽ em lại không tin chị sao? Đừng lo, em sẽ không nghĩ linh tinh đâu."

Vệ Dĩ Hàm thu lại ánh nhìn, tháo kính mắt, nhắm mắt day day huyệt giữa chân mày, biểu cảm rõ ràng là không muốn nói chuyện nữa.

Thương Thời Thiên tưởng cô mệt vì phải xã giao, liền lấy gối đầu ra đặt lên cho cô nghỉ ngơi.

Vệ Dĩ Hàm: ...

Xe chậm rãi đi vào ga-ra.

Thương Thời Thiên định xuống xe thì Vệ Dĩ Hàm giữ tay cô lại, rồi nói với Bồ Phỉ Phỉ: "Hai người đi nghỉ đi."

"Vâng."

Bồ Phỉ Phỉ xuống xe, dáng đi còn có chút vội vàng.

Thương Thời Thiên còn chưa kịp hỏi Vệ Dĩ Hàm đang làm gì thì một nụ hôn mang theo hương thơm ngọt ngào và thanh mát bất ngờ ập tới.

Đèn đọc trong xe không bật, còn đèn cảm biến trong ga-ra vì lâu không có chuyển động nên cũng đã tắt.

Trong bóng tối, Thương Thời Thiên thậm chí không thấy rõ khuôn mặt của Vệ Dĩ Hàm.

Nụ hôn cuồng nhiệt khiến cô choáng váng đầu óc, mơ mơ màng màng nghĩ: Vừa rồi mình đúng là sơ suất, hóa ra cô ấy có uống rượu thật.

Dù hai người vẫn đang trong giai đoạn yêu nồng nhiệt, nhưng gần đây Vệ Dĩ Hàm có hơi bám người quá không?

Nhưng rất nhanh, Thương Thời Thiên không còn tâm trí để nghĩ nhiều nữa.

Nụ hôn đầy đam mê khiến nhiệt độ trong xe tăng vọt.

Không gian tối tăm giống như một chiếc lồng khép hờ, và con thú dục vọng bị đạo đức và lễ nghĩa giam giữ giờ bắt đầu vùng vẫy thoát ra.

May mắn là, lý trí của họ không bị nuốt chửng.

Sau khi ngọn lửa dục vọng được nụ hôn kia khơi lên dần dần dịu lại, Thương Thời Thiên bật đèn đọc sách trên trần xe.

Cô nói: "Rượu trái cây vị đào."

Vệ Dĩ Hàm khẽ cười: "Chắc chắn vậy sao?"

Thương Thời Thiên gật đầu nghiêm túc: "Chắc chắn luôn."

"Rượu trái cây mà cũng gọi là rượu sao? Cùng lắm chỉ là nước giải khát thôi."

Thương Thời Thiên không tranh cãi, chỉ nói: "Về nhà đi. Ở đây lâu nữa, người khác không biết sẽ tưởng tượng ra gì đấy."

Bất ngờ, Vệ Dĩ Hàm hỏi: "Lần trước em hỏi chị, nếu em là người Thương gia, chị có chán ghét em không. Vậy giờ tới lượt chị hỏi, nếu Thương gia nhận lại em, em sẽ rời đi chứ?"

*

Trang viên Thương gia.

Từ khi Thương Thời Hành trở về, ánh mắt của Thương Tiểu Ngũ cứ chăm chăm dõi theo chiếc túi xách của cô.

Ăn tối xong, bà Thương Dữ Phượng và Lâm Sĩ Chương ra ngoài đi dạo, hai đứa trẻ nhỏ thì được bảo mẫu đưa đi tắm.

Khi không còn ai khác, Thương Tiểu Ngũ căng thẳng hỏi: "Chị cả, có phải kết quả giám định ADN đã có rồi không?"

Thương Thời Hành nói: "Em còn có thể biểu hiện rõ ràng hơn nữa ấy, tiện thể để bà nội biết luôn cho rồi."

Thương Tiểu Ngũ nghe ra được chị mình đang châm chọc.

Nghĩ đến trái tim yếu của bà nội, có lẽ không chịu nổi cú sốc lớn như vậy, cô chủ động hỏi: "Vậy chị xem chưa? Có phải là... là Thương Kỳ Quán của chúng ta không?"

Thương Thời Hành lắc đầu.

Thương Tiểu Ngũ cảm giác tim mình rơi xuống đáy vực: "Sao lại... sao lại thế được..."

Chẳng lẽ cô đã cảm nhận sai?

Thương Thời Hành nói: "Chị vẫn chưa xem."

Trái tim tan nát của Thương Tiểu Ngũ lại như được hàn gắn lại một chút: "Sao lại không xem!?"

Thương Thời Hành: ...

Thương Tiểu Ngũ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chị mình: "Chị cả, chẳng lẽ chị cũng đang căng thẳng? Căng thẳng vì sợ đoán sai, sợ mình sẽ thất vọng?"

Thương Thời Hành thừa nhận: "Đúng vậy, chị nhận được báo cáo từ trưa, nhưng chị không dám mở ra xem. Giả thiết của chúng ta quá hoang đường, nếu chuyện này cũng xảy ra thật thì bao nhiêu năm qua chúng ta học khoa học để làm gì? Vậy sự thật của thế giới là gì?"

Thương Tiểu Ngũ nghiêm nghị: "Em hiểu rồi, chị cả chắc sẽ đến bên bờ sụp đổ mà hét lên 'Vật lý học không tồn tại nữa!', rồi bỏ lại gia đình, tự sát——"

Còn chưa nói xong, sau gáy cô bị Thương Thời Hành vỗ một cái, không nặng cũng chẳng nhẹ.

Thương Tiểu Ngũ lầm bầm: "Sinh học không tồn tại thì thôi, dù sao điểm cuối của khoa học cũng là thần học mà."

Bị Thương Tiểu Ngũ xen vào như vậy, nỗi lo lắng và căng thẳng trong lòng Thương Thời Hành cũng vơi đi một nửa.

Cô bước vào phòng, lấy ra một bản kết quả xét nghiệm huyết thống từ chiếc túi xách của mình.

Thương Tiểu Ngũ đi sát theo sau, vừa nhìn thấy bản báo cáo liền vươn cổ nhìn, thân người gần như dính sát chị mình, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi vì hồi hộp.

Trang đầu tiên của bản báo cáo là thông tin mẫu xét nghiệm và quá trình phân tích, kết quả nằm ở trang thứ hai.

Rõ ràng chỉ là động tác lật trang, nhưng Thương Thời Hành lại cảm thấy vô cùng khó khăn.

Nhìn kỹ có thể thấy tay cô run nhẹ khi chuẩn bị lật.

Thương Tiểu Ngũ giật lấy bản báo cáo, lật sang trang thứ hai.

Sau đó cô "Hu oa" khóc òa lên.

...

Thương Dữ Phượng đi dạo về, thấy Thương Tiểu Ngũ từ phòng Thương Thời Hành bước ra, mắt đỏ hoe, như vừa mới khóc.

Nhưng Thương Tiểu Ngũ vừa thấy bà, lại như có tật giật mình, co giò chạy trốn.

Hiếm khi bà nghiêm giọng quát lên: "Đứng lại!"

Thương Tiểu Ngũ không trốn được, cúi đầu ủ rũ quay lại.

"Sao thế?"

Thương Dữ Phượng nâng cằm cháu gái lên, quan sát nét mặt nó.

Thương Tiểu Ngũ mím môi, không nói gì.

"Làm chuyện sai trái, bị Tiểu Hành mắng rồi à?"

Thương Dữ Phượng đoán.

Thương Tiểu Ngũ định giả vờ, nhưng không thể nhịn nổi, ôm lấy bà nội, lại òa khóc: "Bà ơi..."

Thương Thời Hành nghe thấy động tĩnh đi ra, đập trán tự trách.

Trước đó giấu kỹ như vậy, dù cô gặng hỏi cỡ nào cũng không chịu tiết lộ một chút thông tin, vậy mà bây giờ lại không nhịn được mà khóc lộ ra hết.

Thương Dữ Phượng nhìn cháu gái lớn, nhận ra cô cũng đã khóc.

Nhưng cô đã hơn ba mươi, tính cách ổn định, lúc này Thương Thời Hành vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị, không thể đọc được tâm trạng.

"Bà à, không cần để ý Tiểu Ngũ đâu, để con bé khóc ra cho nhẹ lòng."

Thương Thời Hành giả vờ nổi giận: "Nó dám mang bàn cờ vây của Tiểu Thiên đi tặng người khác, gan nó to bằng trời rồi!"

Thương Dữ Phượng giãn mày: Thì ra là chuyện này à, đúng là không thể dung túng Tiểu Ngũ được.

"Nếu Tiểu Hành đã mắng rồi thì bà không nói gì thêm."

Thương Tiểu Ngũ căn bản không nghe lọt tai những lời họ nói, khóc xong lại chuồn về phòng.

Không bao lâu sau, Thương Lệnh Sơ đang làm bài tập bước ra hỏi: "Dì ơi, giờ dì không vẽ nữa, chuyển sang làm ca sĩ rồi à?"

Thương Thời Hành bước lại, đứng ngoài cửa nghe thấy Thương Tiểu Ngũ trong phòng vừa khóc vừa cười vừa hát.

Tuy hội họa và ca hát đều là nghệ thuật, nhưng tài năng của Thương Tiểu Ngũ hoàn toàn dồn hết vào hội họa, còn giọng hát thì... không có chút thiên phú nào.

Bình thường Thương Thời Hành chắc chắn đã ngăn lại rồi.

Nhưng lần này, cô im lặng một lúc, rồi nói: "Kệ nó đi, mệt rồi tự khắc yên."

*

Vệ Dĩ Hàm đã hỏi một câu mà Thương Thời Thiên đôi khi vừa sợ, vừa tránh né.

Nếu bỏ qua chuyện Thương gia, thì điều Vệ Dĩ Hàm thực sự quan tâm là: "Em có rời xa chị không?"

Và câu trả lời, không nghi ngờ gì, là có.

Không phải vì không yêu, mà là vì thời gian không cho phép.

Nhưng Thương Thời Thiên không lún sâu vào vấn đề, cô nói: "Em sẽ không rời xa chị chỉ vì Thương gia nhận lại em."

Vệ Dĩ Hàm chăm chú nhìn cô, không nói gì.

Thương Thời Thiên chợt hiểu ra: "Chị lo em từ gà rừng biến thành phượng hoàng, rồi sẽ bay mất à?"

Vệ Dĩ Hàm: ...

Thương gia đúng là "phượng hoàng", nhưng Thương Thời Thiên từ đầu đã không phải gà rừng.

Cô khẽ cười, mở cửa xe bước xuống.

...

Sáng hôm sau.

Sau khi dậy, Thương Thời Thiên phát hiện đã lâu lắm rồi Vệ Dĩ Hàm mới cầm lại vợt tennis, lại một lần nữa đổ mồ hôi trên sân.

Cô rửa mặt xong rồi đi ra: "Huấn luyện viên, em muốn chơi tennis."

Vệ Dĩ Hàm không nghe ra được cô đang đùa: "Em không phải từng nói thà chơi cờ còn hơn, không muốn đánh cùng chị sao?"

Hồi trước lấy lý do muốn chơi cùng mà thuê người dạy tennis cho cô, cô cũng không chịu học.

Thương Thời Thiên không ngờ mình tự vả, cười gượng: "Thầy thuốc Đông y nói em cần vận động nhiều hơn."

"Học phí của chị đắt lắm đấy."

"Một tiếng 5000 à?"

Vệ Dĩ Hàm không trả lời con số cụ thể, chỉ ra hiệu cho người mang vợt đến cho cô.

...

Giữa mùa hè oi ả, mới sáng sớm mà nhiệt độ đã lên tới 32°C.

Chỉ đứng thôi cũng đủ toát mồ hôi.

Thương Thời Thiên vừa chạy một chút đã ướt như tắm.

Vệ Dĩ Hàm biết cô là người mới, cố gắng đánh bóng vào chỗ gần để cô không phải di chuyển nhiều.

Nhưng mới chơi nửa tiếng, Vệ Dĩ Hàm đã bảo người thu vợt.

"Không chơi nữa à?" Thương Thời Thiên hỏi.

Tóc cô ướt sũng, dính bết vào cổ, mồ hôi ướt áo, màu vải sẫm đi vài tông.

Vệ Dĩ Hàm lấy khăn phủ lên đầu cô, giúp cô lau tóc.

"Không chơi nữa, hôm nay là lần đầu em cầm vợt, chơi lâu quá mai tay không nhấc nổi đâu."

Thương Thời Thiên nói nhỏ: "Đừng coi thường sức mạnh tay của kỳ thủ bọn em."

Vệ Dĩ Hàm nửa cười nửa không nhìn cô: "Kỳ thủ các em luyện là độ phối hợp ngón tay mà?"

Người mới học cờ thường phải lặp lại động tác cầm quân cờ, tay bị tê hay chuột rút là bình thường.

Nhưng đó là chuyện trước thời AI, thế hệ kỳ thủ mới chủ yếu đánh trên mạng, tư thế cầm cờ không còn khắt khe như trước.

Chuyện này Thương Thời Thiên không thể phản bác, chỉ nói: "Sáng mai chị dậy nhớ gọi em."

"Sáng mai không chơi nữa. Nóng quá, dễ bị cảm nắng."

Thương Thời Thiên: ...

Muốn kiên trì, nhưng không có cơ hội.

Sau khi bổ sung điện giải, lau khô mồ hôi, cả hai về phòng tắm rửa.

Khoảng 9 giờ, Thương Thời Thiên mở app Quan Dịch, bắt đầu luyện các bài tập sinh tử hằng ngày.

Thương Tiểu Ngũ tìm đến cô, còn mang theo bộ cờ vây đá hải sâm của cô.

Nhưng vì biết cô đang luyện bài sinh tử nên không dám làm phiền.

Cùng lúc đó.

Vệ Dĩ Hàm mới đến công ty không lâu thì Doãn Liên truyền đạt một thông tin hẹn gặp: "Vệ tổng, Chủ tịch Quỹ Giáo Dục Phượng Hoàng, Thương Thời Hành muốn hẹn gặp cô, hỏi cô khi nào rảnh."

Cô lo lắng nhìn Vệ Dĩ Hàm, nghĩ rằng với mối quan hệ giữa Vệ tổng và Thương gia, có lẽ sẽ từ chối.

Nhưng Vệ Dĩ Hàm trầm ngâm một lúc, rồi đáp: "Buổi trưa."

—————————————

Thương Tứ: Tay em thật sự phối hợp rất tốt đấy.

Vệ tổng: ... Không phản bác được.

...

Thương gia sắp đến giành con rồi (không phải đâu)

Văn án sắp bị lộ rồi.

——————

Chú thích: "Vật lý học không tồn tại nữa" là câu nói nổi tiếng từ tiểu thuyết Tam Thể.

"Tự sát" được viết tránh là "tự S" hay "tự shark" (鲨) trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc.