Kiếp trước, vị hôn phu tương lai của ta giả chếc nơi chiến trường, cùng với phi tần được phụ hoàng sủng ái ẩn cư nơi điền viên, trở thành một đôi vợ chồng ân ái.
Bọn họ là nam nữ chính trong thoại bản, đạp lên thân ta mà tình chàng ý thiếp, còn ta chỉ là bậc thang bắc cầu cho thứ tình cảm mãnh liệt của họ.
Người trong lòng ta từ đầu đến cuối chỉ mưu tính đưa ả ta cao chạy xa bay.
Ta cả đời không xuất giá, che chở gia tộc hắn, thay hắn phụng dưỡng cha mẹ đến cuối đời.
Trước lúc lâm chung, hắn lại dẫn vợ con đến thăm ta, nói lời cảm ơn ta, lúc đó ta mới biết tình nghĩa và đạo nghĩa ta mất cả đời để giữ gìn, tất cả đều nằm trong sự tính toán của kẻ khác.
Điều này sao khiến ta không hận cho được?
Một kẻ đê tiện chỉ biết yêu đương, vứt bỏ cha mẹ gia tộc, từ bỏ việc bảo vệ non sông, thậm chí đạp lên đầu một người phụ nữ khác để bảo vệ người tình, thật không đáng để lưu luyến.
Sống lại một đời, ta muốn hắn phải lưu danh ô nhục muôn đời.
1
Vừa mở mắt ra, ta nhận ra mình đã quay về hoàng cung.
Người con gái trong gương đồng, da trắng như tuyết, môi hồng răng trắng, tóc mai không sợi bạc, da dẻ không một nếp nhăn.
Ta đưa tay lên, chỉ thấy một đôi tay thon thả như ngọc trắng, không có vết chai sạn thô ráp, càng không có vết sẹo bỏng do than hồng.
Tỳ nữ Ngưng Hương cũng vẫn còn sống.
Ta ngơ ngác hỏi: "Năm nay là năm nào?"
Ngưng Hương gãi đầu: "Công chúa điện hạ, năm nay là năm Nguyên Nhược thứ sáu."
Năm Nguyên Nhược thứ sáu, ta vẫn là công chúa Đại Ngụy, là hòn ngọc quý trên tay phụ hoàng và mẫu hậu.
Trong lòng ta thầm dâng lên một niềm vui mừng khôn xiết.
May được trời cao thương xót, ta lại có cơ hội sống lại một đời.
Năm Nguyên Nhược thứ sáu, quyền thần Tể tướng đưa con gái mình là Lương Vũ vào cung, được phụ hoàng phong làm Thục phi, nhất thời danh tiếng không ai sánh bằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Năm đó, phụ hoàng cho phép ta tự mình chọn một chàng trai tốt nhất Ngụy Đô.
Trong lòng ta đã có một người, đó là thiếu niên lang rực rỡ nhất thành Ngụy Đô, tiểu tướng quân nhà họ Lục.
Hắn từng đưa ta phi ngựa ở trường đua ngựa hoàng gia, cũng từng dâng tặng ta một con nai con ở bãi săn mùa thu, ta vốn không tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại phải lòng hắn ngay từ lần gặp đầu.
Ngày phụ hoàng ban hôn cho ta, Thục phi hiếm khi nở nụ cười, nhưng ta lại thấy nụ cười đó bi thương lạ thường. Dưới điện cao, Lục Dần quỳ xuống tạ ơn, hắn nói khấu tạ quân ân, nhất định sẽ đối xử tốt với Vô Ưu công chúa.
Hắn nói hắn muốn lấy đầu thủ lĩnh bộ lạc Bắc Cảnh, dùng thảo nguyên mênh m.ô.n.g ở Bắc Cảnh làm sính lễ.
Hắn nói chỉ khi Bắc Cảnh quy về Đại Ngụy, mới có thể khiến cả Đại Ngụy thực sự vô ưu, mới xứng với phong hiệu "Công chúa Vô Ưu" của ta.
Trong mắt Lục Dần như có ngàn sao, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm lên trên điện cao. Ta dường như bị ánh mắt chứa chan tình ý của hắn làm cho đỏ bừng như tôm luộc, mãi về sau này ta mới bàng hoàng nhận ra, người hắn nhìn ngày đó không phải ta, mà là một người khác trên điện cao kia.
Ngày hắn xuất chinh, ta đứng trên thành lầu ngóng trông rất lâu, cuối cùng chỉ còn lại Thục phi nương nương ở bên cạnh ta.
Nàng ấy trạc tuổi ta, vốn là người hợp chuyện với ta nhất trong cung.
Nàng lắng nghe tâm sự thiếu nữ của ta, làm bánh hoa quế ngon cho ta ăn, nàng nói ta và Lục Dần là đôi nam nữ xứng đôi nhất Ngụy Đô, nàng nói công chúa Vô Ưu xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất trên đời.
Dù là phi tần được phụ hoàng sủng ái, ta lại coi nàng như tri kỷ. Những ngày Lục Dần ở chiến trường, nàng đều cùng ta uống trà thưởng rượu, ta từng tựa vào vai nàng, trên vọng gác cao vời vợi của hoàng cung Đại Ngụy, ngắm trăng sáng sao thưa.
Thục phi chỉ vào vầng trăng sáng, nói: "Ước gì được một lòng người, Trăm năm gắn bó, chẳng rời nửa gang."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nàng uống hơi say, má nhuốm sắc hồng, ta biết nỗi bi ai của những nữ tử bị ép vào cung, chỉ nghĩ rằng nàng say rượu nên mới thổ lộ tâm tình với ta mà thôi.
Mãi cho đến ba tháng sau, Thục phi đột ngột qua đời, Lục Dần ở Bắc Cảnh tử trận.
Ta nén đau thương, mặc kệ phụ hoàng mẫu hậu ngăn cản, một mình đến Lục phủ, thay Lục Dần lo liệu cho cả nhà hắn. Thậm chí còn chiếu cố Lương phủ rất nhiều, đặc biệt là mẹ ruột của Thục phi, bà ấy bị mù một mắt ở trong phủ, lại mất đi sự che chở của con gái, chỉ sợ sẽ bị Lương phủ nuốt sạch sành sanh.
Ta gánh vác trách nhiệm với gia đình vị hôn phu tương lai, chiếu cố rất nhiều cho mẹ của người bạn tri kỷ.
Ta luôn cảm thấy, nếu không phải vì cưới ta, hắn sẽ không đến Bắc Cảnh, càng không tử trận, đây là ta nợ hắn. Ta còn cảm thấy mình và Thục phi là tri kỷ hiếm có, ta nên chiếu cố mẹ nàng nhiều hơn, phụng dưỡng bà ấy đến cuối đời.
Ta tự cho rằng đời này, mình không thẹn với lòng.
Vậy mà lúc hấp hối, ta lại gặp lại tiểu tướng quân và Thục phi tỷ tỷ.