Vô Ưu Công Chúa

Chương 6



Nói xong, người của Thái tử đã đưa Thục phi về lều trại của ả.



Còn Lục Dần cũng đến chỗ Thái tử tạ tội, thấy ta cũng ở đó, ánh mắt hắn trầm xuống.



"Thái tử điện hạ, xin hãy trách phạt. Thần nhàn rỗi không có việc gì làm nên ra sườn cỏ ngắm trời đêm, không ngờ Công chúa lại đưa Thục phi đến. Nếu chuyện này đồn ra ngoài rằng thần và Thục phi có chuyện gì, e là làm tổn hại thanh danh của Thục phi nương nương. Tất cả đều là tội của thần, xin Điện hạ trách phạt. Công chúa đối với vi thần có nhiều thành kiến, không biết có phải đã ở trước mặt Thái tử..."



Thái tử đỡ hắn dậy: "Vô Song chẳng nói gì cả, ngươi lại cứ lặp đi lặp lại mấy lời này, đúng là có chút 'lạy ông con ở bụi này'. Chưa từng có ai nói ngươi và Thục phi có chuyện gì, nếu ngươi lòng dạ quang minh, cần gì phải đi giải thích khắp nơi."



Lục Dần: "Xin Điện hạ trách phạt."



Thái tử liếc hắn một cái: "Lục tướng quân công lao vô số, sau này ta còn phải trông cậy vào Lục tướng quân, đừng vì mấy lời đồn nhảm mà để trong lòng. Đại trượng phu chí tại bốn phương, hà tất phải rụt rè như vậy."



Ta ra khỏi lều của Thái tử, Lục Dần theo sát phía sau.



Hắn đột nhiên chạy đến trước mặt ta, lấy từ trong lòng ra một hộp gấm, mở ra nói: "Công chúa, ta không biết vì sao người lại như vậy, rõ ràng trước đây người cũng có ý với ta mà. Đây là bảo vật gia truyền của Lục gia chúng ta, là thứ mẹ ta để lại cho con dâu tương lai... Ta thật lòng yêu thích người."



Ta lạnh lùng nhìn hắn.



"Lục Dần, ngươi điên rồi sao?"



Hắn cứ nhất quyết muốn đeo chiếc vòng ngọc trong hộp gấm vào cổ tay ta: "Công chúa, trước đây người cũng nói người thích ta mà. Bệ hạ không phải muốn người tự mình chọn một chàng trai tốt sao? Đừng hờn dỗi nữa, chúng ta còn cả một đời rất dài rất xa phía trước."



Ta ném chiếc vòng ngọc đi rất xa: "Một cái vòng nát, ngươi trông mong nó thể hiện được bao nhiêu tình ý?"



Mặt hắn đỏ bừng: "Người nếu không thích, có thể trả lại cho ta, hà tất phải sỉ nhục ta như vậy."



Ta cười: "Nghe nói trong hộp trang sức của Thục phi có một chiếc vòng giống hệt cái này. Cái ngươi vừa đưa cho ta màu sắc kém hơn một chút, xem ra đã tốn không ít công sức tìm được nó nhỉ. Ngươi tưởng ta là công chúa suốt ngày ru rú trong cung, chưa từng thấy việc đời sao? Nhưng ngươi cũng không nghĩ kỹ xem, ta sinh ra trong hoàng gia, bảo vật gì mà chưa từng thấy, lại còn muốn giấu trời qua biển, dùng một món đồ giả để qua loa với ta? Sao hả, trong mắt Lục tướng quân, đường đường công chúa Đại Ngụy như ta, chỉ xứng với một món đồ giả hữu danh vô thực thôi sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn không nói nên lời, chỉ trợn tròn mắt, ta lười tranh luận với hắn.



Nhưng hắn vẫn níu chặt cổ tay ta không buông: "Công chúa, tại sao người lại như vậy?"



Ngưng Hương nhặt chiếc vòng lại. Ta mân mê chiếc vòng nhưng không thèm nhìn Lục Dần, chỉ chậm rãi nói: "Đàn ông các người dường như luôn dùng những thứ vu vơ để áp đặt lên phụ nữ. Ngươi nói chiếc vòng này đại diện cho tấm chân tình của ngươi, còn nói là bảo vật gia truyền, theo ta thấy chẳng qua chỉ là hết đời này đến đời khác, phụ nữ bị chiếc vòng này trói buộc trong Lục phủ mà thôi. Dùng một chiếc vòng để lừa gạt tấm chân tình của một nữ tử, đúng là mối làm ăn chắc chắn lời không lỗ. Vòng tay thì vẫn là vòng tay, dù có gán cho nó bao nhiêu ý nghĩa đi nữa, nó cũng chỉ là một chiếc vòng tay."



Ta nhét chiếc vòng vào tay Lục Dần, rời đi không ngoảnh đầu lại.



Quả nhiên, sau khi liên tục gặp khó khăn ở chỗ ta, Lục Dần chuyển hướng sang Thái tử.



Hắn thường xuyên đến Đông cung bàn việc với Thái tử.



Nhưng hắn không biết ta và Thái tử từ sớm đã nói rõ lợi hại trong đó với Phụ hoàng.



Ta không nhắc đến tư tình của hắn và Thục phi, chỉ nói kẻ nắm giữ quân quyền ngày ngày đến Đông cung trình diện, lại không thường đến Ngự thư phòng của Phụ hoàng, rốt cuộc là có ý gì?



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Phụ hoàng chỉ có Thái tử là con trai duy nhất, tuy không có nguy cơ tranh đoạt ngôi vị, nhưng nếu bị kẻ có lòng dạ khó lường lợi dụng, e rằng giang sơn Đại Ngụy sẽ bị lung lay.



Ta biết Phụ hoàng và Hoàng huynh đã để tâm đến lời ta nói.



Trong Đông cung, Hoàng tẩu trước nay tính tình ôn hòa, Thục phi và Hoàng tẩu ngày càng thân thiết.



Thục phi thường đến Đông cung tụ họp với Hoàng tẩu.



Mà Lục Dần cũng vào những ngày đó, thường xuyên ghé qua Đông cung.



Hai người họ thường nhìn nhau từ xa, giống như đôi uyên ương hoang bị chia cắt trong thoại bản vậy.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com