Số Man tộc còn lại cúi đầu xưng thần với ta, còn mấy bộ lạc đại loạn, Bắc Cảnh không lo xuể chuyện của mình. Ta thừa thắng xông lên, dẫn binh tiêu diệt thêm mấy bộ lạc nữa, từ đó toàn bộ Bắc Cảnh đều nằm dưới sự kiểm soát của Đại Ngụy ta.
Một tiểu quan Man tộc nịnh nọt ta, nói có thể từ Man tộc chọn ngàn thiếu nữ đến thỏa mãn tướng sĩ Đại Ngụy, khao thưởng một phen.
Roi ngựa của ta quất vào mặt tên tiểu quan đó: "Đồ hạ tiện, phụ nữ trong chiến tranh vốn đã khổ cực, nay chiến sự đã dừng, ngươi lại dùng thiếu nữ trong tộc mình để nịnh nọt. Phụ nữ sinh ra cả vương đình Bắc Cảnh các ngươi, nay lại coi họ như quà tặng cho Đại Ngụy? Đại Ngụy ta không nhận nổi tấm lòng này của các ngươi, thảo nào là Man tộc, giống như đám người rừng chưa khai hóa."
Đao kiếm cắt qua cổ hắn, đầu rơi xuống đất.
Không còn ai dám nhắc đến chuyện này nữa.
Bắc Cảnh cúi đầu xưng thần với Đại Ngụy ta, mà ta tuy bị thương nhẹ, nhưng lần này đã bảo vệ được sự bình an của tướng sĩ và non sông gấm vóc Đại Ngụy ta.
15
Ngày gặp Lục Dần, đã là ngày thứ ba sau khi Bắc Cảnh và Đại Ngụy hòa đàm thành công.
Hắn đầu bù tóc rối ở trong lồng gỗ, xích sắt khóa c.h.ặ.t t.a.y chân hắn.
Trong mắt hắn đầy căm hận, nhìn thấy ta lại kinh ngạc.
"Vô Ưu công chúa? Sao người lại..."
Ta đến gần hắn, dùng vải trắng lau vết m.á.u trên đao, ta lạnh lùng nhìn hắn: "Lục Dần, màn kịch giả c.h.ế.t này diễn hay thật đấy, chỉ tiếc ngươi tự cho mình thông minh, lại coi người khác là kẻ ngốc."
Lục Dần lại tức giận gầm thét: "Ta có lỗi gì? Ta chỉ là, ta chỉ là..."
Ta cười nhạo: "Ngươi chỉ là, ngươi chỉ là gì? Ngươi chỉ muốn cùng người yêu ẩn cư? Mai danh ẩn tích? Ngươi nói Thục phi giả chết, nằm trong quan tài mấy ngày, không ai mở nắp, liệu có bị ngạt c.h.ế.t không? Thuốc giả c.h.ế.t không g.i.ế.c được ả, ngược lại bị ngạt chết, thật đáng tiếc."
Hắn trợn trừng mắt: "Đồ độc phụ nhà ngươi! Ngươi đã làm gì Vũ nhi? Ngươi đã làm gì nàng ấy?"
Ta tát mạnh hắn một cái: "Độc phụ? Rốt cuộc ai mới là độc phụ? Thư từ qua lại của ngươi có cần ta đọc cho ngươi nghe không? Ngươi lợi dụng hoàng gia ta, mấy lần lừa gạt hoàng huynh và ta như kẻ ngốc. Ngay trước mắt chúng ta, ngươi nhòm ngó phi tần của phụ hoàng ta, thậm chí lén lút qua lại, rốt cuộc ai mới là kẻ độc ác? Nếu ngươi giả c.h.ế.t thành công, ngươi có từng nghĩ số binh lính còn lại sẽ sống sót thế nào ở đây không? Hay là họ đáng đời phải chôn cùng thứ tình yêu tự cho là đúng của các ngươi? Hoàng huynh hoàng tẩu ta phải thay các ngươi chăm sóc gia đình sao? Dựa vào đâu?"
Lục Dần không nói nên lời, hắn đột nhiên quỳ xuống trong lồng giam: "Tất cả là lỗi của ta, tất cả là lỗi của ta, xin công chúa giơ cao đánh khẽ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta vỗ vỗ mặt hắn: "Ngươi còn nhớ phong hiệu của ta là Vô Ưu không? Phải để các ngươi chết, ta mới có thể thực sự vô ưu."
Ta cưỡi ngựa khải hoàn trở về, Xuân Dương vẫn ngẩng cao đầu, nó dường như biết ta đại thắng trở về.
Trên đường dân chúng Đại Ngụy đứng hai bên chào đón ta, đám đàn ông bình phẩm về ta, họ huênh hoang nếu họ ra trận chắc chắn sẽ vô cùng anh dũng, nhưng khi ta từ trên ngựa nhìn xuống họ, họ lại sợ hãi quỳ rạp dưới chân.
Roi ngựa vung lên trong không trung một cái, đã dọa họ sợ c.h.ế.t khiếp, ta chế giễu: "Chỉ thế thôi? Cũng đòi ra trận?"
16
Ngày về đến Ngụy Đô, phụ hoàng, hoàng huynh và mẫu hậu đón ta trên tường thành.
"Nhi thần không phụ phong hiệu phụ hoàng mẫu hậu ban tặng, nhi thần muốn cả Đại Ngụy thực sự vô ưu."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Mẫu hậu ôm ta khóc.
Phụ hoàng liếc nhìn Lục Dần trong lồng giam phía sau, ông vỗ vai ta: "Lục Dần và Lương Vũ, giao cho con xử trí vậy."
Lục Dần bị nhốt vào nhà lao Đại Lý Tự.
Thục phi Lương Vũ thì bị ta nhốt vào phòng giam đối diện Lục Dần.
Họ cách song sắt đều đang vươn tay cố gắng nắm lấy nhau, ta thực sự phát ngán cái cảnh tượng đáng ghét này.
Ta đứng ở lối đi giữa, lạnh lùng nhìn Lương Vũ khóc lóc sướt mướt, và Lục Dần mặt đầy lo lắng.
"Diễn đủ chưa, không thấy phiền à?"
Lục Dần nghe lời ta chỉ cười lớn: "Dù sao chúng ta cũng sắp c.h.ế.t rồi, muốn làm gì thì làm."
Ta nhìn Lương Vũ cười nhẹ: "Lương phu nhân nói với bản cung, ban đầu là ngươi sau khi ba người tỷ tỷ gặp chuyện, tự mình quỳ xuống cầu xin đích mẫu của ngươi đưa ngươi vào cung. Ngươi nói ngươi sẽ vì Lương gia tranh một tương lai tốt đẹp, còn nói sẽ sinh hạ hoàng tử, đổi lại là Lương phu nhân chăm sóc tốt cho tiểu nương (mẹ ruột) của ngươi."