“Cút đi!” Lông mày Lục Lãnh Phong nhíu chặt lại, còn chưa dứt lời, Hy Nguyệt đã đẩy cửa xe xông ra ngoài, điên cuồng chạy trên đường cái, không đến ý xe cô đang phi nhanh.
Thạch! Thời Thạch! Trong lòng cô không ngừng gọi cái tên đó.
“Cậu chủ, mợ chủ sao thế ạ?” Vẻ mặt lái xe hoang mang, chỗ ngồi phía sau vẫn luôn rất yên tĩnh, anh ta chưa bao giờ nghe thấy mợ chủ và cậu chủ cãi nhau.
Trong mắt Lục Lãnh Phong như bốc lửa.
Anh chỉ có một suy nghĩ có thể giải thích, người phụ nữ ngu xuẩn này thỉnh thoảng lên cơn thần kinh, cô ta có bệnh.
“Đi xuống xem một chút.” Anh nghiến răng ra lệnh.
Bà nội còn chờ bọn họ, nếu như người phụ nữ này nửa đường mất tích, bà nội nhất định sẽ rất thất vọng, làm không tốt sẽ lại tái phát bệnh.
Hy Nguyệt chạy một mạch tới nơi vừa nhìn thấy người đàn ông kia, nhưng đã chẳng còn có người ở đó.
“Thạch… Thời Thạch…” Cô hét to, lo lắng nhìn người chung quanh, mỏi mắt mong chờ bóng hình ấy xuất hiện lại lần nữa.
Người đi đường tới lui, những chiếc xe qua lại như con thoi lướt qua cô như những quả bóng rực rỡ màu sắc, sau đó liền biến mất.