Sở Hạo Diễm nhìn Tiêu Tĩnh Dương và Sở Y Y đang ngồi trong phòng khách, nói chuyện ngọt ngào, thân thiết thì trong lòng anh có chút khó chịu, đây là cố ý trêu chọc anh không có vợ để ôm lúc này à?
Sở Y Y và Tiêu Tĩnh Dương đều không nhận ra tâm lý trẻ con của Sở Hạo Diễm. Hai người vẫn đắm chìm trong thế giới trò chơi. Mấy ngày nay Sở Y Y đang mê mẩn trò chơi QQ Huyễn Vũ.
Cô cực kỳ thích những trò chơi tốn tiền, nơi cô không cần nạp tiền cũng có thể đánh bại những người chơi cấp cao. Có Tiêu Tĩnh Dương bên cạnh, Sở Y Y càng thêm tự tin. Điều khiến cô hài lòng chính là trong trò chơi này, cô có thể kết hôn với Tiêu Tĩnh Dương.
Hơn nữa, nhân vật trong trò chơi đều rất đẹp, hai người họ mỗi người mua một tấm thẻ kết hôn, sau khi làm thủ tục kết hôn thì không nạp thêm tiền nữa.
Vì mục đích thực sự của họ là dùng thân phận người chơi bình thường để đối đầu với những người chơi nạp tiền. Hai người cùng nhau "ăn gian" trong trò chơi, chuyên tìm những người chơi nạp tiền để PK.
Chỉ một lát sau, tất cả người chơi nạp tiền trực tuyến trong khu vực đều đã PK với họ. Hành động của hai người gây ra sự phẫn nộ, một số người còn dùng lời lẽ khó nghe mắng họ không biết xấu hổ, dùng phần mềm hack.
Tiêu Tĩnh Dương và Sở Y Y dở khóc dở cười, cũng không tranh cãi với những người này. Cuối cùng, chuyện này đến tai phía quản lý trò chơi Huyễn Vũ, mà phía Huyễn Vũ không những giúp họ làm sáng tỏ sự thật, còn muốn mời Tiêu Tĩnh Dương về công ty làm nhân viên kiểm tra trò chơi, Tiêu Tĩnh Dương lấy lý do đã có công việc để từ chối.
Sở Hạo Diễm thì cứ lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người, khiến Sở Y Y và Tiêu Tĩnh Dương đều cảm thấy khó hiểu. Cái kiểu ngoài lạnh trong nóng của anh, đương nhiên là bọn họ không hiểu rồi. Sở Hạo Diễm thấy Mộc Tiểu Dĩnh vẫn đang bận rộn trong bếp thì không vui, tại sao hai người kia có thể nhàn nhã quấn quýt nhau mà vợ anh thì phải bận rộn một mình chứ? Boss Sở không vui đương nhiên muốn trút giận lên người khác.
"Y Y, đi vào bếp giúp chị dâu đi."
"Anh chắc chắn không phải anh trai ruột của em."
Sở Y Y nghe giọng điệu ra lệnh của Sở Hạo Diễm thì trợn trắng mắt. Thấy chị dâu bận rộn cả buổi sáng không ngừng nghỉ, trong lòng cô cũng có chút áy náy.
"Tôi, tôi cũng vào bếp phụ giúp!"
Tiêu Tĩnh Dương thấy Sở Hạo Diễm mặt lạnh tanh, có chút đáng sợ bèn chủ động đề nghị. Sở Hạo Diễm thấy Tiêu Tĩnh Dương định đi, không muốn để hai người họ còn quấn quýt với nhau trong bếp, đành nói.
"Ngồi xuống!"
"Vâng, đội trưởng!"
Tiêu Tĩnh Dương thấy sắc mặt Sở Hạo Diễm không tốt, cũng không biết mình đã chọc giận anh ở đâu, đành phải ngoan ngoãn nghe lời, mãi đến khi cơm nước xong xuôi, Mộc Tiểu Dĩnh ngồi xuống bên cạnh Sở Hạo Diễm, tâm trạng của anh mới tốt hơn một chút.
Sở Y Y và Tiêu Tĩnh Dương nhìn nhau, trong mắt chợt đã hiểu. Hai người như có thần giao cách cảm mà nghĩ, anh trai đúng là “trong ngoài bất nhất”.
Ăn cơm xong, Mộc Tiểu Dĩnh đi ngủ trưa, Sở Hạo Diễm vẫn luôn chưa được ôm cô, trong lòng không thoải mái. Dù không có thói quen ngủ trưa, anh cũng hiếm khi không vào thư phòng đọc sách, mà chui vào ổ chăn của Mộc Tiểu Dĩnh, ôm bà xã ngủ cùng.
"Ông xã, hôm nay anh không đọc sách sao?"
Mộc Tiểu Dĩnh mở to đôi mắt, nhìn Sở Hạo Diễm bằng vẻ mặt tò mò, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, chăm chú nhìn cô.
Mộc Tiểu Dĩnh thấy Sở Hạo Diễm không có ý định nói gì, liền lăn lộn ngồi dậy, cưỡi lên người anh. Sở Hạo Diễm ôm eo cô, mặc kệ cô nghịch ngợm.
Mộc Tiểu Dĩnh đưa tay nắm lấy cổ áo anh, hôn lên môi anh một cái. Sau đó giữ khoảng cách một tấc với anh, Mộc Tiểu Dĩnh nhìn thẳng vào mắt chồng.
"Khai thật đi, vị bác sĩ ở quân đội có tìm anh không?"
"Bác sĩ? Ai cơ?"
Sở Hạo Diễm nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi hỏi. Điều này khiến Mộc Tiểu Dĩnh càng nghi ngờ anh đang giả vờ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Mộc Tiểu Dĩnh suýt chút nữa bị mê hoặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Hạo Diễm nghĩ thế nào cũng không nhớ ra bác sĩ mà cô nói là ai. Nhưng khoảng thời gian này, quả thật có một cô y tá đưa đồ cho anh nhưng anh đều từ chối, còn nói chuyện rất nặng lời nữa.
"Có một cô y tá, chính là người lần đầu tiên em gặp đó."
Mộc Tiểu Dĩnh nghe xong suýt thì ngất xỉu, người ta chăm sóc anh lâu như vậy, hóa ra trong mắt anh người ta chỉ là một cô y tá thôi à. Bảo sao, sao chồng cô có thể đáng yêu như vậy chứ. Trước đây sao cô không phát hiện ra anh có mặt ngốc nghếch đáng yêu như thế này.
"Cô y tá đó tìm anh làm gì?"
Mộc Tiểu Dĩnh không buông tha, nhất quyết bắt anh nói ra chuyện Quan Nhược Vân tìm anh làm gì.
"Đưa đồ!"
Khi Sở Hạo Diễm nhắc đến Quan Nhược Vân, trong mắt anh thoáng qua một tia chán ghét. Anh có một loại trực giác, Quan Nhược Vân không phải là một cô gái tốt. Cho nên anh luôn không thích cô ta, ai bảo cô ta còn dám ức h.i.ế.p vợ anh chứ.
Mộc Tiểu Dĩnh thấy vẻ chán ghét trong mắt anh thì lập tức đoán được Quan Nhược Vân chắc chắn không chiếm được chút lợi lộc nào từ chỗ Sở Hạo Diễm cả. Xem ra cô thật sự không cần lo lắng Sở Hạo Diễm bị người khác cướp mất rồi.
Mộc Tiểu Dĩnh nở một nụ cười tươi rói, hôn lên môi Sở Hạo Diễm sau đó cất lời:
"Cho anh phần thưởng."
Mộc Tiểu Dĩnh nói xong thì chuẩn bị xoay người xuống giường đi ngủ trưa. Nhưng Sở Hạo Diễm không định bỏ qua cho cô như vậy, anh hôn lên môi cô, xoay người đè cô xuống dưới thân mình, muốn nhiều hơn.
Tuy nhiên Mộc Tiểu Dĩnh không đồng ý, nếu Sở Hạo Diễm cứ tiếp tục thì chiều nay đến tối cô đừng hòng xuống giường. Mộc Tiểu Dĩnh đành phải giả vờ đáng thương.
"Ông xã, em mệt quá, em muốn ngủ."
Sở Hạo Diễm nghe vậy thì lập tức dừng động tác. Anh kìm nén cảm xúc của mình, hôn lên trán Mộc Tiểu Dĩnh, xoay người xuống ôm ấp vỗ về lưng cô, dỗ cô ngủ.
Mộc Tiểu Dĩnh nằm trong vòng tay ấm áp đầy cảm giác an toàn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Thấy vợ đã ngủ, Sở Hạo Diễm đi vào phòng làm việc, nhìn chồng văn kiện chất như núi trên bàn.
Sở Hạo Diễm khẽ nhíu mày, mỗi ngày vợ anh đều vất vả như vậy sao? Sở Hạo Diễm dành cả buổi trưa sắp xếp lại tất cả tài liệu của Cố Thị, để giúp vợ xem văn kiện tiện hơn.
Sở Hạo Diễm xem tài liệu kinh doanh rất nhanh, thậm chí còn nhanh gấp đôi Sở Y Y. Anh tìm ra vấn đề trong văn kiện, lần lượt khoanh tròn lại, đến giờ ăn tối thì Sở Hạo Diễm đã xử lý xong toàn bộ văn kiện trên bàn.
Sở Hạo Diễm cầm ly của mình, đi xuống bếp rót nước. Anh thấy Sở Y Y và Tiêu Tĩnh Dương đang ở trong phòng khách, vui vẻ chơi đùa. Anh nhìn xung quanh không thấy bóng dáng vợ mình đâu thì trở lại phòng ngủ, thấy Mộc Tiểu Dĩnh vẫn còn đang say giấc. Anh tiến lên dém lại chăn cho cô, vừa định xoay người rời đi thì Mộc Tiểu Dĩnh kéo tay anh lại.
Sở Hạo Diễm quay đầu lại thì thấy Mộc Tiểu Dĩnh mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh chằm chằm.
"Dậy ăn cơm thôi."
Sở Hạo Diễm cứ lặng lẽ nhìn cô như vậy, Mộc Tiểu Dĩnh nằm trên giường, vươn hai tay ra về phía anh.
"Anh ôm em, em mới dậy."
Sở Hạo Diễm vén chăn của Mộc Tiểu Dĩnh lên, tìm áo khoác mặc cho cô. Sau đó anh bế cô theo kiểu công chúa, ôm thẳng xuống lầu. Sở Y Y thấy vậy thì lập tức ồn ào trêu chọc, nhưng lại bị Sở Hạo Diễm lườm cho một cái sắc như dao.
"Mở máy sưởi lên."
Sở Hạo Diễm luôn ghi nhớ kỹ chuyện Mộc Tiểu Dĩnh sợ lạnh. Việc đầu tiên anh nhớ đến luôn là mở máy sưởi, Sở Y Y cầm điều khiển điều hòa trong tay, tăng nhiệt độ lên.