Một mình anh đón giao thừa ở Đế Đô, cô đơn biết bao nhiêu chứ, còn phải chịu đựng thêm nhiều lời chửi rủa và bịa đặt như vậy.
Lâm Bạc Thâm nói: “Anh cũng rất nhớ em”
Lúc sắp cúp điện thoại, Phó Mặc Tranh nói: “Bạc Thâm, cho dù có bao nhiêu người chống đối anh, em cũng sẽ đứng về phía anh”
Trong lòng Lâm Bạc Thâm chảy qua một dòng nước ấm, rất nóng, rất nóng.
Nhưng cô cũng không biết là, sao anh nỡ để cho cô đứng về phía mình, bị người đời chống đối chứ.
Chuyện như thế, chỉ một mình anh là đủ rồi.
Tối đêm giao thừa, Lâm Bạc Thâm ngồi trong khách sạn, nhìn đèn đuốc muôn nhà ở ngoài cửa sổ, trong lòng lạnh lẽo.
Anh quay về khu trọ ở Lục Thành đi đón Xương Sườn.
Lâm Hải đã dọn khỏi khu trọ ở Lục Thành, chắc là vì cúp nước cúp điện không ở được nữa nên dọn đi mất rồi.
Thân thể nhỏ gầy của Xương Sườn ở trong bóng tối, nhìn thấy Lâm Bạc Thâm, nó kêu một tiếng “meo’, chạy tới bên chân của Lâm Bạc Thâm, đôi chân trước lay lay ống quần của Lâm Bạc Thâm.
Lâm Bạc Thâm cúi người, ôm Xương Sườn lên.
Xương Sườn nép trong lồng ngực anh, liên tục dụi dụi nhõng nhẽo.
Lâm Bạc Thâm vuốt vuốt lông trên người nó, cụp mắt hỏi: “Mấy.
hôm nay có bị đói không?”
“Meo!” Hẳn là đói rồi.
Lâm Bạc Thâm bỏ nó vào túi, sau đó khóa cửa.
Lâm Hải không biết mật mã mở cửa, lần này ông ta rồi, lần sau muốn vào đó thì phải mở cửa giùm ông ta.
Lâm Bạc Thâm ôm Xương Sườn quay về khách sạn.
Mua một ít thức ăn cho mèo ở bên ngoài, đút cho Xương Sườn ăn.
Xương Sườn ăn uống rất tốt, ăn hết một khay thức ăn mèo thật lớn.
Chắc nhớ rồi. Lúc có Mặc Mặc ở đây, ngày nào nó cũng có đồ ăn vặt, Mặc Mặc ăn cái gì, nó cũng ăn cái đó.
Lâm Bạc Thâm khép hàng mi dài lại, ánh mắt toát lên một nét cô đơn, thấp giọng nỉ non: “Tao cũng nhớ cô ấy”
Rất nhớ.
Lần đầu tiên trong cuộc đời của Lâm Bạc Thâm nhớ nhung một người đến như vậy, hóa ra nhớ nhung thật sự giống với những gì thơ ca ngày nay miêu tả, mọc ra xúc tu, quấn chặt khắp lục phủ ngũ tạng của mình.