Từ đầu tới cuối, mắt Lâm Bạc Thâm không dứt khỏi Phó Mặc Tranh, nhưng anh vẫn bình tĩnh trả lời câu hỏi.
Lâm Bạc Thâm bất ngờ nhận xét: “Rất đẹp”“
Lời này, không biết là nói với ai.
Diệp Duy tưởng anh đang nói chuyện với cô ấy, liền nói: “Hừ, đừng tưởng anh khen tôi đẹp một câu, tôi liền…”
“Tôi không khen cô.”
Diệp Duy cảm thấy mặt hơi đau “..”
Phó Mặc Tranh quay đi, nói với nhân viên của tiệm đứng bên cạnh: “Tôi muốn cởi ra, làm ơn giúp tôi Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Cô Phó, dáng vẻ của cô trong bộ váy cưới đúng là như lời anh đây nói nói. Thật sự rất đẹp”
Phó Mặc Tranh rũ mi xuống, nói: “Không, tôi không phải là cô dâu.
Tốt hơn là tôi nên đi xem trang phục phù dâu”
Nhân viên bán hàng cũng không nài ép, nói: “Được, dĩ nhiên rồi”
Khi Thịnh Hoài Nam đến, còn cách hai phút nữa là bị Diệp Duy mắng chết.
“Phù rể của anh tới rồi, anh là chú rể mà lại là người cuối cùng”
Thịnh Hoài Nam oan uổng: “Lão Lâm ở ngay Bắc Thành. Chỉ mất 20 phút lái xe từ công ty tới. Anh từ Đế Đô đến có thể nhanh như vậy sao?”
Hai người lại cãi nhau.
Phó Mặc Tranh ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê đá, bị Lâm Bạc Thâm nhìn thấy.