Phó Mặc Tranh nhắm hai mắt, đưa tay đẩy tay của anh ra rất vô tình Lâm Bạc Thâm đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, lấy một cây viết đen rồi nắm chặt tay cô, học theo chữ viết của cô ký xuống tờ giấy.
Sau đó anh còn lấy con dấu mực đỏ, nắm tay cô ấn con dấu lên chỗ vừa ký tên.
Toàn bộ quá trình Phó Mặc Tranh đều đang ngủ, hoàn toàn không biết chút nào.
Nửa đêm, Phó Mặc Tranh bị đói bụng tỉnh giấc.
Cô hơi nhích người thì phát hiện có một cánh tay đàn ông mạnh mẽ thon dài siết chặt mình, sau lưng là lồng ngực ấm áp nam tính đó.
Bàn tay kia quang minh chính đại ôm lấy hông cô.
Phó Mặc Tranh bỏ cánh tay kia ra, ngồi dậy.
Lâm Bạc Thâm cũng tỉnh.
Cô bọc chăn lại rồi hỏi: “Sao anh lại ngủ trên giường tôi.”
Một tay Lâm Bạc Thâm chống bên cạnh cô, anh ngồi dậy, hơi cúi người tới gần cô, ánh mắt đượm ý cười, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ: “Mặc Bảo, có phải em quên rồi không, đây là giường anh mà?”
Chiếc bụng vang lên tiếng ọt ọt.
Cô xấu hổ nhìn anh: “Anh cười cái gì?”
“Không có gì, đói bụng thì phải ăn thôi, em dậy đi, anh có hầm cháo.