Nếu là sự tiện lợi thuộc hàng đỉnh cao thì chắc chắn không phải thứ có thể dùng tiền mua
được.
Ông chủ của khách sạn Nhật Huy là Hạ Huy Thành, vậy nếu cấp trên không phải Hạ Huy Thành thì sẽ là người thân mật nhất với Hạ Huy Thành.
“Trước đây tôi chưa từng tiếp xúc với Hạ Huy Thành, nhưng trong chuyện này, tôi cảm thấy
mình có thể tin tưởng nhân phẩm của anh ta”
Lâm Quân không nói gì, nhưng ánh mắt của anh đã nói cho Hà Dĩ Phong biết rằng suy nghĩ của anh cũng giống anh ta.
Nếu như không phải Hạ Huy Thành, thế thì chỉ
có thể là Hạ Lan Châu.
“Nhưng mà, không phải Hạ Lan Châu là bạn thân của Lê Nhật Linh sao?” Hà Dĩ Phong cũng
không nhịn được, có chút bực bội khó chịu.
Người bạn thân ẩn nấp bên cạnh, có thể đâm cô bất cứ lúc nào, hủy hoại hôn nhân và cuộc sống của cô… Khả năng này rất lớn, nhưng lại
đáng sợ đến lạ thường.
“Điều quan trọng là, nếu người đó thật sự là Hạ Lan Châu thì không đúng lắm. Bây giờ Hạ Lan Châu đã đính hôn với Hạ Huy Thành rồi, nói là đợi qua thời gian này sẽ chọn ngày lành tổ chức hôn lễ. Nếu như cô ta muốn kết hôn với Hạ Huy Thành thì cũng không cần phải để Hạ Huy Thành lên giường với Nhật Linh.”
Lâm Quân trầm ngâm một lát, đầu ngón tay
trượt qua khỏi khóe môi: “Nhưng mà, cậu có nghĩ
đến một khả năng khác không?” “Cái gì?” “Phương pháp trái ngược.”
Hà Dĩ Phong khựng người một lát rồi cũng hiểu ý của anh: “Nếu thật sự như vậy, thế thì tâm
kế của người phụ nữ này đúng là đáng sợ”
Nếu đúng thật là Hạ Lan Châu, thì lòng dạ của
cô ta quả thực sâu thẳm không thể lường được.
Một kẻ ngốc như Lưu Ly mới lén lút dày vò tình địch, phơi bày hết những nét xấu xí của mình
ra mà vẫn còn âm thầm đắc ý.
Chiêu này, mặc dù rủi ro lớn, nhưng lại có thể khiến bản thân không hề dính dáng gì đến chuyện đó.
Phương pháp trái ngược là dùng hướng
ngược lại để suy nghĩ.
Nếu như anh ta từ bỏ, không điều tra kĩ càng
thì căn bản là không thể nghi ngờ Hạ Lan Châu.
Để Lê Nhật Linh lên giường với Hạ Huy Thành, khiến cho chuyện của hai người ầm ï lên, không sai, Hạ Huy Thành với Lê Nhật Linh sẽ ràng buộc
với nhau.
Nhưng ràng buộc lại với nhau, nhưng không
có nghĩa là sẽ ở bên nhau.
Hạ Huy Thành còn độc thân, nhiều nhất cũng chỉ là tình cũ khó quên, cho dù có trở thành kẻ thứ ba thì vẫn có phụ nữ khen anh ta tình sâu như biển cả, nguyện lòng hạ thấp thân phận đi làm hài lòng Lê Nhật Linh. Còn Lê Nhật Linh là người đã kết hôn, chắc chắn bị người ta chỉ trích rằng ai cũng có thể ngủ được. Người chịu thiệt chỉ có
một mình Lê Nhật Linh mà thôi.
Hai con người như vậy, cho dù là ràng buộc với nhau, thì cũng sẽ không đến được với nhau.
Còn Hạ Huy Thành, vì nhà họ Hạ, vì đại cục, thậm chí là vì Lê Nhật Linh… Chắc chắn sẽ cố
gắng nghĩ cách xóa bỏ quan hệ giữa hai người.
Một khi Hạ Huy Thành lựa chọn một con đường khác, thế thì không có cách nào quay đầu
lại nữa.
Giống như bây giờ vậy, anh ta đã đính hôn với Hạ Lan Châu, xem Lê Nhật Linh là quá khứ.
Cho dù là yêu hay không yêu, thì chỉ có thể
nhớ về quá khứ.
“Nếu đúng thật là Hạ Lan Châu…” Lê Nhật Linh sẽ tổn thương biết bao.
Người bạn thân nhất của cô, luôn là chị em tốt của cô vậy mà lại làm ra chuyện thế này sau
lưng cô.
Vẻ mặt Lâm Quân bình tĩnh: “Điều tra sâu thêm vào, nhanh chóng lấy được chứng cứ chính
xác:
“Chuyện này có cần nói cho Lê Nhật Linh biết không, để cho cô ấy đề phóng Hạ Lan Châu” Loại bạn thân rắn rết độc địa này, cái loại mà chỉ dựa vào việc chiếm đoạt máu thịt của bạn mà sống,
thì giữ bên cạnh là một sự uy hiếp to lớn.
Người phụ nữ có thể ác độc đến mức làm ra loại chuyện này, nếu thật sự bị bức ép quá mức, tức nước vỡ bờ mà giết người thì cũng không phải
là không có khả năng.
“Tạm thời không cần” Đợi sau khi lấy được chứng cứ, anh sẽ đích thân nói chuyện với Hạ Lan Châu.
Nếu như Hạ Lan Châu biết điều, thì anh có thể đem chuyện này chôn vùi xuống đến mức thấp nhất, cô ta vẫn có thể tiếp tục làm “bạn thân” của Lê Nhật Linh. Nếu cô ta không biết điều, thế thì cô ta phải trả cái giá mà mình nên trả.