Huyện thành Nam Dương
- Mộ hội trưởng quả nhiên là đùa bỡn ta đâu. Mới có 1 tháng đã bàn giao đầy đủ 100 thớt vải... Còn nói sản xuất rất lâu...
Nhìn xem đang kiểm đếm mấy cái xe ngựa kéo chở đầy vải Hoa Mộc Lan mấy người, Lâm Thiên không khỏi trừng mắt nhìn Mộ Vũ Uyển.
Mộ Vũ Uyển không chút chột dạ trừng mắt trở về, giọng nói tràn đầy u oán mà đáp lời
- Mộ Nam ca nhưng có biết 1 tháng này xưởng dệt của ta ngày đêm hoạt động, thợ dệt vải chia 3 ca làm việc, không một chút nghỉ ngơi? Mấy cái thôn trang của chị em trong hội toàn lực đi khai thác cây đay....
- Tiên Nữ Hội bao nhiêu người, một vài người bận rộn cũng là chín trâu mất một sợi lông. Còn có ta cũng không tin Mộ hội trưởng cảm thấy thua thiệt.
- Hừ...
Nghe vậy Mộ Vũ Uyển thì hừ nhẹ một tiếng.
Nàng quả thật không có cảm thấy thua thiệt.
Không nói đến trứng tằm đã nở ra con tằm giống, chỉ nói đến mẹo nhỏ kia cũng đã quá lời rồi.
1 tháng này không biết có bao nhiêu thôn dân trở thành thợ dệt vải học đồ.
Số lượng đều nhanh vài chục người.
Mộ Vũ Uyển thôn trang cũng liền trăm nhân khẩu. Bất quá nàng có Tiên Nữ Hội a.
Đem thôn trang nhân khẩu có thể học tập đều đưa vào trong xưởng dệt. Mặt khác các loại tài nguyên tiêu hao đã có Tiên Nữ Hội những người khác cung cấp....
Cũng không lại dây dưa chuyện kia, Mộ Vũ Uyển chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn Lâm Thiên
- Mộ Nam ca, ta cùng ngươi lại làm một cái giao dịch như thế nào?
- Ân?
Lâm Thiên thấy vậy thì cười cười hỏi
- Mộ hội trưởng lại có ý tưởng mới lạ?
- Trước đó Mộ Nam ca nhờ ta tìm thợ làm giấy cùng thợ làm bút mực ta đã tìm được. Còn bỏ ra rất cao giá cả mua được....
- Thật sự?
Lâm Thiên có chút vui mừng mà nói
- Tiên Nữ Hội thật sự là thần thông quảng đại. Không biết Mộ hội trưởng định chém ta bao nhiêu bạc?
- Lần này không muốn bạc của Mộ Nam ca.
Mộ Vũ Uyển mỉm cười xinh đẹp mà lắc đầu.
- A? Không biết Mộ hội trưởng là muốn...
Lâm Thiên nhíu nhíu mày hỏi.
Hắn cũng không tin Mộ Vũ Uyển sẽ đưa người miễn phí cho.
Nàng chắc chắn là nhắm chuẩn cái gì đó của mình.
Quả nhiên...
- Ta muốn 50 bộ hoàn chỉnh vũ khí trang bị phẩm cấp hoàn thiện.
- Mộ hội trưởng thật sự là dám nói.
Lâm Thiên trừng trừng mắt
- 50 bộ không có. Thứ đồ này cũng đâu phải là cỏ dại.
Mộ Vũ Uyển cười nhìn Lâm Thiên
- Mộ Nam ca, chúng ta có thể đàm phán không phải sao?
Hít sâu một hơi, Lâm Thiên trầm giọng nói
- 10 bộ. Ta nhiều nhất chỉ có thể bỏ ra 10 bộ.
- Mộ Nam ca...
- Đây là giá cao nhất. Nếu như không đồng ý, người Mộ hội trưởng giữ lại dùng a.
Gặp Lâm Thiên thái độ kiên quyết, Mộ Vũ Uyển cũng chỉ có thể cắn môi đồng ý.
Nàng giữ lại 2 người kia làm gì dùng?
Người có nghề nghiệp rất quý, nhưng bản vẽ không có a.
Này giống như có thịt mà không có công cụ chế biến, không có lửa.
Xưởng sản xuất giấy cùng xưởng sản xuất bút mực nghe qua cũng biết hàng độc quyền của triều đình....
Cũng không biết phải đến ngày tháng năm nào mới có được.
Giao dịch hoàn thành, Lâm Thiên dẫn theo hai tên thợ làm giấy cùng bút mực, còn có mấy xe vải rời đi.
Có thợ làm giấy cùng bút mực, cuối cùng hắn cũng không phải tốn bạc mua giấy bút trong huyện thành.
Cũng có thể cho mấy người dạy học bắt đầu chép sách.
Trước đó Lâm Thiên dự định để cho người dạy học chép sách. Thế nhưng là sách trắng giá bán cũng không thấp. Lại còn phải mua số lượng lớn...
Thành ra tiếc tiền hắn một mực không có mua.
Mấy người dạy học cũng bởi vậy mà rảnh rỗi cho đến bây giờ.
Nhìn xem hai người thợ ngồi xe ngựa kéo, Lâm Thiên cũng cảm thấy may mắn khi không mua sách trắng. Bây giờ tốt rồi, có thể tự cung tự cấp.
Tiết kiệm được một khoản tiền lớn.
- Mộc Lan, các ngươi về Trấn trước đi
- Trưởng Trấn, ngươi muốn đi đâu a?
- Ta đi xem tiệm nông cụ có thứ gì dùng được hay không.
Tiệm nông cụ Hoa Mộc Lan cũng biết đến. Nàng do dự phút chốc cũng là gật đầu
- Trưởng Trấn.... Vậy ngươi phải cẩn thận a.
- Ta biết rồi. Các ngươi trên đường cũng chú ý an toàn.
Cùng nhóm người Hoa Mộc Lan cứ như vậy liền chia ra, Lâm Thiên dắt theo Đại Hắc đi về phía con phố chỗ tiệm nông cụ.
Từ ngày mua 500 con ngựa chiến đến bây giờ Lâm Thiên cũng không có gặp mặt chủ tiệm lão bản. Vài lần mua bản vẽ linh tinh cũng đều để cho Mã An đi.
Lần này dù đi về chỗ con phố chỗ tiệm nông cụ, bất quá Lâm Thiên cũng không có ý định ghé vào.
Mục đích của hắn chuyến này là một nhà cửa tiệm khác.
Lần gần nhất Mã An đi mua bản vẽ trở về có nói cách tiệm nông cụ một đoạn là một nhà cửa tiệm bán lương thực. Chủ tiệm lương thực có bóng gió đánh tiếng với Mã An, có bán đồ hắn muốn....
Lâm Thiên cũng không biết chủ tiệm bán lương thực là có thứ đồ gì bán.
Đến nỗi làm sao biết hắn mua đồ... Thì mỗi lần đi tới ít người, từ trong tiệm nông cụ đi ra đều dẫn theo một số người....
Đi về đều phải đi qua tiệm bán lương thực, cũng là bán hàng đen chủ tiệm lương thực không chú ý đến mới là lạ.
Mà bóng gió với Mã An chắc hẳn là muốn đào khách từ tiệm nông cụ....
....
Bạch Lương tiệm. Đây là tên tiệm lương thực.
Tiệm lương thực không lớn, biển hiệu, kiến trúc.... Đều như mang một chút xưa cũ màu sắc.
Giống như cái tên, bên trong tiệm lương thực bày ra đủ mọi loại lương thực. Rất nhiều loại Lâm Thiên còn chưa thấy qua bao giờ.
Chủ tiệm lão bản là một tên mập mạp, độ tuổi trung niên. Khoảng chừng 4-50 tuổi.
Chủ tiệm gặp Lâm Thiên vào cửa thì liền nhiệt tình đi ra chào hỏi
- Khách quan muốn mua loại lương thực nào? Tiệm nhỏ này của ta bán đủ loại lương thực, giá còn tốt.
Lâm Thiên chỉ chỉ vào mấy cái lương thực chưa biết tên mà hỏi thăm. Chủ tiệm cũng vô cùng kiên nhẫn mà mỉm cười giới thiệu
Tên loại lương thực, xuất xứ....
Lướt qua một vòng, Lâm Thiên tay cầm một nắm lương thực, làm bộ lơ đễnh mà nói
- Lão bản, nghe người của ta nói ngươi có bán thứ ta muốn?
Chủ tiệm lương thực nghe vậy trên khuôn mặt đầy thịt nụ cười lộ ra càng đậm
- Khách quan, chúng ta vào bên trong nói chuyện
Nghe vậy Lâm Thiên thì hơi liếc mắt về phía ngoài cửa
Chủ tiệm lương thực vô cùng tinh ý mà cười nói
- Khách quan yên tâm. Ngựa của ngươi ở chỗ của ta, dù cho Nam Dương huyện thành quan phủ cũng không lấy đi được. Xin mời khách quan...
Nhìn nhiều chủ tiệm lương thực một mắt, Lâm Thiên gật đầu đi vào trong phía sau tiệm.
Chủ tiệm lão bản tên Bạch Mãi, kinh doanh tiệm lương thực này có hơn hai năm.
Bạch Lương tiệm lương thực là mới mở ở Nam Dương huyện thành được mấy năm. Là cửa tiệm chi nhánh của thương hội Bạch thị , thương hội nằm trong top 10 thương hội lớn nhất Dương Châu.
Lâm Thiên khi nghe giới thiệu như vậy cũng là có chút chấn động trong lòng.
Dương Châu vô cùng rộng lớn. Bạch thị thương hội nằm trong top 10 thương hội lớn nhất... Có thể nói là thế lực hết sức kinh khủng.
Phía sau tiệm lương thực có một khoảng sân rộng.
Bốn phía xung quanh tường cao ngăn kín... Ở giữa sân trồng một cây cổ thụ loại thấp. Cổ thụ tốt tươi, xoè tán lá che phủ một nửa sân.
Ở dưới gốc cây to có đặt một chiếc bàn đá, 3 cái ghế đá.
Trên bàn có ấm trà ly trà...
Sau khi ngồi xuống, Bạch lão bản rót trà mời Lâm Thiên, cười tủm tỉm nói
- Ta biết khách quan có hứng thú với những gì. Tiệm nông cụ kia có gì tiệm của ta đều có. Tiệm của ta có vật thì tiệm nông cụ kia chưa chắc đã có...
Khẽ nhấp một ngụm trà, Lâm Thiên cười khổ nói
- Xem ra khoảng thời gian trước ta mua sắm quá nhiều, gây sự chú ý....
- Khách quan không cần suy nghĩ nhiều. Ta chú ý đến khách quan cũng là do một vài lần vô tình nhìn thấy....
Lâm Thiên cũng không nhiều lời ở chuyện này. Hắn mở miệng hỏi thẳng
- Bạch lão bản, ta rất tò mò ngươi rốt cuộc là biết ta hứng thú với cái gì đâu?
Bạch lão bản nhấp một ngụm trà, khẽ nói
- Khách quan hứng thú với... Quân giới, thợ thủ công.
Hơi giật mình, Lâm Thiên cười cười nói
- Bạch lão bản lợi hại. Bất quá như vậy chưa đầy đủ.
Quân giới là bản vẽ quân doanh, là ngựa chiến....
Thợ thủ công chính là người có nghề nghiệp....
- Người.
Bạch lão bản trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, chậm rãi phun ra từng chữ một
- Khách quan hứng thú với cả người. Tội phạm phải bị chém đầu, ăn mày...
- Xem ra Bạch lão bản thật sự là để ý đến ta đó. Không biết nhưng có nguyên nhân?
- Khách quan, ta là người buôn bán. Khách quan có tiền, lại nhiều mua sắm... Ta tự nhiên phải có chút tâm tư.
- Đã như vậy, Bạch lão bản có gì muốn bán cho ta?
- Không không không. Không phải là ta muốn bán gì, mà là khách quan muốn mua gì.
Lâm Thiên nghe vậy thì hơi trầm mặc lại.
Hắn bây giờ muốn mua gì?
Lâm gia Trấn bây giờ thiếu gì?