Võng Du Địa Cầu Lãnh Chúa

Chương 42: Cải cách bắt đầu 2



Ngay trong ngày tuyên bố cải cách, Lâm Thiên đã cho để toàn Trấn nghỉ làm một ngày để tìm hiểu, hiểu rõ về cải cách.

Người biết chữ thì lấy tài liệu ghi chép rõ ràng thông tin về cải cách đọc. Người không biết chữ thì tập trung lại nghe người dạy học nói.

Mọi người có bất kỳ chỗ nào chưa hiểu rõ đều có thể hướng về phía người dạy học hỏi rõ.

Lâm Thiên trước đó nhưng đã phổ cập cải cách cho nhóm người dạy học. Cho lên bất cứ chỗ nào không hiểu liên quan đến cải cách bọn họ đều có thể giải đáp.

Trong Trấn mọi người hiểu rõ cải cách sau, khắp nơi cũng là những tiếng bàn luận liên quan đến cải cách.

Lâm gia Trấn một ngày này ồn ào náo nhiệt không thôi.

Cải cách mở ra để cho mọi người đều cảm thấy vui mừng.

So với trước đó cuộc sống, cải cách không thể nghi ngờ là để cho mọi người bắt đầu một cuộc sống mới. Một cuộc sống tươi đẹp hơn.

Chữ thuế vốn là ám ảnh của tầng lớp bình dân.

Gia nhập vào Lâm gia Trấn người cơ hồ đều là xuất thân nghèo khổ. Không phải ăn mày thì chính là nhà nghèo bị bán đi....

Gia nhập vào Lâm gia Trấn một khoảng thời gian, vốn cho là cả đời cứ như vậy bán mạng, cái gì cũng không có... Không nghĩ đến một ngày này trong Trấn lại làm cải cách.

Không có thuế má không có bóc lột. Mỗi người đều giống như nhau, chăm chỉ làm nhiều được nhiều tiền, lười biếng làm ít được ít tiền....

Cùng ngày, giữa khu nhà ở xinh đẹp mới xây, cái chợ lớn thông báo mở cửa đón tiếp mọi người tham quan.

Trong chợ chia thành từng khu, bán đủ mọi thứ.

Từ khu bán lương thực thịt cá đến khu bán vải vóc, tơ lụa.

Từ khu vực bán đồ gỗ đến khu vực bán đồ sứ....

Không chỉ có chợ. Bên cạnh còn có quán rượu các loại kiến trúc...

Mọi chỗ đều xinh đẹp xinh đẹp....

Không chỉ trong chợ mọi thứ được bán đều ghi giá cả công khai, càng để cho mọi người kinh ngạc là tất cả nhà ở xung quanh cũng là như vậy, được ghi giá tiền công khai.

Nhà ở giá bán ra rất cao. Bất quá có một loại phương pháp mới mẻ để cho mọi người có thể sớm vào ở... Đó là bán trả góp.

Mọi người chỉ cần trả trước một phần ba giá bán nhà liền có thể dọn vào ở. Sau đó mỗi tháng ở ngày được trả lương liền trích ra một số lượng nhất định tiền nộp lên. Đến khi nào góp đủ giá thì giấy tờ nhà chính thức vào tay....

Cải cách mở ra, Lâm gia Trấn mọi người thật nhanh liền tìm được mục tiêu phấn đấu

Chăm chỉ làm việc kiếm tiền. Mua nhà đẹp, cưới vợ sinh con, lại để cho con cái được đi học đường học hành.... Đây bỗng nhiên thành mục tiêu phấn đấu của nam giới trong Trấn.

Cũng là chăm chỉ làm việc, kiếm nhiều tiền, mua đồ ăn ngon, quần áo đẹp... Đây cũng trở thành mục tiêu của nữ giới.

.....

Vài ngày sau khi mở ra cải cách, chăc chắn trong Trấn mọi phương diện đã không có gì trở ngại, đi vào hoạt động bình thường thì Lâm Thiên mới yên tâm mà áp tải hàng hóa rời khỏi Trấn.

Hoa Mộc Lan, Mã An, Triệu Hổ đều có nhiệm vụ của mình, cho lên Lâm Thiên dẫn theo Trương Long cùng mấy người của đội hộ vệ đi.

Đến huyện thành Nam Dương, ở địa điểm quen thuộc cùng Mộ Vũ Uyển giao dịch xong sau đó Lâm Thiên liền đi tới tiệm lương thực tìm Bạch lão bản Bạch Mãi.

Nói đến bộ vũ khí trang bị phẩm cấp chưa hoàn thiện sau khi rớt giá xuống một mức nhất định thì đã bắt đầu ổn định lại. Hơn nữa sức mua còn tăng cao.

Mộ Vũ Uyển mỗi lần gặp mặt đều yêu cầu Lâm Thiên khôi phục sản lượng như trước kia.

Lâm Thiên cũng là thoáng suy nghĩ rồi đồng ý.

Vũ khí trang bị rớt giá xuống nhưng mà còn ở mức chấp nhận được.

Mà sức mua tăng cao không thể nghi ngờ là ở giá tiền đó, nhiều người bắt đầu mua sắm trang bị cho hương dũng trong thôn trang.

Lâm Thiên dự định trong thời gian tới khi sức mua có dấu hiệu chững lại một lần nữa thì sẽ ngừng sản xuất.

Để cho mấy nhà tiệm rèn chuyển sang sản xuất bộ vũ khí trang bị phẩm cấp hoàn thiện.

Loại này chưa hoàn thiện bộ vũ khí trang bị giúp hắn kiếm đủ nhiều tiền rồi.

Đến lúc buôn bán sản phẩm mới. Kiểu như gần 1000 cỗ sàng nỏ cùng máy ném đá chất lượng kém trong kho.

Mộ Vũ Uyển nhưng là liên tục dò hỏi về sàng nỏ.

Thật lâu trước đó bán đi 10 cỗ sàng nỏ, trải qua chiến trường chứng thực hiệu quả sau các đại bang hội đều tỏ ra điên cuồng đối với món đồ này.

Mà Lâm gia Trấn mấy cái xưởng mộc từ nửa tháng trước đó đã ngừng sản xuất thấp kém sàng nỏ cùng máy ném đá.

Một bộ phận đang sản xuất sàng nỏ cùng máy ném đá nguyên bản chất lượng. Một bộ phận khác thì sản xuất bàn ghế gỗ các loại đồ gỗ gia đình.

...

Tiệm lương thực bên trong

- Bạch lão bản, ta lại tới làm phiền rồi đây.

Nhìn thấy trong tiệm không người, Bạch Mãi thì đang nhìn xem sổ sách gì đó, Lâm Thiên lớn tiếng cười nói.

- Ân?

Bạch Mãi nhìn thấy là Lâm Thiên sau thì liền vui mừng.

Đây chính là tiệm nhỏ khách hàng lớn

- Là khách quan a, khách hàng lớn ở tiệm của ta. Thật lâu rồi không thấy khách quan ghé tiệm...

- Không có chuyện cũng không dám làm phiền Bạch lão bản.

Lâm Thiên cười cười nói

- Bạch lão bản, ta lần này đến là muốn mua người.

Nghe nói Lâm Thiên muốn mua người, Bạch Mãi đôi mắt liền toả sáng.

Trước đây 1 vạn lượng bạc một người hắn nhưng còn nhớ rõ.

Hai bàn tay xoa xoa vào nhau, Bạch Mãi tủm tỉm cười hỏi

- Không biết khác quan muốn mua loại người nào?

- Ta muốn.... Có thể cưỡi ngựa chiến đấu ở trên chiến trường loại người kia.

Bạch Mãi nhíu nhíu mày

- Kỵ binh?

- Là kỵ binh.

Gật gật đầu. Lâm Thiên kỳ thực cũng không có biết Bạch thị thương hội có bán kỵ binh hay không.

Hắn thuần túy là mang thái độ dò hỏi. Nếu như không có, vậy liền xem lão bản có những đề nghị gì.

- Khách quan, kỵ binh Bạch thị thương hội không có.

Bạch Mãi lắc lắc đầu, nói

- Kỵ binh nhóm người này cũng liền quan phủ có.

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, thế nhưng nghe Bạch Mãi nói không có, Lâm Thiên vẫn không cấm được có chút thở dài.

Bất quá Bạch Mãi ngay sau đó lời nói để cho Lâm Thiên vui vẻ

- Kỵ binh là không có. Nhưng chúng ta có kỵ vệ.

Chỉ nghe Bạch Mãi tủm tỉm nói

- Kỵ vệ những người này là Bạch thị thương hội huấn luyện riêng dành cho các gia tộc, các thương đội nhỏ... Bọn họ giỏi chiến đấu trên lưng ngựa. Thương, đao, cung 3 loại vũ khí tinh thông.

- Nếu như xem thị vệ là toàn năng chiến đấu loại người thì kỵ vệ điểm lợi hại nhất là chiến đấu trên lưng ngựa. Trên lưng ngựa thành đoàn chiến đấu, thị vệ cũng không phải là đối thủ của kỵ vệ.

- Mà các gia tộc nhiều mua nhất là thị vệ, nhưng cũng mua một số lượng nhỏ kỵ vệ phục vụ các cuộc đi săn.

- Các thương hội nhỏ thì càng ít khi mua sắm kỵ vệ, nhưng lại thường xuyên thuê nhiều kỵ vệ.

- Thương hội có những con đường buôn bán ở xa. Nếu như cần vận chuyển hàng hóa an toàn đồng thời ở trong thời gian ngắn nhất, bọn họ thường sẽ thuê kỵ vệ.

Nghe Bạch Mãi nói chuyện, Lâm Thiên gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Đơn giản là kỵ binh chỉ đơn vị binh lính của triều đình, cái tên này khá mẫn cảm đối với người thường xuyên qua lại vận chuyển hàng hóa giữa các thành thị.

Mà thay đổi một chữ thành kỵ vệ... Sẽ tránh được những phiền phức không cần thiết.

Để cho Lâm Thiên ngoài ý muốn là Bạch thị thương hội vậy mà cũng cũng có cho thuê người nghiệp vụ này.

- Bạch lão bản, kỵ vệ có phân chia sao?

- Tất nhiên là có a khách quan.

Bạch Mãi một bộ đương nhiên mà nói

- Bạch thị thương hội phân chia kỵ vệ làm phổ thông kỵ vệ cùng với ưu tú kỵ vệ.

- Phổ thông kỵ vệ là những người đã hoàn tất quá trình đào tạo huấn luyện. Khi trên lưng ngựa chiến đấu, năng lực có thể sánh ngang với phổ thông quân đội kỵ binh.

- Mà ưu tú kỵ vệ thì là những người ưu tú nhất được tuyển chọn ra từ phổ thông kỵ vệ. Trăm người mới chọn được 1 loại hình.

Gật đầu tỏ ý đã hiểu, Lâm Thiên lại dò hỏi giá cả

- Phổ thông kỵ vệ 2 lượng bạc một người. Ưu tú kỵ vệ 5 lượng bạc.

- Trước tiên nói rõ ràng với khách quan, kỵ vệ bán ra cơ bản chỉ có một bộ áo vải trên người. Không có vũ khí trang bị, không có ngựa chiến.

- Ngoài ra kỵ vệ sau khi bán ra liền không còn bất cứ liên quan gì đến Bạch thị thương hội. Thương hội sẽ lại không chịu trách nhiệm với chuyện bọn họ làm ra.

- Đương nhiên, Bạch thị thương hội huấn luyện ra kỵ vệ có truyền thống trung thành. Bao nhiêu năm lịch sử còn chưa từng ghi nhận có kỵ vệ phản chủ.

Giá cả là không thấp. Bất quá mua là vẫn phải mua.

Muốn huấn luyện nhóm người bình thường thành có thể ở trên chiến trường chém giết mất thời gian rất dài.

Lâm gia Trấn 100 tên Trấn binh bây giờ về dưới quyền chỉ huy của Mã An chính là một ví dụ.

Qua mấy tháng huấn luyện thời gian... Bọn họ bây giờ mới miễn cưỡng có thể cùng huyện thành quan binh đánh.

Tất nhiên, Lâm Thiên là không có khả năng đánh giá chuyện này. Trên đây là Hoa Mộc Lan lần gần nhất cho ra nhận xét.

- Bạch lão bản, ta muốn 100 tên ưu tú kỵ vệ.

- 100 người... Nếu như khách quan cần ngay, ta có thể để người mang tin về tổng bộ. Vài giờ sau khách quan liền có thể mang người đi.

- Vậy làm phiền Bạch lão bản. Ta bây giờ để cho thuộc hạ mang tiền vào.

Nói chuyện, Lâm Thiên đứng dậy đi ra cửa.

Ngoài cửa tiệm lương Trương Long cùng mấy người của đội hộ vệ đang đứng chờ quanh mấy chiếc xe ngựa kéo.

- Trấn trưởng...

Gặp Lâm Thiên đi ra, Trương Long lập tức từ trên xe kéo đứng dậy mà đi tới. Biểu lộ muốn hỏi lại thôi...

- Có người. 100 tên ưu tú kỵ binh.

Lâm Thiên nhìn xem liền biết hắn muốn nói gì, thế là cười nói nhỏ

- Sau đó dẫn dắt bọn họ cho tốt. Bọn họ đều là tinh nhuệ...

- Trấn trưởng có thể tin tưởng ở ta.

Trương Long biểu lộ kích động mà vỗ vỗ ngực.

Mỉm cười lắc lắc đầu, Lâm Thiên sau đó nghiêm túc nói

- Tinh nhuệ giao cho ngươi. Sau này lúc cần dùng đến lại không làm được trò trống gì, ta liền gọt chức tiểu đội trưởng, đem ngươi đá xuống làm binh lính bình thường.

- Nếu như thật có ngày như vậy, không cần Trấn trưởng động tay, Trương Long tự mình sẽ từ chức chịu tội.