Nào ngờ, hắn lại thản nhiên ngồi phịch xuống bên chân cữu cữu, bắt đầu kể khổ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Bệ hạ, thần Kỷ Phục Thành chinh chiến hai năm, lạnh nhạt với quận chúa, nay vừa hồi kinh liền phát hiện quận chúa muốn hưu thần! Thần trong lòng đau đớn khôn xiết a!”
Khóe miệng ta giật giật.
Tên vô lại này đúng thật là hơn ta một bậc!
Cữu cữu ta liền quay đầu sang hướng khác, làm như chẳng nghe thấy gì, phất tay nói:
“Chuyện nhà các ngươi, trẫm không quản, trẫm cũng chẳng nghe thấy.”
Ta phì cười một tiếng.
Cữu cữu lập tức trừng mắt lườm ta một cái.
Ta vội vàng bước đến, kéo tên mất mặt kia dậy khỏi đất.
Nửa người Kỷ Phục Thành tựa lên người ta, đè đến mức ta nghiêng ngả suýt đứng không vững.
11
Sau khi yến tiệc trong cung tan, ta vốn định mang theo Tri Tầm trở về phủ quận chúa.
Nào ngờ, phó tướng của Kỷ Phục Thành lại trực tiếp vác hắn lên xe ngựa của ta.
Ta nhìn tên say rượu kia, tức giận đến mức đá cho một cái.
Tri Tầm len lén đưa tay che miệng bật cười.
Ta còn tưởng nó đang cười phụ thân mình mất mặt, nào ngờ về sau mới biết, là vì Kỷ Phục Thành giả vờ say, bị tiểu tử kia phát hiện ra.
Nhưng lúc ta biết thì mọi chuyện đã muộn.
Bởi vì tên này đã nằm dài trên giường của ta, c.h.ế.t cũng không chịu rời đi.
Ta giận đến phát điên, chỉ thẳng vào mặt hắn mà mắng:
“Chàng đường đường là một hầu gia, mà còn dối gạt người khác như vậy sao?
“Ta còn vất vả nấu canh giải rượu cho chàng nữa đấy!”