Vùng Cấm Hoa Hồng

Chương 3: “Đối phương có vẻ không phải kiểu người dễ nói chuyện.”



Ba ngày kể từ khi đến thành phố Z, thời gian của Tạ Nghi không chỉ dành riêng cho việc điều tra Tô Tri.

Việc xác minh nghiên cứu viên Beta vốn dĩ chỉ là nhiệm vụ có mức độ ưu tiên thấp.

Nếu không phải vì Tô Tri đã mang mẫu thí nghiệm rời khỏi phòng thí nghiệm vào thời điểm nhạy cảm khi cuộc đấu đá phe phái trong Viện Nghiên cứu Thủ đô đang diễn ra, e rằng anh sẽ không nằm trong danh sáchắnh điều tra.

— Trông có vẻ không đáng nghi lắm.

Đó là suy nghĩ đầu tiên khi Tạ Nghi nhìn thấy ảnh thẻ của Beta trong hồ sơ — một tấm ảnh anh mặc đồng phục thí nghiệm, gương mặt lạnh nhạt và xa cách.

Tạ Nghi nhìn người chưa bao giờ sai, có lẽ nhờ vào bản năng như dã thú bẩm sinh của Enigma.

Người ngoài chỉ mơ hồ biết rằng Enigma là kết quả của quá trình phân hóa thứ cấp từ Alpha, nhưng thực tế, không thể gọi đó là “phân hóa”.

Từ khi sinh ra, Enigma đã mang trong mình pheromone đang phát triển. Ngay từ lúc chào đời, họ đã phải chống chọi với pheromone bất ổn, khác biệt với các Alpha bình thường từ thuở nhỏ.

Chỉ vì mức độ hormone mạnh và thời gian trưởng thành muộn, họ mới trông giống như đã trải qua phân hóa thứ cấp.

Những yếu tố hung bạo khắc sâu trong gen không chỉ đem lại cho Enigma trí tuệ và thể chất vượt trội, mà còn mang đến nhiều đặc điểm hoang dã như loài thú.

Năm giác quan quá tải chỉ là điều cơ bản. Ngay từ khi có ý thức độc lập, Tạ Nghi đã nhạy bén với lòng người hơn bất kỳ ai, giống như một siêu máy tính luôn hoạt động không ngừng.

Sau vài ngày tiếp xúc, gần như có thể loại bỏ hoàn toàn nghi vấn về Tô Tri.

Dù vậy, phần lớn thời gian kể từ khi đến thành phố Z, Tạ Nghi vẫn tập trung vào điều tra khu vực cấm.

Sau khi thuộc hạ rời đi, hắn tiếp tục xem xét thông tin tình báo. Trên màn hình máy tính, những hàng chữ dày đặc phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của hắn.

Tình hình ở khu vực cấm phức tạp hơn dự đoán.

Vấn đề này cũng có liên quan ít nhiều đến Tạ Nghi.

Nửa năm trước, khi khu vực cấm ở thành phố Z xuất hiện nguồn sóng thông tin bất thường, hắn đang gặp vấn đề về pheromone và phải ở trong căn cứ phong tỏa gần sáu tháng.

Thủ đô không có Enigma nào thích hợp để nhận nhiệm vụ, vì vậy việc điều tra bị trì hoãn đến tận bây giờ.

Trong thời gian này, vì thông tin về nguồn sóng rò rỉ, khu vực cấm nhanh chóng trở thành nơi tụ tập của đủ loại thế lực.

Khu vực cấm ở thành phố Z vốn dĩ là một căn cứ quân sự, bao gồm một nhà máy quân sự lớn và một số mỏ khoáng sản hiếm.

Do sự cố xảy ra năm đó, nơi này bị phong tỏa khẩn cấp, khiến lượng tài nguyên khổng lồ bên trong chưa kịp chuyển đi.

Nguồn sóng thông tin bất thường có khả năng chính là một trong số những tài nguyên còn sót lại.

Khi tin tức về việc dỡ bỏ phong tỏa được truyền ra, việc phân chia số tài nguyên này tất nhiên sẽ trở thành vấn đề trọng tâm.

Về lý thuyết, chúng sẽ bị sung công, nhưng sung công bao nhiêu, phân bổ thế nào, đi về đâu — tất cả đều có khoảng trống để thao túng.

Con người vốn là sinh vật chạy theo lợi ích. Một khi có cơ hội, những con kền kền săn mồi sẽ nhanh chóng lao đến.

Hiện tại, ngay trên bề mặt, đã có không ít công ty lớn nhúng tay vào.

Những thế lực sâu xa đứng sau còn khó lần ra hơn nữa.

Trước tình hình này, sử dụng sức mạnh để đàn áp cũng là một phương án.

Tạ Nghi có quân hàm trong quân đội, lại sở hữu thực lực đáng gờm của Enigma, nếu dùng vũ lực để khai mở một con đường thì hoàn toàn khả thi.

Nhưng dù thành phố Z dân cư thưa thớt, ngoài khu vực cấm vẫn có nhiều thường dân sinh sống.

Xét đến mức độ rủi ro và ảnh hưởng đến dân chúng, họ không thể hành động một cách thô bạo như vậy.

Trước khi đến thành phố Z, theo thói quen thận trọng, hắn đã nhờ bộ phận tình báo chuẩn bị trước một thân phận ngầm để vào khu vực cấm thăm dò thực tế mà không gây chú ý.

Đến bây giờ, sắp xếp này xem ra rất hợp lý.

Dĩ nhiên, đường thẳng là con đường hiệu quả nhất, nhưng không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng vũ lực.

Một cỗ máy bạo lực mất kiểm soát chẳng khác gì một con thú chỉ biết ăn thịt.

Tạ Nghi đã hiểu rõ điều này từ rất lâu.

Hắn gập màn hình máy tính lại, ánh sáng phản chiếu trong con ngươi vụt tắt, chỉ còn lại một màu đen sâu thẳm lạnh lẽo.

Không biết nghĩ đến điều gì, đáy mắt hắn lóe lên một tia lạnh lẽo mờ nhạt.

Sau vài giây yên lặng, hình ảnh trong ký ức chợt hiện lên trong đầu —

Ngày hôm đó, trước cửa hàng hoa, Beta nọ vô tình đâm sầm vào lòng hắn.

Anh gầy hơn hắn một vòng, mái tóc đen nhánh, phần đuôi rơi xuống cần cổ trắng trẻo, đen đến mức nổi bật.

Khi ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt anh ánh lên vẻ hoang mang vì bị quấy rầy, sống mũi và gò má hơi ửng đỏ, trông có chút đáng thương.

Không hề gai góc lạnh lùng như trong hồ sơ.

Ngược lại… còn hơi ngốc.

Tạ Nghi mở danh bạ cá nhân, trong danh sách liên lạc ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay, tài khoản mới thêm vào nằm ngay đầu danh sách, rất dễ thấy.

Ảnh đại diện là một loài thực vật chưa từng được công khai trên thị trường, có lẽ là kết quả thí nghiệm nào đó.

Đơn giản, lạnh nhạt, rất đúng phong cách của một nhà nghiên cứu.

Khung chat trống không, ngoài thông báo kết bạn tự động, đối phương chưa gửi tin nhắn nào.

Bên ngoài, trời mưa mỗi lúc một lớn, màn đêm bị khuấy động thành một mảng tối đen, như dấu hiệu của cơn bão sắp ập đến.

Tạ Nghi bỗng có dự cảm — bất kể là vì lý do gì, nhiệm vụ lần này sẽ không thể kết thúc nhanh chóng.

Sáng hôm sau, vừa bước vào nhà kính, Tô Tri đã giật mình kinh ngạc.

Cây 0409 vốn đã phát triển ổn định bất ngờ xảy ra vấn đề.

Nó chỉ có hai chiếc lá, và hiện tại, mép lá nhỏ hơn bắt đầu ngả vàng.

Tình trạng chưa nghiêm trọng, nhưng là dấu hiệu không mấy tốt lành.

Với thể chất yếu ớt của 0409, nếu không xử lý kịp thời, rất có thể sẽ tiến triển thành tình trạng nguy kịch.

Tô Tri không dám lơ là, dứt khoát đóng cửa tiệm hoa, cẩn thận nghiên cứu suốt cả buổi sáng trong phòng bên trong.

Cuối cùng, anh xác định được nguyên nhân khiến 0409 gặp tình trạng này rất có thể là do thiếu một loại chất dinh dưỡng đặc biệt — chiết xuất từ Hồng Thạch số 173.

Loại thuốc thử này không phải sản phẩm đại trà trên thị trường mà là chiết xuất Tô Tri tự điều chế trong môi trường phòng thí nghiệm, không hề được lưu thông ngoài thị trường.

Viện nghiên cứu thủ đô có quy định rất nghiêm ngặt, khi Tô Tri rời đi quá vội vàng, mang được mẫu thí nghiệm 0409 ra ngoài đã là kết quả của sự cố gắng điều đình từ giáo sư hướng dẫn, chứ chưa nói đến việc mang theo thêm bất cứ thứ gì. May mắn là ngoài chiết xuất Hồng Thạch, các loại thuốc thử khác để nuôi dưỡng 0409 đều có thể tìm được nguồn cung.

Chỉ riêng chiết xuất Hồng Thạch số 173 là không thể lấy được từ bất kỳ kênh nào bên ngoài phòng thí nghiệm.

Loại thuốc thử này được chiết xuất từ Hồng Thạch và có yêu cầu cao về chất lượng nguyên liệu.

Nhưng Hồng Thạch lại là một khoáng sản hiếm, phân bố rất ít, chỉ những nơi có nguồn cung cấp tài nguyên hàng đầu như viện nghiên cứu thủ đô mới có sẵn loại Hồng Thạch chất lượng cao.

Khi mới đến thành phố Z, Tô Tri đã tìm kiếm thông tin về Hồng Thạch, thậm chí còn tìm cả trên web đen nhưng không có bất cứ nơi nào rao bán.

Suốt tháng qua, Tô Tri đã dùng một loại thuốc thử khác để thay thế chiết xuất Hồng Thạch số 173, hiệu quả vẫn ổn định.

Nhưng cuối cùng vẫn xảy ra vấn đề, anh vẫn cần phải có chiết xuất Hồng Thạch.

Tô Tri lại tra cứu thêm về Hồng Thạch, lần này mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Anh xem xét tất cả các khả năng, từ đá thô ở mỏ quặng cho đến các mặt hàng xa xỉ chế tác từ Hồng Thạch.

— Thiết bị chiết xuất thì trong tiệm hoa đã có một bộ, dù hơi cơ bản nhưng miễn cưỡng vẫn dùng được, quan trọng nhất vẫn là phải tìm được Hồng Thạch thô.

Loại bỏ những phương án tốn quá nhiều thời gian hoặc Hồng Thạch chất lượng quá thấp, Tô Tri tìm suốt một ngày trời, cuối cùng cũng có được một manh mối.

Có lẽ là may mắn, Tô Tri nhận được một tin tức vô cùng đáng mừng: Ngay tại thành phố Z, cách anh không đến mười cây số, trong khu vực cấm có một mỏ Hồng Thạch nhỏ.

Hơn nữa, mỏ Hồng Thạch này nằm ở rìa khu cấm, không giống trung tâm khu vực cấm bị phong tỏa nghiêm ngặt.

Bốn tháng trước, một công ty công nghệ hợp tác với chính phủ đã được cấp phép để tiến hành khảo sát sơ bộ khu vực mỏ ở vùng ngoại vi.

Nhưng tin xấu là: Ngay cả khi nằm ở khu vực rìa, khu vực cấm thành phố Z vẫn không mở cửa cho dân thường.

Nếu Tô Tri vẫn còn ở viện nghiên cứu thủ đô, có lẽ anh có thể lấy danh nghĩa nghiên cứu để xin phép vào trong.

Nhưng bây giờ anh đang trong kỳ nghỉ, chỉ là một người bình thường không có bất kỳ quyền hạn nào.

Hơn nữa, xét đến lý do xin nghỉ có phần nhạy cảm, chuyện mẫu thí nghiệm 0409 gặp vấn đề tốt nhất không nên lộ ra ngoài, Tô Tri không thể sử dụng kênh của mình để vào khu cấm.

Tô Tri đã kiểm tra cẩn thận và xác nhận rằng mỏ Hồng Thạch trong khu vực cấm thành phố Z có loại Hồng Thạch đáp ứng yêu cầu chất lượng.

Giờ đây, vấn đề lớn nhất là anh không có cách nào để vào trong.

Tô Tri nhanh chóng suy nghĩ một lượt, rồi mở danh bạ liên lạc, tìm đến số của đàn anh Ngô Dung.

Khi Tô Tri rời khỏi viện nghiên cứu, giáo sư hướng dẫn đã đưa cho anh danh thiếp của vị đàn anh này.

Đàn anh Ngô Dung từng là học trò của giáo sư, khác với Tô Tri, người chọn ở lại viện nghiên cứu sau khi tốt nghiệp, anh ta lại chọn làm việc trong một công ty liên quan. Giờ đây, anh ta đã có thành tựu nhất định và sở hữu rất nhiều mối quan hệ.

Sau khi kết bạn, Tô Tri chưa từng trò chuyện với đối phương, Ngô Dung thỉnh thoảng có nhắn tin hỏi anh có cần giúp đỡ gì không, nhưng lần nào Tô Tri cũng trả lời rằng không cần, thế nên cuộc trò chuyện chẳng kéo dài được bao lâu.

Tô Tri không phải kiểu người quá kiêu ngạo, chỉ là anh thực sự không có chuyện gì cần nhờ vả ai cả.

Nhưng giờ tình thế cấp bách, Tô Tri suy nghĩ một lúc, rồi gửi tin nhắn cho Ngô Dung.

Chưa đầy năm phút sau, đầu dây bên kia đã gọi đến.

 Ngô Dung quả thực có không ít mối quan hệ. Công ty công nghệ mà anh ta làm việc gần đây đang hợp tác chặt chẽ với một công ty khác, mà công ty đó lại chính là đơn vị đã được chính phủ phê duyệt để khảo sát mỏ khoáng trong khu vực cấm.

Chỉ mất một ngày, Ngô Dung đã cho Tô Tri một câu trả lời chắc chắn — bảo anh chuẩn bị để vào khu vực cấm.

Dường như vì chuyện này, Ngô Dung đã thức gần như cả đêm.

Giọng nói của Alpha bên kia điện thoại mang theo sự mệt mỏi khó che giấu: “Cũng may là kịp thời, vừa đúng lúc có một đoàn khảo sát chuẩn bị vào trong, lần này đúng là chúng ta gặp may rồi.”

Đúng là may mắn thật.

Những ngày này, có một nhóm chuyên gia từ thủ đô vừa đến, chuẩn bị mở đợt khảo sát mới trong khu vực cấm.

Nếu không phải vì chuyện đó, dù có mối quan hệ cũng không thể tự dưng đưa một người như Tô Tri vào khu cấm được, như vậy sẽ quá lộ liễu.

Tô Tri rất biết ơn: “Cảm ơn đàn anh. Sau này nếu đàn anh có nhu cầu nghiên cứu gì, chỉ cần em giúp được, nhất định sẽ giúp.”

Ngô Dung cười đáp: “Chuyện nhỏ thôi, đừng để bụng. Nếu giáo sư đã giao em cho anh, thì với tư cách là đàn anh, đương nhiên anh phải chăm sóc cho em rồi. Không cần nói đến chuyện trả ơn đâu, sau này em chịu nể mặt đi ăn với anh một bữa là được.”

Hả?

Tại sao lại là đi ăn?

“Liên quan đến nghiên cứu sao?”

Tô Tri thực ra không hiểu lắm, anh vốn không giỏi xử lý các mối quan hệ xã hội.

Nhưng đó là chuyện để lo sau, lúc này trong đầu Tô Tri chỉ nghĩ đến mỏ hồng thạch. Anh cảm thấy vị đàn anh này nói hơi nhiều, không muốn tốn thời gian vào mấy câu xã giao, nên chỉ đáp qua loa rồi lịch sự chào tạm biệt để đi làm việc chính.

Chiều hôm đó, Tô Tri thay bộ đồ chống phóng xạ chuyên dụng, có người tiếp ứng, rồi tiến vào khu cấm.

Đội thăm dò đã vào khu cấm từ sáng, nhưng vì thủ tục giấy tờ mất thời gian nên Tô Tri đến muộn, không kịp nhập đoàn với họ.

Sau khi vào khu cấm, anh ngồi hai tiếng trên xe vận chuyển, cuối cùng đến trại đóng quân của đội thăm dò vào lúc ba giờ chiều.

Thành viên đội thăm dò phần lớn là Alpha, chỉ có một số ít là Beta.

Thăm dò khoáng sản không phải công việc nhẹ nhàng, thể chất của Alpha thích hợp hơn để chịu đựng cường độ lao động này. Hơn nữa, do có pheromone, Alpha bẩm sinh nhạy cảm với nguồn năng lượng, rất phù hợp với công việc tìm kiếm.

Bộ đồ chống phóng xạ khá bí bách, lại ngồi xe hai tiếng, đầu óc Tô Tri như bị lắc cho nhão ra.

Đến trại, anh tháo đồ bảo hộ ra, cảm giác bức bối khiến anh hơi chóng mặt.

Thực ra, khu vực ngoại vi của khu cấm có mức phóng xạ không quá cao, dù sao cũng đã được thăm dò suốt bốn tháng qua và loại trừ các nguồn nguy hiểm.

Nhưng để đảm bảo an toàn, Beta vẫn phải mặc đồ chống phóng xạ chuyên dụng.

Những Alpha có thể chất đủ mạnh thì không cần, họ có thể hoạt động trực tiếp trong vùng bức xạ thấp với trang phục thông thường, linh hoạt và thoải mái hơn nhiều.

Người tiếp ứng Tô Tri là một Alpha, không mặc đồ bảo hộ, trông rất ung dung, khiến Tô Tri không khỏi ghen tị.

Đội thăm dò vẫn chưa quay về, trong trại vắng vẻ, Tô Tri ngồi một bên nghỉ ngơi.

Do bị bức bối quá lâu, hơi thở anh có phần gấp gáp, mồ hôi lấm tấm, sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn.

Trên xe vận chuyển, Alpha kia đã giới thiệu sơ qua về đội thăm dò, giờ lại nhắc lại lần nữa: “Dù ngài Ngô đã đưa cậu vào nhóm tạm thời, nhưng theo nguyên tắc, thành viên đội thăm dò không được phép làm chuyện ngoài lề. Cậu muốn làm gì thì tự lo liệu, tôi không giúp được đâu. Cậu chỉ có hai ngày, tính cả hôm nay, sáng ngày kia phải rời khỏi đây.”

Tô Tri gật đầu: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh.”

Mối quan hệ mà đàn anh Ngô lo liệu chỉ giúp anh vào được đây, còn lại thì phải tự xoay sở.

Nhưng Tô Tri không quá thất vọng, trước khi đến đây anh đã lường trước rằng mọi chuyện sẽ không dễ dàng.

Khu cấm vốn không phải nơi có thể tùy tiện hành động.

Có thể vào được đây đã là may mắn rồi.

Alpha kia nhìn sắc mặt nhợt nhạt của anh, không đành lòng, nên dặn thêm: “Quan trọng nhất là có một cố vấn kỹ thuật đặc biệt trong đội, người này không dễ tiếp xúc. Cậu nên cẩn thận, nếu chọc vào anh ta, có thể sẽ rất khó khăn.”

Câu này nghe có vẻ nói giảm nói tránh, nhưng ý rất rõ ràng.

Vị cố vấn kỹ thuật này hẳn là người có quyền quyết định trong đội thăm dò. Nếu hắn không chịu nhắm mắt làm ngơ, thì khả năng Tô Tri lấy được hồng thạch sẽ cực kỳ thấp.

Nghe giọng điệu này, đối phương có vẻ không phải người dễ nói chuyện.

— Nhưng thực ra, Tô Tri cũng không giỏi đối phó với những tình huống cần phải đoán ý người khác như thế này.

Thôi, chẳng còn cách nào khác.

Tô Tri hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không quá chán nản.

Nếu lần này không lấy được hồng thạch, anh phải nhanh chóng thử phương án khác.

Trong đầu, anh sắp xếp lại thứ tự ưu tiên cho các lựa chọn còn lại.

Anh mải nghĩ đến nỗi không để ý đến giọt mồ hôi chảy xuống từ chân mày.

Tô Tri chớp mắt, một giọt mồ hôi rơi xuống lông mi, hơi khó chịu, anh cúi mắt xuống để giảm bớt cảm giác đó.

“Đợi cố vấn kỹ thuật quay lại, cậu sẽ thấy ngay thôi, Alpha nổi bật nhất chính là anh ta, rất dễ nhận ra…”

Alpha kia thấy anh im lặng cúi đầu, tưởng anh thất vọng vì tin xấu này, nên hạ giọng, quan tâm hỏi: “Cậu ổn chứ? Đổ mồ hôi nhiều thế, có cần đi nghỉ không? Tôi có lều di động dự phòng đấy.”

Tô Tri định từ chối, hai ngày quá ngắn, anh muốn quan sát xem có cơ hội ra ngoài vào buổi tối không, nghỉ ngơi bây giờ thì quá sớm, sẽ lãng phí thời gian.

Mặc dù được hai ngày, nhưng hôm nay đã là buổi chiều, thời gian thực tế chỉ còn chưa đến một ngày rưỡi.

Lời từ chối còn chưa kịp nói ra, thì bỗng nhiên có tiếng động vang lên ở cổng trại.

Tô Tri quay đầu nhìn theo, thấy một nhóm người lần lượt bước vào từ bên ngoài.

Đó là một nhóm Alpha, mang theo khí thế áp đảo bước vào trại.

Tô Tri là Beta, không ngửi được pheromone, nhưng bầu không khí căng thẳng đến mức ngay cả bụi đất cũng như đang xoay vòng trong không khí, điều đó ai cũng có thể nhận thấy bằng mắt thường.

Anh lập tức nhìn thấy người đàn ông đi đầu.

Người đó không chỉ cao lớn hơn các Alpha khác mà còn có khí chất sắc bén nổi bật.

Hắn mặc bộ đồ thăm dò màu xanh đậm giống mọi người, dù là trang phục bảo hộ giản đơn, trên vạt áo còn dính bụi khoáng, nhưng khi mặc trên người hắn, lại không hề có chút nhếch nhác hay luộm thuộm nào.

Bờ vai rộng rãi, khung xương rắn rỏi, dáng người cao ráo thẳng tắp.

Khi sải bước, có thể thoáng thấy đường nét cơ bắp săn chắc mạnh mẽ ẩn dưới lớp áo.

Hắn nghiêng đầu nói gì đó với người bên cạnh, đôi mắt đen sâu thẳm, chỉ tùy ý quét qua một cái đã mang đến cảm giác lạnh lẽo khiến người khác run lên.

Khí thế kẻ mạnh tỏa ra không thể nghi ngờ, mang theo áp lực xâm lược nặng nề.

Ngay cả giữa một nhóm Alpha, hắn cũng nổi bật hơn hẳn, như một sinh vật cấp cao đủ sức đè bẹp những Alpha khác.

Khác hẳn với dáng vẻ khi Tô Tri gặp hắn ở tiệm hoa.

Alpha bên cạnh Tô Tri hạ giọng nói: “Này, người cao nhất kia chính là cố vấn kỹ thuật. Cậu tốt nhất nên tránh xa anh ta, anh ta họ — “

Tô Tri hơi xuất thần, vô thức tiếp lời: “Họ Tạ.”

Alpha: “?”

Mình còn chưa nói xong, sao cậu ta đã biết rồi?!