Vùng Cấm Hoa Hồng

Chương 52



Dường như chỉ một thoáng là mùa đông đã tới.

Xuân thu ở thủ đô đều khá ngắn ngủi, cuối thu vừa rồi, trận tuyết đầu tiên đã rơi, còn lớn hơn cả tuyết đầu mùa những năm trước.

Tuyết đến rất bất ngờ, dự báo thời tiết ngày hôm trước còn chưa có dấu hiệu gì, đến khoảng tám chín giờ tuyết bỗng dưng rơi xuống.

Vừa từ phòng thí nghiệm ra, nghe đồng nghiệp bàn tán chuyện tuyết rơi, Tô Tri nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bông tuyết lớn như lông ngỗng từ trên trời bay xuống, không thể đậu lại trên tòa nhà kính cao mấy chục tầng, từ từ nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, đã phủ một lớp mỏng trên lề đường và cây cối, viền một lớp màu trắng xốp cho phần dưới của thành phố.

“Sao tuyết lại rơi đột ngột thế nhỉ? Dự báo thời tiết bây giờ cứ như lừa đảo thời tiết vậy.”

“Tuyết lớn thế này à? Chết rồi, tôi không mang ô.”

“Tôi cũng thế, gọi giao hàng mua một cái đi.”

“Lạnh quá, lát nữa bắt xe về thôi.”



Tô Tri đứng bên cửa sổ nhìn một lúc, rồi điện thoại anh reo. Anh lấy ra xem, là tin nhắn Tạ Nghi gửi, nói trưa sẽ mang cơm cho anh, bảo anh đừng ăn ở nhà ăn, đến giờ thì ra bãi đỗ xe tìm hắn.

Tô Tri nói được.

Trưa, Tạ Nghi đến đưa cơm cho anh, còn mang theo một chiếc áo khoác.

Chiếc áo khoác giống hệt kiểu của Tạ Nghi, không biết hắn mua từ lúc nào. Sau khi Tô Tri chuyển vào biệt thự, Tạ Nghi dần dần sắm sửa thêm quần áo cho anh, phần lớn là kiểu giống Tạ Nghi, cũng có một vài kiểu nhẹ nhàng, hoạt bát hơn, chỉ hợp với Tô Tri. Tô Tri không phải bận tâm, đều là Tạ Nghi lo liệu.

Tô Tri không tra giá mấy bộ quần áo này, nghĩ cũng biết là không rẻ.

Thật ra Tô Tri rất không quen để người khác chi tiền cho mình, một là gia giáo tốt và gia cảnh khá giả khiến anh rất tự lập về mặt này, hai là anh cảm thấy không cần thiết, nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả, dù bằng hình thức nào đi nữa, việc có quan hệ quá sâu đậm với người khác đối với anh là một gánh nặng thừa thãi.

Chỉ riêng việc tiêu tiền của Tạ Nghi, Tô Tri lại không có cảm giác gì đặc biệt, có lẽ vì Tạ Nghi tiêu tiền quá tự nhiên, đến lúc phát hiện ra thì đã tiêu xong rồi, cũng có lẽ nếu từ chối sẽ khiến Tạ Nghi buồn, dù Enigma không hề tỏ ra như vậy.

Nhưng Tô Tri đã lờ mờ nhận ra, thật ra trong lòng Enigma rất yếu đuối, dễ vì những chuyện nhỏ nhặt liên quan đến anh mà buồn bực, lại còn không nói ra, cứ một mình hờn dỗi, chẳng thể hiện gì, lơ đễnh một chút là rất dễ bỏ qua.

Tóm lại, Tô Tri hơi mơ hồ nghĩ, đến cả người anh còn ở trong biệt thự của Tạ Nghi rồi, nên hình như không cần phải băn khoăn những chuyện này nữa. Thôi không nghĩ nữa.

Tô Tri nhận lấy áo khoác, đặt sang một bên, tạm thời chưa mặc, trong xe bật điều hòa, không lạnh: “Tối anh đến đón em là được rồi, trong viện nghiên cứu không lạnh đâu.”

Tạ Nghi: “Tiện thể luôn, hôm nay không có gì bận.”

Tạ Nghi bày cơm canh mang theo ra, trong xe rộng rãi, ăn cơm thoải mái.

Áo là Tạ Nghi về nhà lấy, nhưng cơm mang đến không phải do Tạ Nghi tự nấu, nấu cơm từ biệt thự mang qua đây, đường dài tốn thời gian sẽ làm ảnh hưởng đến vị ngon, Tạ Nghi mua ở một nhà hàng gần đó, vừa mới nấu xong còn rất nóng hổi.

Tạ Nghi cũng chưa ăn cơm, hai người cùng ăn, vẫn như cũ, phần Tô Tri ăn không hết đều bị Tạ Nghi xử lý sạch sẽ, sau đó dọn dẹp gọn gàng, mang rác ra ngoài vứt, vài phút sau lại quay lại.

Viện nghiên cứu không có giờ làm việc cố định, trợ lý ăn cơm xong cũng mất khoảng một tiếng, Tô Tri không vội về, vẫn ở lại trong xe, ở cùng Tạ Nghi.

Ăn cơm xong, Tô Tri hơi buồn ngủ, nhưng chưa đến mức phải ngủ. Buổi tối anh ngủ đủ giấc, trừ khi bận đến mức ngày đêm đảo lộn, còn trưa thì anh không có thói quen ngủ trưa, chỉ hơi uể oải lười biếng, đầu óc chậm chạp ngẩn ngơ, mặc cho suy nghĩ lan man, đây là một cách thư giãn của anh.

Thường thì bên cạnh không được có người khác, sẽ ảnh hưởng đến mức độ thư giãn của anh, nhưng bây giờ Tạ Nghi là một ngoại lệ.

Đang ngẩn ngơ thì bị người ta ôm vào lòng.

Tô Tri ngẩng đầu, hơi chậm chạp nhìn Tạ Nghi một cái, bị người ta hôn lên mí mắt, khe khẽ “ưm” một tiếng, rúc vào lòng Enigma không động đậy.

Chỗ đậu xe ở cửa hông viện nghiên cứu nằm trên cạnh bồn hoa, từ cửa sổ xe có thể nhìn thấy cảnh bên ngoài, tuyết vẫn đang rơi, đã phủ một lớp trên mặt đất, giống như một bức tranh, nhìn mà lòng cũng thấy tĩnh lại.

Trong xe rộng rãi, Tạ Nghi đẩy ghế lùi ra sau, ôm Tô Tri như vậy vẫn thừa chỗ.

Hắn cởi cúc áo khoác, bên trong mặc một chiếc áo len dệt kim cổ cao màu đen, để Tô Tri dựa vào đó, hơi ấm nóng bỏng qua lớp áo mỏng truyền sang, ấm áp, hun cho người Tô Tri cũng nóng lên theo, má áp vào ngực Enigma cũng ấm sực, anh cảm thấy mình như một chú chim sẻ nhỏ đang sưởi ấm bên lò lửa, lông vũ cũng xù cả lên, mất hết cảnh giác mà nằm bẹp ra, chân cũng duỗi cả ra ngoài.

Lòng bàn tay ôm sau gáy Tô Tri cũng rất nóng, thỉnh thoảng lại x.oa n.ắn, nắn đến mức xương cốt Tô Tri cũng mềm nhũn.

Tạ Nghi rất thích x.oa n.ắn gáy anh, không hiểu sao lại đặc biệt thích thú với đoạn gai đốt sống nhỏ nhắn ấy, dù trên giường hay lúc bình thường, cứ như kìm giữ một con vật nhỏ nào đó, h.am mu.ốn kiểm soát kỳ quái cứ chực trào ra.

Ban đầu Tô Tri không quen lắm, bị chạm nhiều không biết từ lúc nào đã quen, anh phát hiện Tạ Nghi có rất nhiều hành động nhỏ, cứ như nghiện tiếp xúc cơ thể vậy. Giờ quen rồi chỉ thấy tay Tạ Nghi rất nóng, cọ vào người anh thấy nhồn nhột.

Đều là người, sao người Tạ Nghi lại nóng thế nhỉ? Chẳng lẽ lắp đặt hệ thống tuần hoàn nhiệt gì đó à?

Tô Tri đưa tay sờ lên tay Tạ Nghi đang đặt bên gáy mình, bàn tay trắng nõn đặt lên bàn tay to hơn anh một cỡ so sánh, có chút tò mò.

Tay chân anh cứ đến mùa lạnh là lại lạnh ngắt, hòa tan vào môi trường, so sánh thế này thấy rõ ràng.

“Sao thế?”

Bàn tay vốn đang đặt bên gáy anh chuyển sang nắm lấy ngón tay anh, ủ trong lòng bàn tay.

Tô Tri: “Không có gì, chỉ thấy người anh nóng quá.”

“Là do bên ngoài lạnh quá thôi,” Tạ Nghi nói: “Lạnh cóng cả người mà không biết.”

“Vậy à…” Ngón tay Tô Tri bị hắn nắm cũng ấm lên, rụt lại, giọng nhẹ như làm nũng, thủ thỉ: “Em không cảm thấy gì mà.”

Cả người đều ấm áp, Tô Tri muộn màng nhận ra, hóa ra lúc Tạ Nghi chưa đến, anh thật sự rất lạnh.

Không có so sánh thì không nhận ra, khả năng cảm nhận của Tô Tri luôn chậm hơn cơ thể rất nhiều, đợi đến khi sự việc xảy ra rồi mới nhận ra điều gì đã xảy ra.

Tô Tri vừa ngẩn ngơ, vừa nói chuyện lan man với Tạ Nghi những điều chẳng đâu vào đâu, đôi khi lời nói còn chưa kịp qua não, lướt vào rồi lại trôi đi, không biết là đang trò chuyện hay nói mê, không nhớ rõ những lời cụ thể, chỉ nhớ cằm Tạ Nghi tựa trên trán anh, lúc nói chuyện giọng nói truyền qua xương cốt, trầm thấp, như tiếng đàn cello, rót vào tai rất cuốn hút.

Tóm lại, sự mệt mỏi của nửa ngày làm việc cứ thế từ từ tan biến hết, đầu óc thoải mái thư giãn một vòng, rất dễ chịu, Tô Tri nghỉ ngơi gần xong, dụi đầu vào ngực Enigma.

“Mấy giờ rồi?” Tô Tri hỏi.

Dụi dụi hai cái, Tô Tri bỗng cảm thấy có thứ gì đó trên ngực Tạ Nghi, khẽ cấn vào má anh.

—Hử? Cái gì thế?

“Một giờ hai mươi ba phút,” Tạ Nghi khẽ nói.

Tô Tri không phản ứng kịp, lại dụi thêm hai cái, chắc chắn không phải ảo giác, đúng là có thứ gì đó đang cọ vào anh. Ở trên ngực Tạ Nghi, cứng cứng, rất nhỏ, nếu không phải vừa rồi anh dụi mạnh hơn một chút thì khó mà nhận ra.

Tô Tri lập tức quên luôn chuyện giờ giấc, tò mò hỏi: “Trong áo anh có gì thế?”

Lạ thật, đựng thứ gì à? Nhưng anh nhớ chỗ đó đâu có túi áo.

Tạ Nghi không trả lời anh.

Tô Tri càng tò mò hơn, nhúc nhích người, đổi thành tư thế nằm sấp trên người Tạ Nghi, một tay chống lên bụng dưới Tạ Nghi, chống người dậy nhìn hắn.

Hơi nóng khẽ tản ra một chút.

Anh nhìn thẳng vào mắt Tạ Nghi trước, đôi mắt màu sáng long lanh, nghi ngờ nhìn hắn, hỏi: “Tạ Nghi, cái gì thế, sao anh không nói gì?”

Rồi tầm mắt anh dời xuống vùng ngực người đàn ông, chiếc áo len dệt kim màu đen ôm sát người, nhưng chất vải cũng khá xốp, không nhìn ra manh mối gì.

Chỉ thấy ngực rất to.

Vai rộng eo thon, cơ bắp săn chắc, Tô Tri lúc tỉnh hay không tỉnh cũng đã sờ qua nhiều lần, màu đen càng làm nổi bật hơn.

Tô Tri nhìn một lúc, thật sự không nhìn ra.

Đưa tay sờ thử xem… có đường đột quá không, ban ngày ban mặt sờ ngực người ta trong xe, đúng là lưu manh.

Dù cửa sổ xe đã bật chế độ chống nhìn trộm, cũng không hay ho lắm.

Không nhìn ra là cái gì. Lạ thật.

Tô Tri tự làm mình bối rối, ánh mắt đảo qua lại giữa ngực và mặt Tạ Nghi mấy lần, phân vân giữa sờ và không sờ, lưỡng lự giữa lẽ phải và tính tò mò.

Tạ Nghi dường như thấy được sự phân vân của anh, không nói một lời kéo tay anh, đặt lên ngực mình.

“Ớ—”

Tô Tri khẽ kêu lên một tiếng, mắt mở tròn xoe, biết rõ đã bật chế độ chống nhìn trộm bên ngoài không nhìn thấy được, vẫn thấy chột dạ nhìn ngang liếc dọc, thấy bên ngoài xe không có ai đi qua, chỉ có tuyết trắng xóa và bóng cây loang lổ, mới thở phào.

“Anh làm gì thế?”

Lời vừa dứt thì im bặt.

Cách lớp áo, dưới lòng bàn tay quả thật có cảm giác cứng cứng, không phải anh tưởng lầm.

Chạm bằng lòng bàn tay càng rõ hơn, như viên sỏi.

Vị trí này… là.

Đầu óc Tô Tri hơi chậm chạp, tự dưng thấy nóng lên, não ngừng hoạt động, không thể suy nghĩ tiếp.

Một lúc lâu không nói gì.

Tạ Nghi cầm tay anh ra, rồi vén vạt áo len lên, nắm tay Tô Tri sờ dọc theo eo bụng lên trên, chạm đến ngực, giống như trước đây hắn dạy Tô Tri phân biệt trạng thái dùng lực khác nhau của cơ ngực, từ từ đặt lên.

Da thịt chạm vào nhau, không có gì ngăn cách.

Cảm giác đó càng rõ hơn.

Cảm giác cứng rắn của đá quý và kim loại, một hạt nhỏ, không lệch đi đâu được, cắm ngay đúng vị trí đó.

Có một phỏng đoán nào đó sắp sửa bật ra trong đầu, nhưng vì quá vượt ngoài lẽ thường, phá vỡ những hiểu biết trước đây của Tô Tri, nên mãi vẫn chưa hiện ra.

Tô Tri chỉ dùng đôi mắt sáng ấy nhìn Tạ Nghi, ngạc nhiên rồi bối rối, sau đó là sự ngượng ngùng khó tin, chính anh cũng không để ý, nhưng bên gáy và má đã đỏ ửng, trên nền da trắng trẻo, một lớp mây hồng lan tỏa, đáy mắt cũng trở nên ươn ướt, hơi nước mờ mịt bao phủ, đôi mắt tựa như đá quý màu sáng ấy như bị li.ếm qua, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Rõ ràng là sờ người khác, mà bản thân lại lộ ra vẻ mặt như bị làm bẩn.

Suy nghĩ của Tô Tri gần như đã ngừng hẳn, hoàn toàn dựa vào bản năng mà lướt lòng bàn tay qua, xác nhận cảm giác đó là có thật.

Lồng ngực Tạ Nghi phập phồng, hơi thở có chút nặng nề.

Một lát sau, một tay kéo vạt áo dưới lên, vén lên.

Mắt bị lóe lên một cái, một màu sáng lướt qua võng mạc.

Lần này thì đầu óc không cần phải hoạt động nữa, vì nó đã hiện ra ngay trước mắt.

Một chiếc khuyên nhỏ.

Đúng là đá quý, màu xanh lam đậm có chút lạnh lẽo, lấp lánh ánh sáng sắc lạnh, đính trên ngực trái của Enigma.

Tay Tô Tri vẫn đặt ở đó, những đốt ngón tay trắng nõn ấn một bên hơi lệch đi, viên đá quý lấp lánh giữa kẽ tay anh, chiếu đến mức đầu anh hơi choáng váng.

“Anh…”

Tô Tri thấy đầu óc quay cuồng.

Anh ngây người nhìn một lúc, rồi đột ngột quay mặt đi, nhưng khóe mắt lại không kìm được liếc lại, đôi mắt sáng đảo qua đảo lại, ánh nhìn lấp lánh, bị cảnh tượng trước mắt làm cho cổ họng nghẹn lại, giọng nói cũng biến đổi: “Anh, anh làm cái này làm gì?”

“Không phải em thích sao?” Tạ Nghi khẽ nói.

“Hả?” Tô Tri ngơ ngác: “Cái gì?”

Anh thích cái này làm gì? Anh

 đâu có sở thích quái đản như vậy, trước khi quen Tạ Nghi anh còn chẳng có khái niệm gì về nắm tay, sao lại có thể thích cái này được? Tạ Nghi nghe tin đồn này từ đâu ra vậy…

Tạ Nghi hỏi: “Hôm qua không phải em nói thích sao?”

“Anh đang nói gì vậy—”

Đang ngơ ngác, Tô Tri bỗng nhớ ra một chuyện nhỏ trước khi ngủ hôm qua.

Hôm qua trước khi ngủ, anh bỗng muốn tìm một bài luận văn, kết quả do buồn ngủ nên trượt tay bấm nhầm ứng dụng, bấm vào một ứng dụng video ngắn tự động đề xuất. Tô Tri gần như chưa bao giờ mở ứng dụng đó, hôm qua vừa mở ra đã tự động đề xuất cho anh mấy gã đàn ông khoe cơ ngực khêu gợi, đeo một đống trang sức lủng lẳng ở ngực như dây chuyền hay khuyên.

Lúc đó Tô Tri mơ màng, ngơ ngác nhìn màn hình vài giây rồi mới phản ứng lại, tắt ứng dụng đi.

Sau đó mở trang web tìm luận văn, cố gắng chống chọi cơn buồn ngủ xem khoảng mười mấy phút.

Tạ Nghi suốt quá trình đều ở bên cạnh, ôm anh, đợi Tô Tri tắt điện thoại, hỏi anh: “Thích loại này à?”

“Hửm?”

Bên cạnh đầu Tô Tri hiện ra một dấu hỏi nhỏ.

Không hiểu hắn đang nói gì.

Luận văn thì có gì thích hay không thích? Câu hỏi này lạ thật.

Nhưng xét về mặt chuyên môn, bài luận văn vừa rồi viết khá hay, rất có giá trị, có chút gợi ý cho quá trình nghiên cứu của anh, Tô Tri đã tải về rồi, định bụng mai sẽ nghiên cứu kỹ, liền gật đầu, nói: “Ừm, cũng không tệ. Buồn ngủ quá, tắt đèn đi, chúng ta ngủ thôi.”

Nói rồi ngáp một cái, dụi vào lòng Tạ Nghi.

Enigma không nói gì thêm, ôm anh tắt đèn đi ngủ.

“…”

Hóa ra là vì cái này à? Tô Tri chợt hiểu ra, rồi lại thấy thật khó tin.

Lúc đó anh hoàn toàn là vì buồn ngủ nên ngơ ngác, không phản ứng kịp, hoàn toàn không liên hệ câu hỏi của Tạ Nghi với cái video ngắn khêu gợi kia, Tô Tri chẳng hề để ý đến video đó, ngoài Tạ Nghi ra anh chẳng có hứng thú với con người, lúc đó xem chỉ thấy hơi đường đột, chứ không có cảm giác gì khác.

Đã cách lâu như vậy, ai mà biết được Tạ Nghi hỏi thích là cái video đó, anh cứ đinh ninh là Tạ Nghi hỏi anh có thích bài luận văn cuối cùng xem không, chuyện gì thế này?

Tô Tri sắp chóng mặt đến nơi rồi.

Tạ Nghi thấy vẻ mặt anh kỳ lạ, dường như cũng nhận ra điều gì đó, trong mắt đen thoáng qua vẻ khác thường, yết hầu trượt xuống, khẽ hỏi: “Thật sự không thích?”

“Dĩ nhiên— ực!”

Dĩ nhiên là không thích, em thích cái này làm gì!

Đợi đã, không đúng.

Tô Tri im lặng một cách kỳ quái, đơ người một lúc.

Đợi một chút—

Tuy hình thức có hơi quá đà, nhưng dù sao Tạ Nghi cũng là muốn làm anh vui lòng mới làm vậy.

Tô Tri vận dụng hết khả năng phân tích tình cảm cả đời để suy nghĩ, vội vàng rút lại câu trả lời phủ định suýt buột miệng nói ra.

Đã xỏ rồi, ván đã đóng thuyền, lúc này nói anh không thích cái này, thật ra là một sự hiểu lầm, chắc sẽ khiến Tạ Nghi bị đả kích nghiêm trọng lắm nhỉ.

“…Thích.”

Một lúc sau, Tô Tri khẽ đổi giọng, má ửng hồng, giọng nhỏ như muỗi kêu.

“Cũng được… khá đẹp.” Tô Tri nói năng lộn xộn chữa cháy, càng nói càng làm mình luống cuống, lại giả vờ như không có chuyện gì chuyển chủ đề, mỗi lần chột dạ là anh lại bắt đầu tìm chuyện nói lia lịa: “Xỏ ở đây không đau sao? Dù sao cũng là chỗ nàymà.”

Bình thường anh bị Tạ Nghi cắn hai cái đã thấy đau lắm rồi, không thể tưởng tượng được cảm giác bị khuyên đâm qua, sắp thấy ảo giác đau luôn rồi.

Anh muốn rút tay khỏi ngực Tạ Nghi, nhưng Tạ Nghi giữ cổ tay anh lại, tay Tô Tri đặt ở đó cũng không dám cử động mạnh, sợ vô ý làm vướng, đốt ngón tay nóng đến mức muốn co lại, nhưng chỉ có thể run rẩy một cách gượng gạo, đến đốt ngón tay cũng ửng lên màu hồng bối rối.

Rõ ràng là người sờ người khác, mà lại như bị người ta trêu ghẹo.

“Không đau.” Tạ Nghi nói.

So với những vết thương hắn từng chịu, có lẽ còn chưa bằng muỗi đốt.

Tô Tri đã nhìn thấu hắn rồi, hừ hừ: “Anh bị thương gì cũng nói không đau.”

Người đến viện điều dưỡng còn nói không sao, thì dĩ nhiên lời nói của hắn phần lớn là không thể tin được, Enigma có quá nhiều tiền án tiền sự về mặt này.

“Không thích cũng không sao, có thể hồi phục.”

Tạ Nghi thản nhiên nói: “Enigma hồi phục rất nhanh, loại xỏ khuyên đơn giản này, tháo ra vài ngày là tự động lành lại, không để lại sẹo.”

“Ồ, vậy à. Thế thì cũng tiện thật.”

Tô Tri tự dưng thở phào nhẹ nhõm, anh thấy cơ thể Tạ Nghi nhìn khá thuận mắt, có trang sức thì mới lạ thật, nhưng nếu vì thế mà để lại vết sẹo vĩnh viễn không lành được thì lại thấy hơi đau lòng, có thể hồi phục là tốt rồi.

Tạ Nghi: “Không thích thì tháo ra là được.”

Tô Tri ngập ngừng: “Cũng được… khá đẹp, đây là đá gì vậy?”

Lần này không phải để an ủi Tạ Nghi nữa, ánh mắt Tô Tri lượn lờ một hồi cuối cùng cũng dừng lại trên chiếc khuyên đính đá quý, quả thật rất đẹp, nhất là ở chỗ này, viên đá quý đẹp đẽ kết hợp với cơ thể rắn rỏi mà không quá phô trương, tạo ra một cú sốc thị giác rất mạnh.

Tạ Nghi khẽ đáp: “Kim cương, loại blue diamond, màu xanh lam đậm. Còn làm một viên màu hồng, ở nhà.”

Ồ.

Không hiểu.

Các loại đá quý, Tô Tri không quan tâm đến những thứ này lắm, về mặt này anh có thể nói là rất thẳng nam, nhưng nghe cũng biết là rất đắt.

Đẹp.

Bỏ qua hết những yếu tố xấu hổ, Tô Tri phải thừa nhận là đẹp, rất hấp dẫn, thu hút ánh mắt anh nhìn sang.

Tô Tri lấy hết can đảm nhìn kỹ vài lần, nhìn đến mức mắt không biết nên đặt vào đâu, hàng mi thẳng dài cụp xuống, như chú bướm e thẹn, vô tình bị bụi hoa giữ lại.

Giọng Tạ Nghi rất trầm, bỏ qua hơi thở ngày càng nặng nề của hắn, như không có chút gợn sóng: “Thích thì tự mình sờ thử xem.”

Yết hầu nhỏ nhắn của Tô Tri trượt xuống, khẽ nói: “Lát nữa còn phải đi làm…”

Tạ Nghi: “Ừm, vài phút thôi.”

Cuối cùng ở trong xe mất hơn hai mươi phút.

Tay Tạ Nghi dẫn dắt tay anh di chuyển, những đốt ngón tay trắng nõn của Tô Tri chạm vào chiếc khuyên kim cương xanh làm nó lung lay, da anh trắng hơn Tạ Nghi một tông, đặt chồng lên nhau như vậy, ở giữa là viên đá quý màu xanh lam lấp lánh, như một bức tranh có tầng lớp rõ ràng.

Ban đầu, tay Tô Tri cứng đờ, trong chuyện chăn gối anh vốn không chủ động, so với dáng vẻ Tạ Nghi hận không thể gặm anh từ đầu đến chân, Tô Tri lại trông chậm chạp hơn nhiều, phần lớn thời gian chỉ đơn thuần là sờ ngực sờ bụng – đây còn là thói quen được Tạ Nghi dạy rất nhiều lần mới có – và lúc Tạ Nghi yêu cầu thì dùng tay giúp hắn, còn lại nhiều nhất là lúc đ.ộng t.ình thì cắn vai Tạ Nghi, rất ít khi chủ động khám phá.

Bị Tạ Nghi nắm tay dẫn dắt một lúc, sau đó có lẽ là ký ức cơ bắp nhớ lại cách Tạ Nghi từng dạy anh v.uốt v.e chỗ này, bây giờ chỉ thêm một món đồ trang sức nhỏ, sau khi Tạ Nghi buông cổ tay anh ra, anh cũng lắp bắp tự mình tiếp tục, dần dần trở nên trôi chảy.

Trong xe, nhiệt độ ngày càng tăng cao.

Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, hơi lạnh không thể lọt vào trong xe.

Một tay của Tạ Nghi không biết từ lúc nào đã nắm lấy gáy Tô Tri, bàn tay to lớn x.oa n.ắn sau gáy anh một lúc lâu, hơi dùng sức ấn xuống, ấn Tô Tri nằm sấp trên ngực mình, đầu mũi nhỏ nhắn xinh xắn lướt qua chiếc khuyên kia.

“li.ếm thử xem, hửm?” Hắn cụp mắt nhìn hai xoáy tóc nhỏ trên đầu Tô Tri, bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng trượt từ sau gáy xuống sau đầu Tô Tri, nhìn mái tóc đen mềm mại luồn qua kẽ tay, giọng nói có một vẻ trầm thấp khác thường.

Tô Tri không nói gì, như hơi ngơ ngác hé môi, đầu lưỡi mềm mại thoáng qua giữa đôi môi.

Một lát sau, vang lên tiếng nước ướt át.

Nếu nói ngoại hình và vẻ bề ngoài là một thứ vốn liếng cố định để tìm bạn đời, thì Tạ Nghi không nghi ngờ gì đã phát huy thứ vốn liếng này đến cực điểm, lợi dụng mọi nguồn lực có thể để mê hoặc tâm trí bạn đời, giam cầm bạn đời trong chiếc lồng được chế tạo tỉ mỉ.

Đặc tính s.inh l.ý không thể bị đánh dấu của Beta, khiến hắn ngay cả sau khi trải qua kỳ mẫn cùng Tô Tri, vẫn không thể nhận được bất kỳ lời hứa hẹn chắc chắn nào, cảm giác mất kiểm soát không thể hoàn toàn trói buộc này, có lẽ sẽ khiến hắn trong quãng đời còn lại chìm vào sự lo được lo mất kéo dài, lúc nào cũng phải xác nhận đã khóa chặt người ta mới yên tâm.

Không liên quan đến việc Tô Tri có yêu hắn hay không, dã thú bẩm sinh không thể chịu đựng được sự mất kiểm soát.

Thậm chí Tô Tri càng yêu hắn, nỗi đau khổ này càng như ngọn lửa hoang tàn độc ác thiêu đốt.

—Đã yêu hắn nhiều như vậy rồi, tại sao không thể ngoan ngoãn để hắn đánh dấu chứ? Đã yêu hắn nhiều như vậy rồi, sao vẫn không thể hoàn toàn trở thành của hắn?

Dã thú sẽ không vì con mồi ngoan ngoãn chịu chết mà mềm lòng, nảy sinh ý nghĩ lương thiện, mà chỉ càng thêm tham lam không thể thỏa mãn, như giòi bám vào xương, đời đời kiếp kiếp, quấn lấy không dứt.

Hơn hai mươi phút sau, Tạ Nghi mặc áo khoác cho Tô Tri, che ô, đưa anh từ trong xe đến chân tòa nhà viện nghiên cứu cách đó mười mấy mét.

Môi Tô Tri đỏ hồng, hơi sưng, không phải kiểu sưng đều do bị m.út liên tục, mà là phần môi dưới như bị vật cứng nào đó cấn vào, sưng lên một mảng nhỏ đột ngột, hơi ửng đỏ, người không biết còn tưởng anh tự cắn phải.

Tạ Nghi đưa anh xuống lầu, đưa cho anh một chiếc ô mới chưa mở, còn nhét vào túi áo khoác của Tô Tri một chai nước cam, bảo anh mang về làm đồ ăn vặt.

Tô Tri tuy không kén ăn, nhưng khẩu phần lại rất không đều, đặc biệt không thích ăn trái cây – thật ra chủ yếu là thấy phiền phức khi phải dọn dẹp, nếu có người giúp anh cắt sẵn, hoặc uống nước ép thì không có vấn đề gì – Tạ Nghi bây giờ mỗi ngày đều chú ý uốn nắn anh điểm này.

“Tuyết rơi rồi, hôm nay em có về đúng giờ không?”

“Ừm, chắc sẽ không làm thêm giờ đâu.” Tô Tri gật đầu, khẽ nói: “Lát nữa em nhắn tin cho anh.”

Hai người nói chuyện vài câu đơn giản, Tạ Nghi sờ má anh, ánh mắt dừng lại trên đôi môi hơi sưng của anh một lát, đầu ngón tay cái vô tình ấn nhẹ lên đó, thản nhiên nói: “Lần sau cẩn thận một chút, suýt nữa thì rách rồi.”

“…”

Tô Tri tức giận quay mặt đi. Trách ai bây giờ?

Khóe mắt anh nhìn thấy dáng vẻ Tạ Nghi đứng dưới ô, trong đầu không kiểm soát được hiện lên cảnh tượng vừa rồi trong xe, bị người ta ấn đầu li.ếm láp trên ngực.

Tạ Nghi mặc chiếc áo khoác dài chỉnh tề, chiếc áo khoác dài tôn lên vóc dáng cao lớn thon dài, vai lưng thẳng tắp của hắn, màu mắt còn lạnh lẽo hơn cả tuyết, qua vẻ ngoài lạnh lùng ấy, hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh tượng bên dưới.

Không ai có thể tưởng tượng được, tên bạo chúa lạnh lùng thường ngày cởi áo ra, lại vì để quyến rũ bạn đời mà xỏ một chiếc khuyên lấp lánh.

Tạ Nghi thấy anh hơi tức giận, biết điều dừng lại, lại khẽ véo cằm anh một cái, rồi rút tay về.

“Trước khi tan làm nhắn tin cho tôi.” Tạ Nghi nói.

Tô Tri dùng một ngón tay đẩy hắn: “Biết rồi, anh mau đi làm đi, dù là sếp cũng đừng có tùy tiện đi trễ như vậy.”

“Ừm.” Tạ Nghi véo ngón tay anh một cái, cuối cùng cũng quay người đi.

Tô Tri nhìn bóng Tạ Nghi đi xa, biến mất, vẫn đứng yên tại chỗ một lúc.

Hơi nóng, hình như hơi nóng trong xe vẫn chưa tan hết, anh đứng đây một lát cho bình tĩnh rồi mới quay lại.

Tô Tri lấy chai nước cam Tạ Nghi để lại trong túi áo khoác ra, vặn nắp chai, ừng ực uống hai ngụm, cảm thấy hơi nóng đó đã bớt đi chút, vị kim loại lạnh tanh đặc trưng trong miệng cũng bị át đi, được thay thế bằng vị chua chua ngọt ngọt của nước trái cây.

“Ting tong.”

Điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn, là của Enigma vừa mới rời đi không lâu gửi đến hỏi: [Về chưa? Bên ngoài lạnh, đừng ở lại lâu quá.]

!!

Sao Tạ Nghi biết anh chưa vào? Chẳng lẽ trốn ở đâu đó nhìn anh à?

Tô Tri lập tức ngẩng đầu, nhìn ngang liếc dọc.

Kết quả không thấy dấu vết gì, Tạ Nghi quả thật đã lái xe đi rồi, Tô Tri đành phải thừa nhận có lẽ là vì Tạ Nghi quá hiểu anh.

[Ừ ừm, về rồi, em đang về đây.]

Tô Tri nhắn lại, chột dạ quay người đi vào trong tòa nhà.

Khi bước vào cửa tòa nhà, Tô Tri nhìn một bông tuyết bị gió thổi từ mái hiên xuống chân mình, hơi nóng nguội đi, đầu óc cũng theo đó mà bình tĩnh lại, bỗng dưng nghĩ.

Tạ Nghi hiểu rõ từng hành động cử chỉ của anh đến vậy, thậm chí cả tính cách và suy nghĩ của anh.

Vậy thì, những chuyện xảy ra tối qua và vừa rồi, là do Tạ Nghi thật sự nhầm lẫn, cách mười mấy phút mà lại tưởng anh thích cái video khêu gợi kia.

Hay là—

Chỉ là muốn mượn cớ bắt nạt anh.