Vụng Trộm

Chương 2



Đẹp trai đến mức phạm luật rồi.

 

Tôi dời mắt đi, giả vờ đoan trang cầm lấy bút:

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

“Chị em thân thiết không có thù hận qua đêm đâu mà.”

 

Triệu Diễn Tranh nói: “Lần sau nhớ mở mắt to ra.”

 

“Hả?”

 

“Gã đàn ông đó không đáng tin.”

 

Tôi hừ lạnh: “Hắn không đáng tin, vậy ai mới đáng?”

 

Triệu Diễn Tranh khoác áo lên, thản nhiên đáp:

 

“Cảnh sát nhân dân.”

 

3

 

Buổi tối trời vừa mưa xong.

 

Đường nhựa bóng loáng, trơn trượt vì nước.

 

Triệu Diễn Tranh đưa tôi về nhà.

 

Lúc đó tôi mới sực nhớ ra:

 

“Em trai tôi đâu rồi?”

 

Triệu Diễn Tranh đi sau lưng tôi, cái bóng cao lớn của anh đè lên bóng tôi.

 

“Anh ta có việc, về trước rồi.”

 

Bất ngờ vậy luôn à?

 

Tôi khoanh tay, lầm bầm không vui:

 

“Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, không thèm lo cho chị nó nữa.”

 

Nói xong quay sang nhìn Triệu Diễn Tranh:

 

“Còn cậu cũng mặc kệ chị gái à?”

 

“Chị ấy có người lo rồi.”

 

Thôi xong, chẳng lẽ bị Thường Việt dẫn đi mất rồi?

 

Tôi cuống cuồng lấy điện thoại, gửi WeChat cho An Dự Hàng, chính là em tôi:

 

“Có việc cho mày đây.”

 

“?”

 

“Tối nay canh chừng Triệu Gia Linh, bằng mọi cách.”

 

Thằng nhóc này từ bé đã bướng bỉnh, chẳng bao giờ nghe lời.

 

Tôi cứ tưởng nó sẽ mắng tôi điên.

 

Ai ngờ nó chỉ trả lời đúng ba chữ: “Biết rồi.”

 

Có gì đó sai sai.

 

Nhưng tôi lại không nghĩ ra chỗ nào.

 

“Đến nơi rồi.”

 

Triệu Diễn Tranh bỗng nhắc tôi.

 

Tôi mới phát hiện đã đứng trước cửa nhà.

 

Tôi mở cửa, quay lại nói: “Trễ thế này rồi, cảm ơn cậu nha.”

 

Đi nhanh đi, cậu vừa đi là tôi còn đi tìm nam thần.

 

Triệu Diễn Tranh đứng ngay cửa, không nhúc nhích.

 

Im lặng lan tỏa trong không khí.

 

Tôi đành khách sáo: “Hay… vào uống ngụm nước nhé?”

 

“Cảm ơn.”

 

Triệu Diễn Tranh chen qua khe cửa bước vào, “Tôi bị ướt mưa, có thể cho tôi mượn áo sơ mi nam không?”

 

Tôi ngẩn người.

 

“Vậy cậu chờ chút.”

 

Nghe vậy, ánh mắt Triệu Diễn Tranh tối đi, khẽ ừ, lười nhác dựa vào tủ giày ở hành lang, không vào trong.

 

Tôi vào phòng khách, lục vali cũ của An Dự Hàng lấy một chiếc áo sơ mi trắng chưa mặc.

 

“Vào thay đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi vừa quay lại thì suýt cắn trúng lưỡi.

 

Nhiệt bốc lên sau gáy.

 

Triệu Diễn Tranh không biết từ lúc nào đã cởi áo khoác ngoài.

 

Cúc áo sơ mi trắng cởi một nút, ngón tay thon dài vô thức đặt lên nút thứ hai, bước về phía tôi.

 

Từ góc nhìn của tôi, có thể thấy rõ yết hầu tròn trịa và xương quai xanh trắng trẻo của anh.

 

Vòng eo bị thắt lưng siết lại, nhỏ hơn so với người cùng tuổi, toát lên sức mạnh cuồn cuộn.

 



 

Không được nghĩ bậy về cậu em trai nhỏ tuổi.

 

Đặc biệt là mình còn nhìn nó lớn lên nữa chứ.

 

Tôi cố nén nhịp tim, vội vàng quay đi.

 

Tim đập thình thịch.

 

“Sao thế?”

 

Giọng Triệu Diễn Tranh mát lạnh, ánh mắt trong veo khiến tôi càng thêm xấu hổ.

 

Tôi đẩy mạnh anh vào phòng, đóng cửa:

 

“Tự thay đi, có gì gọi tôi.”

 

Khoảng ba phút sau, cửa hé mở.

 

Giọng Triệu Diễn Tranh vang lên: “Áo này có vấn đề.”

 

“Không thể nào, đồ mới mà, để tôi xem——”

 

Tôi đẩy cửa bước vào, suýt lóa mắt.

 

Trời ơi, cơ bụng và đường rãnh người cá trắng bóc cứ thế mà hiện ra trước mắt?

 

Còn hai chỗ hồng hồng phía trên…

 

Đây là phần thưởng của cảnh sát nhân dân sao?

 

Triệu Diễn Tranh không ngờ tôi vào, sững lại một chút.

 

Sau đó điềm nhiên quay mặt đi, cúi đầu, giọng hơi khàn:

 

“Ánh sáng mờ quá, tôi nhìn không rõ, giúp tôi chút.”



 

Cúc thứ hai từ dưới lên bị may chặt, không cài được.

 

Cúc cuối cùng thì cài được nhưng chặt quá, không gỡ ra được.

 

Áo bị kẹt trên người Triệu Diễn Tranh, nếu không xé áo thì phải nhờ người giúp.

 

Tôi mặt đỏ, giúp anh tháo cúc.

 

Khoảng cách gần khiến hơi ấm truyền sang.

 

Triệu Diễn Tranh khẽ ho, hơi lùi lại, lưng chạm tường.

 

Khi anh thở, đường cong vai cổ rõ ràng.

 

Tôi cuống quýt cúi đầu, đầu va vào một cảm giác mềm mềm đầy đặn.

 

Ờ…

 

Va vào n.g.ự.c anh rồi.

 

Trắng, đầy, mềm và bật nảy.

 

Vừa cứng vừa mềm.

 

Không gian im lặng đến kỳ quặc.

 

Tiếng tích tắc của đồng hồ như hòa vào nhịp tim đập gấp.

 

“C-các anh cảnh sát, ai cũng… thân hình tốt vậy sao…”

 

Tôi l.i.ế.m môi khô khốc.

 

Triệu Diễn Tranh giọng khàn khàn: “Ừ, thường xuyên tập luyện, tạm được.”

 

Trước khi đến chắc chắn anh đã tắm rồi.

 

Tôi ngửi thấy mùi sữa tắm bạc hà thơm mát.

 

Tôi biết không nên, nhưng tay không kiềm được.

 

Chầm chậm chạm lên cơ bụng anh.

 

Rãnh là rãnh, khe là khe.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com