Triệu Gia Linh cười, chỉ vào tôi nói: "Ôi, xin lỗi nhé, cô ấy là nghiên cứu sinh tiến sĩ luật, thật sự không xứng theo đuổi bạn trai của bạn đâu, thất lễ rồi."
Tôi nhìn Triệu Gia Linh, nước mắt lưng tròng, buồn bã nói: "Cô ấy là người học y, cũng chẳng xứng."
Cặp đôi đối diện nhìn nhau, sắc mặt hết sức phức tạp.
Lúc này, lớp trưởng vội vàng nhảy vào can ngăn.
Cô ấy chỉ vào dấu hôn trên cổ Triệu Gia Linh: "Này! Triệu Gia Linh, khai thật đi, cậu có bạn trai rồi đúng không?"
Triệu Gia Linh lúc đầu còn thả lỏng, bỗng cứng đờ người, liếc nhìn tôi rồi bình thản trả lời: "Đúng vậy, tôi có bạn trai rồi."
"Nhanh kể đi, anh ấy thế nào?"
Triệu Gia Linh mỉm cười, gằn từng chữ: "Giàu, đẹp trai, tính cách tốt, nhỏ tuổi hơn."
Mọi người bắt đầu xôn xao: "An Ninh, sao rồi? Nhớ hai người thi đua từ nhỏ mà, giờ người ta đã có dấu dâu tây rồi, không lẽ cậu vẫn độc thân?"
Một khoảnh khắc, lòng hiếu thắng thắng lý trí.
"Xin lỗi nhé, tôi cũng có rồi."
Nói xong, tôi liếc nhìn Triệu Gia Linh, "Cao ráo, khỏe mạnh, thông minh, nhỏ tuổi hơn."
Lớp trưởng suýt nữa thì khóc vì ngưỡng mộ.
Lớp trưởng đột nhiên lên tiếng, nói nhẹ nhàng: "Hai người có phải đã làm mối cho nhau với em trai của đối phương rồi không?"
"Không phải!"
Tôi và Triệu Gia Linh đồng thanh phủ nhận một cách dứt khoát.
Triệu Gia Linh: "Em trai tôi không thông minh."
Tôi: "Em trai tôi không đẹp trai."
Triệu Gia Linh lạnh lùng cười: "Tôi không mắt mù đến mức ấy, không đến mức đói khát mà lựa đại."
Tôi càng kiêu ngạo hơn: "Cho dù đàn ông trên thế giới c.h.ế.t hết, tôi cũng không thèm để mắt tới em trai cô."
Vừa dứt lời, xung quanh im lặng như tờ.
Tạch!
Một que diêm bật ra tia lửa.
Lớp trưởng há hốc mồm, quay lại nhìn chúng tôi.
"Chào hai vị đẹp trai, xin hỏi các bạn là..."
Tôi chợt giật mình.
Cùng lúc đó, tôi và Triệu Gia Linh quay lại.
Một chiếc xe địa hình đỗ bên đường.
An Dự Hàng mặc áo khoác đen, dựa lười vào xe, bóng tối che khuất khuôn mặt, không thể nhìn rõ biểu cảm.
Triệu Diễn Tranh tay xách áo khoác, vắt lên vai, áo sơ mi trắng xắn tay, một tay đút túi, miệng mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh như băng.
Lớp trưởng chẳng hiểu chuyện, ngớ ngẩn cười nói: "Nói thật... em trai của các cậu thật sự đẹp trai đấy, tôi có thể xin WeChat không?"
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Bầu không khí trở nên kỳ quái.
An Dự Hàng cười với mọi người: "Xin lỗi, tôi đến đón người nhà về."
"Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta về nhà thôi."
Tôi vội vàng kéo Triệu Gia Linh, nhét cô ấy vào ghế phụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Triệu Gia Linh gần như phát điên, không ngừng mắng tôi: "An Ninh, cái con khỉ nhà cậu——"
Rầm!
Cửa xe đóng lại, chặn tiếng mắng của cô ấy.
Tôi chỉ kịp thấy ánh mắt Triệu Gia Linh mở to kinh ngạc, tay liên tục đập vào cửa xe.
Nhưng tôi không quan tâm nữa.
Triệu Diễn Tranh bước dài, đi tới gần tôi.
Tôi hoảng loạn mở cửa ghế sau.
Cạch.
Không mở được.
"An Dự Hàng! Mở cửa đi!"
Không biết từ lúc nào, An Dự Hàng đã ngồi ở ghế lái.
Anh ta thản nhiên quay lại, qua cửa sổ một nửa hạ xuống nói: "Cửa xe bị hỏng rồi, để Triệu Diễn Tranh đưa chị về nhé."
Nói xong, anh ta khởi động xe và lái đi mất.
Tôi ngây ra.
Điều này là sao?
Bất chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
Ai đó từ phía sau đến gần, giọng trầm lạnh vang lên.
"Toàn bộ đàn ông trên thế giới c.h.ế.t hết, chị cũng không thèm để ý tôi. Vậy tối qua, ai là người vừa khóc vừa bảo tôi nhẹ tay?"
...
Trên đường về nhà, tôi chỉ biết mím môi, không nói một lời.
Biết rằng tối nay chắc sẽ không yên ổn.
Vừa vào nhà, Triệu Diễn Tranh đã đẩy tôi vào góc tường.
Một chân dài gác vào giữa hai chân tôi.
Cạnh bàn lạnh buốt đẩy vào lưng tôi.
Tôi mềm nhũn, ngồi phịch xuống đùi anh ấy.
"Anh định làm gì?"
"Đang nghĩ xem có nên diệt sạch tất cả đàn ông trên thế giới không."
Triệu Diễn Tranh chậm rãi tháo cà vạt, buộc tay tôi lại, "Sau đó bắt chị yêu tôi."
Ngón tay anh ấy có những vết chai dày, như thể từng cầm súng.
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, nụ cười lạnh lùng, tay vừa chạm vào tôi khiến tôi gần như không thể chịu đựng nổi.
"Yêu chưa?"
Tôi run rẩy, không thể nói thành lời.
Triệu Diễn Tranh liếc nhìn sàn nhà thảm hại, mỉm cười: "Biết rồi, chị à, không cần nói nữa."