Vươn Lên Cành Cao

Chương 1: 1



Ta c.h.ế.t rồi, tộc nhân lại muốn hợp táng ta cùng Tạ Ngôn Chi.

 

Âm phong gào thét, ta liều mạng ngăn cản.

 

Bọn họ không biết, Tạ Ngôn Chi chính là kẻ ta đã tự tay hạ độc g.i.ế.c chết.

 

Phẫn nộ đến mức trọng sinh.

 

Ta xoa lọ thuốc độc trong tay, cân nhắc kiếp này là nên tiếp tục hạ độc hắn, hay là thành toàn cho hắn.

 

Ngay lúc ấy, trong thân thể ta vang lên một giọng nói khác:

 

“Loại bại hoại như vậy giữ lại làm gì, c.h.é.m đi bón cho hoa, đến hoa cũng phải thấy ghê tởm.”

 

01.

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Phòng trong âm u mờ mịt, ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, rọi vào một mảng lạnh lẽo tăm tối.

 

Phải mất một lúc lâu ta mới thích ứng được, rồi chợt nhận ra, ta đã trọng sinh.

 

Trọng sinh vào ngày Tạ Ngôn Chi nạp Hứa Thanh Dung vào cửa.

 

Ta đưa tay lần dưới gối, mò ra một gói thuốc độc.

 

Không nhịn được bật cười.

 

Đây là thuốc độc chuẩn bị cho Tạ Ngôn Chi, không ngờ kiếp này lại một lần nữa nhìn thấy gói thuốc ấy.

 

“Chẳng lẽ ông trời cho ta trọng sinh là để ta hạ độc hắn lần nữa?”

 

Cũng không phải không thể.

 

Không ngờ lời vừa dứt, bên tai lại vang lên một giọng nam trầm thấp:

 

“Loại bại hoại như vậy giữ lại làm gì, c.h.é.m đi bón cho hoa, đến hoa cũng phải thấy ghê tởm.”

 

Ta giật mình, trong phòng rõ ràng không có ai khác, vậy ai đang nói chuyện với ta?

 

“Đừng tìm nữa, ta ở trong thân thể ngươi.”

 

Ta: “…”

 

Sống hai kiếp, đây là lần đầu tiên ta gặp chuyện ly kỳ như vậy.

 

Trong thân thể ta… lại có thêm một hồn phách khác?

 

“Các hạ là ai? Vì sao lại ở trong thân thể ta?”

 

Nam nhân nói:

 

“Ngươi đã không nhận ra ta, vậy thì cứ xem ta là thần tiên đi.”

 

Ta ngẩn ra một thoáng, sau đó bật cười: “Thật biết bịa chuyện, đã là thần tiên sao không thoát ra, lại bị nhốt trong thân xác phàm nhân của ta?”

 

“Nếu không thì ngươi giải thích thế nào, vì sao hồn phách của ta lại ở trong thân thể ngươi?”

 

Quả thực ta không sao giải thích nổi.

 

Có điều, ta còn có thể trọng sinh, trên đời này thực sự có thần tiên cũng chẳng có gì lạ.

 

Nam nhân không nói thêm gì nữa, mặc ta gọi thế nào cũng không lên tiếng.

 

Ta dứt khoát không để ý tới hắn nữa, mở cửa gọi Tiểu Đào vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tiểu Đào khóc thút thít: “Phu nhân, phía trước đang bái đường rồi, bọn họ thật quá đáng, người thật sự định nhẫn nhịn sao?”

 

Ban đầu ta cũng định nhẫn nhịn đôi ba ngày, nhưng giờ thì không.

 

“Nhẫn gì mà nhẫn, đi theo ta!”

 

Ta và Tiểu Đào xông thẳng tới tiền sảnh.

 

Tạ Ngôn Chi vận hỉ phục đỏ chói, trông chẳng khác nào đang nghênh đón chính thê, cùng Hứa Thanh Dung bái đường, nhận lời chúc tụng từ thân bằng cố hữu.

 

“Tạ Ngôn Chi!”

 

Ta vừa bước vào, Tạ Ngôn Chi lập tức biến sắc.

 

Những người khác cũng bắt đầu xì xào bàn tán.

 

“Đó chẳng phải là chính thê mà đại nhân cưới hai tháng trước sao? Nghe nói là ân nhân cứu mạng của ngài ấy.”

 

“Ân nhân thì sao chứ, môn không đăng, hộ không đối, Tạ đại nhân cũng là người quá nhân nghĩa rồi, một kẻ hái chè nhỏ nhoi sao xứng làm chính thê.”

 

“Nhìn không ra lại là một kẻ ghen tuông, thế này là muốn tới phá đám rồi.”

 

Ta không để ý tới những lời lẽ nhảm nhí kia, dừng bước trước mặt Tạ Ngôn Chi.

 

Hắn đúng là có dáng dấp không tồi, thân hình cao ráo, dung mạo tuấn tú nho nhã, bằng không năm xưa ta cũng chẳng động lòng vì hắn.

 

Nhưng chỉ là bên ngoài tô son trát phấn, bên trong lại mục nát thối rữa.

 

Tạ Ngôn Chi trừng mắt nhìn ta, giận dữ quát:

 

“Diêu Oánh, nàng tới đây làm gì? Chẳng phải đã bảo nàng đừng tới sao?”

 

Ta lạnh lùng cười: “Ta là chính thê của ngươi. Nếu ta không có mặt, hôm nay dù ngươi có nạp mười người thiếp thì cũng không được tính.”

 

Tạ Ngôn Chi nghiến răng nghiến lợi: “Ta đã nói rồi, Thanh Dung là bình thê, nàng đừng có vô lý làm càn.”

 

“Chính thê không đồng ý, dù là bình thê hay thiếp, đều không thể tính.”

 

Tạ Ngôn Chi kéo ta sang một bên, hít sâu một hơi, cố nén giận:

 

“Ta biết nàng đang trách ta, nhưng ta thề, dù Thanh Dung có vào cửa, ta vẫn sẽ đối tốt với nàng, nàng vĩnh viễn là thê tử của ta!”

 

Kiếp trước, lời này ta vốn đã không tin, huống hồ gì là kiếp này.

 

Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của Tạ Ngôn Chi, ta hất tung bàn tiệc.

 

“Chư vị thân hữu có mặt hôm nay, xin làm chứng cho ta một lời. Hắn, Tạ Ngôn Chi, dối lừa thê tử, phế bỏ hứa hẹn, nay lại muốn hưu thê lấy thú thiếp. Ta, Diêu Oánh, không thèm một nam nhân như thế. Từ hôm nay, ta cùng hắn hòa ly!”

 

“Diêu Oánh, nàng dám!”

 

“Tạ Ngôn Chi, ngươi nên biết, trên đời này không có chuyện gì là ta không dám làm nữa rồi.”

 

Ta đã c.h.ế.t một lần, ai sợ ai chứ.

 

Ta nhìn chằm chằm vào Tạ Ngôn Chi, đánh đổ long phụng chân đèn, lửa bùng lên, cháy lan sang dải lụa đỏ treo trên tường.

 

Trường hợp lập tức hỗn loạn, có người hô hoán cứu hỏa, có người sợ hãi bỏ chạy.

 

“Ngươi… ngươi là đồ đàn bà ghen tuông! Ta muốn hưu ngươi!”

 

Ta mỉm cười, kéo tay Tiểu Đào bước ra khỏi cửa.

 

Tạ Ngôn Chi, đây chỉ mới là bắt đầu. Chuyện giữa ta và ngươi, còn chưa kết thúc đâu.