“Vậy thì thích khách không nhắm vào vương gia nhà ngươi, mà là nhằm vào Tề Vương sao?” – ta hỏi.
“Không rõ. Khi ấy năm tên thích khách chia nhau tấn công bốn phía, hoàn toàn không thể xác định mục tiêu của bọn chúng là ai.”
“Vậy ngoài vương gia nhà ngươi ra, còn ai bị thương nữa không?”
Vương Đạo An đáp: “Tề Vương cũng giống vương gia nhà ta, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
Ta xoa cằm, không nói gì.
“Biểu cảm đó là sao?” – Vương Đạo An nghi hoặc nhìn ta.
“Ta đang suy nghĩ… nếu điều tra được thân phận của thích khách, thì hẳn có thể lần ra lai lịch của chúng. Như vậy theo lẽ thường, cũng sẽ biết được vì sao bọn chúng lại liều c.h.ế.t ám sát đương kim Tề Vương và Tấn Vương.”
Biết đâu, còn có thể tìm ra nguyên do khiến hồn phách của Tấn Vương bị đẩy ra khỏi thân xác.
Vương Đạo An nhíu mày:
“Ngươi nói cũng có lý.”
“Dĩ nhiên rồi, ta là người thông minh nhất thôn chúng ta đấy.”
“Vậy thì vấn đề là… làm thế nào để tra ra thân phận của thích khách đây?” – Vương Đạo An hỏi ta.
Lúc này đến lượt ta cạn lời.
Tấn Vương cười lạnh một tiếng:
“Ngươi đã là người thông minh nhất trong thôn, sao lại đi gả cho tên như Tạ Ngôn Chi?”
“Vương gia, ngài nhất định là từng làm việc trái với lương tâm, bằng không, vì cớ gì thích khách lại phải liều c.h.ế.t hành thích ngài, biết rõ đi thì không có về?”
Tấn Vương hừ một tiếng, không đáp.
“Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, ta có một thủ pháp gia truyền, có thể phân biệt thân phận của người chết.”
Vương Đạo An lập tức tò mò: “Vậy ý ngươi là sao?”
“Nếu còn giữ được t.h.i t.h.ể của đám thích khách, dẫn ta đi xem thử. Biết đâu ta có thể nhận ra được điều gì đó, nếu thật sự có thể giúp nhận diện thân phận của chúng, thì truy ra lai lịch sẽ dễ hơn rất nhiều, chẳng phải là một công đôi việc sao?”
Nói xong, ta bưng chén trà lên uống một ngụm — trà quá nóng, vội vàng nhét miếng dưa hấu vào miệng.
Tiểu Đào cuống quýt đổi trà cho ta, rồi lại rót thêm một chén cho Vương Đạo An.
Không biết Vương Đạo An đang suy nghĩ gì, do dự mãi không nói.
“Thi thể của đám thích khách… chắc vẫn còn ở Đại Lý Tự, nhưng có thể gặp được hay không thì khó nói.”
Tấn Vương cũng không lên tiếng.
“Không gặp được thích khách cũng không sao, vậy thì dẫn ta đi thăm vương gia nhà ngươi?”
Lần này, Vương Đạo An đồng ý rất dứt khoát:
“Chuyện này thì ta có thể làm chủ, ta sẽ đưa ngươi đi thăm vương gia nhà ta.”
04
Tấn Vương năm nay hai mươi mốt tuổi, dung mạo cũng rất tuấn tú.
Gương mặt trẻ tuổi, dù đang hôn mê nhưng vẫn toát lên khí thế và sức sống của thanh xuân.
“Hắn bị thương ở đâu vậy?” – Ta kéo chăn lên xem, bên dưới là thân thể trần trụi. Ta tặc lưỡi một tiếng: “Thân hình của vương gia thật là đáng khen.”
Tấn Vương nổi trận lôi đình: “Ngươi muốn bản vương chặt đứt cái tay bẩn thỉu của ngươi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vương gia, ngài nên rời khỏi thân thể có cái ‘tay bẩn’ của ta trước đã rồi hãy nói.”
Nhất Phiến Băng Tâm
“Ngươi… hừ! Đợi bản vương khỏi bệnh, sẽ là kẻ đầu tiên ta giết.”
“Hay là ta tự sát bây giờ nhé? Không biết nếu ta c.h.ế.t thì hồn phách của ngài sẽ ra sao nhỉ?”
Tấn Vương bị ta chọc tức đến mức không thèm nói nữa.
“Ngươi biết y thuật?” – Vương Đạo An hỏi ta.
“Ừm, ta đã nói rồi mà, ta cũng có chút bản lĩnh đấy.”
Ta bắt mạch cho Tấn Vương, lại kiểm tra vết thương của hắn.
“Kỳ lạ, mạch tượng rất mạnh, sao lại vẫn còn hôn mê không tỉnh?”
“Chẳng lẽ là trúng độc?”
Ta lắc đầu, bởi chính ta cũng không thể xác định.
Mạch tượng kia hoàn toàn không thể lý giải.
“Vương gia…” – Ta vừa định mở miệng hỏi Tấn Vương, thì hắn đã lên tiếng trước: “Ngươi muốn hỏi ta, có thể tới Đại Lý Tự xem t.h.i t.h.ể bọn thích khách không?”
Ta sững người, theo bản năng gật đầu:
“Nếu có thể thấy được, thì tốt quá. Biết đâu có thể giải được…”
Tấn Vương lại lần nữa cắt lời ta, ngắn gọn mà dứt khoát: “Được!”
Lần này đến lượt ta kinh ngạc.
Tấn Vương sao bỗng nhiên lại đổi ý?
Là điều gì khiến hắn thay đổi chủ kiến?
“Dưới gối ta có một con dấu, ngươi lấy ra đi.” – Tấn Vương nói.
Trước mặt Vương Đạo An, ta cúi người, từ dưới gối của Tấn Vương lấy ra một con dấu tư nhân.
Vương Đạo An trợn mắt há hốc mồm.
Hắn không hiểu vì sao ta lại biết cả chỗ cất đồ của Vương gia.
“Nếu không phải vương gia nhà ta đang nằm ở đây, ta đã nghi ngờ ngươi chính là vương gia rồi đó.” – Hắn lẩm bẩm.
Tưởng tượng hạn hẹp quá rồi, con người ngoài thân xác ra, còn có hồn phách nữa kia mà.
“Ngươi cứ coi ta là vương gia nhà ngươi đi cho rồi.”
Vương Đạo An cạn lời, vội vã ra ngoài thu xếp chuyện để ta tới Đại Lý Tự.
Ta ở trong phủ chẳng có việc gì làm, liền sai người trong vương phủ làm cho ta một đống điểm tâm.
Phải nói thật lòng, điểm tâm trong phủ Tấn Vương… đúng là ngon đến phát khóc.
“Vương gia, nếu có thể xem thêm vết thương của Tề Vương thì càng tốt.”
Ta nằm trên ghế dựa quý phi, vừa ăn vừa nói chuyện với Tấn Vương, có câu có câu không.
Hắn sai ta vào thư phòng lấy mấy quyển sách.
Chủ yếu là để hắn xem, chứ ta vừa đọc là đã buồn ngủ.
Mà ta còn phát hiện ra một chuyện rất khủng khiếp —
Khi ta ngủ, hắn vẫn có thể tiếp tục điều khiển thân thể của ta!