Vươn Lên Cành Cao

Chương 7



Ta cười lạnh:

 

“Giả dối, vương gia vẫn nên an phận một chút thì hơn. Mạng tiện như ta, không đáng để ngài phí lời.”

 

Mạng tiện đâu chỉ có mình ta — toàn bộ dân Kim Lộc, thậm chí là bách tính thiên hạ, trong mắt đám hoàng thân quốc thích kia, chẳng qua cũng chỉ là cỏ rác.

 

Sống hay chết, đều nằm trong một ý niệm của bọn họ.

 

Mà sự phản kháng của chúng ta, chẳng khác gì ve sầu lay cây, thấp hèn lại buồn cười.

 

“Diêu cô nương!”

 

Vương Đạo An đứng ngoài song sắt, sắc mặt trầm xuống.

 

Ta liếc nhìn hắn một cái, rồi nhắm mắt lại.

 

Nói thêm cũng vô ích.

 

Vương Đạo An thở dài:

 

“Ta biết chuyện của cô rồi. Cô là người Kim Lộc, năm tên thích khách hôm đó ở Đại Lý Tự… đều là đồng hương của cô?”

 

“Không sai. Huynh trưởng ta nằm ở đó, mà ta… đến khóc cũng không dám khóc.”

 

Vương Đạo An lại thở dài, chắc hắn cũng không biết nên nói gì thêm.

 

“Cô… cố gắng nghỉ ngơi.” – Vương Đạo An nói – “Tấn Vương vẫn chưa tỉnh, ta chỉ có thể cố gắng nghĩ cách xem có thể cứu cô ra được hay không.”

 

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

 

Ta ngồi đó, mê mê man man, trước mắt không ngừng hiện lên những khuôn mặt thân quen — nụ cười của cha mẹ, dáng hình của huynh trưởng, còn có cả những người quen trong tộc…

 

Ta ngã xuống đất, lũ chuột trên người ngày càng nhiều.

 

Chết cũng tốt, ít nhất… có thể gặp lại cha mẹ.

 

Người đời đều biết, Kim Lộc Qua Phiến — ngàn vàng khó cầu.

 

Lý do khó cầu, không vì gì khác, chỉ bởi sản lượng quá ít, lại chỉ hái phần búp non vào đầu xuân, số lượng cực kỳ hạn chế.

 

Hằng năm, rất nhiều thương nhân lặn lội tìm đến Kim Lộc để mua trà, nhưng Kim Lộc nằm sâu trong núi, dân làng không ra ngoài, mà người ngoài… vĩnh viễn cũng không thể vào trong.

 

Cũng chính vì có được tấm bình phong tự nhiên như thế, mới bảo toàn được tính mạng của bao thế hệ người Kim Lộc.

 

Thế nhưng: “ngọc quý mang họa”, kẻ dòm ngó mưu đồ, xưa nay chưa từng ngừng lại.

 

Kiếp trước, ta và ca ca xuống núi bán trà, gặp được Tạ Ngôn Chi đang bị thương.

 

Chúng ta không đành lòng nhìn hắn c.h.ế.t trong núi, nên đưa hắn về nhà, cẩn thận cứu chữa, giữ được một mạng cho hắn.

 

Cũng trong quãng thời gian chung sống ấy, ta và hắn nảy sinh tình cảm.

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Ta tưởng rằng, đó là lương duyên trời định, chẳng ngờ… lại trở thành bùa đòi mạng của cả tộc nhân.

 

Nửa năm sau khi Tạ Ngôn Chi rời đi, bỗng dưng có rất nhiều người xông vào núi Kim Lộc.

 

Bọn họ ép buộc tộc nhân chúng ta giao nộp trà trường, bắt mọi người làm nô lệ trồng trà, toàn bộ lá trà phải vô điều kiện cung ứng cho chúng.

 

Tộc nhân tay không tấc sắt, sao địch nổi bọn người cầm đao mặc giáp?

 

Xung đột xảy ra, tộc nhân c.h.ế.t chóc vô số, cha mẹ ta cũng c.h.ế.t trong tay chúng, còn ca ca… thì bặt vô âm tín.

 

Chính vào lúc ấy, Tạ Ngôn Chi lặng lẽ quay trở lại.

 

Ta theo hắn đến kinh thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta cứ ngỡ, hắn là sự cứu rỗi của đời ta, là khởi đầu cho một cuộc sống mới.

 

Nào ngờ, tất cả từ đầu đến cuối… chỉ là một âm mưu được sắp đặt.

 

Những kẻ xông vào Kim Lộc, là người của Tề Vương.

 

Bởi thánh thượng yêu thích Kim Lộc Qua Phiến, Tề Vương vì muốn lấy lòng hoàng thượng, không tiếc điều động binh lực, cướp đoạt trà trường, trấn áp bách tính, tàn sát không gớm tay.

 

Sau khi biết được sự thật, ta muốn bàn bạc với Tạ Ngôn Chi đối sách, thậm chí sẵn sàng hạ mình, đi cầu xin Tề Vương nương tay.

 

Nhưng ta không ngờ được, người xuất hiện lại là Từ Thanh Dung.

 

Nàng ta để ép ta rời đi, đã tự mình nói ra chân tướng — binh lính của Tề Vương có thể thuận lợi vào được Kim Lộc, là bởi vì Tạ Ngôn Chi.

 

Chính Tạ Ngôn Chi đã dẫn đường, đưa người của Tề Vương vào núi Kim Lộc.

 

Việc hắn cưới ta, không phải vì yêu thương, mà chỉ vì muốn nắm ta trong tay một quân cờ sống, để một ngày kia đổi lấy nhiều lợi ích hơn trước mặt Tề Vương.

 

Ngày hôm đó, ta sinh đại bệnh, mê man suốt mấy ngày trời.

 

Người ta tin tưởng nhất… lại chính là kẻ khiến gia tộc ta diệt vong.

 

Trong lúc ta đang bệnh nặng, ca ca và các tộc nhân lẻn vào Tề Vương phủ.

 

Bọn họ muốn dùng chính tính mạng để báo thù rửa hận.

 

Tiếc thay, Tề Vương không chết, còn bọn họ… đều bỏ mạng tại Tề Vương phủ.

 

Khi ta hay tin, lòng nguội như tro tàn, mang theo ý niệm đồng quy vu tận.

 

Vào ngày Tạ Ngôn Chi nạp thiếp, ta đã hạ độc vào chén rượu giao bôi, g.i.ế.c c.h.ế.t cả Tạ Ngôn Chi và Từ Thanh Dung.

 

Nào ngờ, sau khi ta chết, người nhà họ Tạ lại muốn hợp táng ta cùng hắn.

 

Ta làm sao có thể chấp nhận truyện này được?

 

Ta thà tan thành tro bụi, cũng không muốn bị chôn cùng kẻ thù!

 

Trong cơn phẫn nộ, ta trọng sinh.

 

Trọng sinh về ngày thứ hai sau vụ thích sát — chính là ngày Tạ Ngôn Chi cưới Từ Thanh Dung vào cửa.

 

Nhưng kiếp này lại xảy ra điều khác thường — hồn phách của Tấn Vương, vậy mà lại ký túc trong thân thể ta.

 

Thật ra, kiếp trước ta từng nhìn thấy Tấn Vương từ xa, cho nên khi nghe được giọng nói của hắn, ta đã biết hắn là ai.

 

Ta nghĩ, chỉ dựa vào sức mình, ta không thể g.i.ế.c được Tề Vương.

 

Nhưng ta có thể mượn danh nghĩa và thân phận của Tấn Vương.

 

Vì thế, ta lập tức lao tới, đốt hỉ đường, hòa ly với Tạ Ngôn Chi.

 

Ta muốn không nhà để về, ta muốn chiếm được sự tín nhiệm và giúp đỡ của Tấn Vương.

 

Chỉ cần hắn tin ta, ta có thể dựa vào hắn, một lần nữa đối mặt với Tề Vương.

 

Giết hắn!

 

Thế nhưng, tuy ta đã lừa được Tấn Vương, lại vẫn không thể g.i.ế.c được Tề Vương.

 

Ta vẫn thất bại.

 

Tề Vương không chết.

 

Kẻ ác… vẫn chưa nhận báo ứng!