Vươn Tới Tương Lai

Chương 6



“Cô đang làm cái gì vậy hả!” 

 

Lương Khang An xô mạnh tôi ra, ôm lấy Lương Nguyệt Như đang nằm trên đất: 

 

“Thịnh Tịnh Tuyết, cô điên rồi sao! Sao cô dám tùy tiện đánh người! Tôi sẽ đến đồn công an tố cáo cô!”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Đôi mắt anh ta đỏ rực, một nửa là đau lòng, một nửa là kích động. 

 

Nếu tôi mà bị bắt đi, thì việc lấy được tài liệu chỉ còn là vấn đề thời gian. 

 

Sẽ không ai biết sự tồn tại của tập tài liệu đó, anh ta và Lương Nguyệt Như cũng sẽ càng thêm an toàn. 

 

Triệu Phương đỡ lấy tôi: 

 

“Cũng nên nghe Tịnh Tuyết nói đã, cô ấy không phải loại người thích đánh người tùy tiện!” 

 

“Được thôi, không đến đồn công an cũng được, nhưng cũng phải cho chúng tôi một khoản bồi thường chứ.” 

 

Tôi biết Lương Khang An muốn gì, nhưng tôi không nhìn anh ta, chỉ nhìn thẳng về phía trưởng thôn. 

 

Tôi lớn tiếng lặp lại nguyên văn những lời của Lương Nguyệt Như ngay tại chỗ. 

 

Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh, nhất là những nữ thanh niên trí thức ở chung phòng. 

 

Lương Nguyệt Như mà còn nói ra được những lời như vậy, thì sau này nếu xảy ra mâu thuẫn gì, cô ta mà đem vết bớt hay thứ gì khác của họ ra ngoài rêu rao thì sao? 

 

Đó là chuyện lớn cả đời của một người con gái! Không thể giải thích chỉ bằng vài câu đơn giản được! 

 

“Trưởng thôn, làm phiền mọi người rồi, nhưng tôi không thể nuốt trôi cục tức này, tôi muốn cùng hai người bọn họ đến đồn công an!”

 

05 

 

Tất nhiên là không đến được đồn công an, trưởng thôn còn đang đau đầu, nhìn về phía hai anh em nhà họ Lương lại càng thêm trách móc. 

 

Chỉ là từ sau chuyện đó, không còn nữ thanh niên trí thức nào muốn ở chung phòng với Lương Nguyệt Như nữa. 

 

Lương Nguyệt Như đành phải bị chuyển sang căn nhà cũ của điểm sinh hoạt thanh niên trí thức. 

 

Để tiện chăm sóc cho cô ta, mà cũng vì chuyện lần này, phía nam thanh niên trí thức cũng dứt khoát để Lương Khang An chuyển đến ở bên cạnh Lương Nguyệt Như. 

 

Lương Khang An đúng là thảm rồi, làm việc thì phải gánh phần của hai người, tan ca về còn phải chăm sóc Lương Nguyệt Như, một thân một mình cày như trâu như ngựa, nào còn dáng vẻ phong độ hào hoa như trước. 

 

Không còn hai người họ quấy rầy, cuối cùng tôi cũng có thời gian để nghiên cứu đống tài liệu mà người nhà đã vất vả tìm được cho tôi. 

 

Chính sách khôi phục kỳ thi đại học lúc này vẫn chưa chính thức ban hành, những cuốn sách này tôi hoàn toàn không dám đem ra ngoài. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Từng quyển từng quyển, tôi chẳng biết ba mẹ đã tìm được từ đâu, và đã nhờ cậy người ta bằng cách nào để gửi tới cho tôi. 

 

Tôi vuốt nhẹ lên trang sách, trong lòng dâng trào xúc động. 

 

Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không để mất sách nữa! 

 

Hai năm trống rỗng, trong đầu tôi ngoài chuyện làm ruộng thì chẳng còn gì khác. 

 

Nhìn kiến thức trong sách giáo khoa, chỉ mơ hồ nhớ là từng học qua, nhưng khi đọc kỹ thì như cách một lớp vải, không thể hiểu nổi. 

 

Nhưng không sao cả, tôi có tài liệu, lại biết thông tin khôi phục kỳ thi đại học sớm hơn người khác, đây đã là một lợi thế rất lớn rồi! 

 

【Trời má ơi trời má ơi! Tối qua Lương Khang An với Lương Nguyệt Như lại làm cái chuyện đó! Bọn họ không phải là anh em ruột sao?】 

 

【Đồ tra nam! Đây căn bản là cưỡng ép mà! Lương Nguyệt Như còn đang bị thương cơ mà!】 

 

【Không ra gì! Cái loại người gì mà đem hết tức giận trút lên người phụ nữ!】 

 

Toàn thân tôi run lên, dù đoán tới đoán lui, nhưng không ai nghĩ đến người phụ nữ đó lại chính là… Lương Nguyệt Như.

 

Hồi nhỏ Lương Khang An có sức khỏe không tốt, có một thời gian mẹ Lương đưa anh ta về quê. 

 

Một năm sau quay lại, không chỉ mang theo Lương Khang An, mà còn bế về một bé gái, nói là về quê sinh con tiện thể điều dưỡng cho Lương Khang An. 

 

Lúc đó tôi còn nhỏ, hoàn toàn không nhớ chuyện gì. 

 

Chỉ nhớ mẹ tôi từng nói, nông thôn đúng là khác hẳn, thân thể của Lương Nguyệt Như còn khỏe mạnh hơn đứa trẻ sinh ra ở thành phố như Lương Khang An nhiều. 

 

Nghĩ lại những lúc thân mật giữa hai “anh em” nhà họ Lương, tôi từng chỉ nghĩ rằng họ tình cảm thân thiết. 

 

Bây giờ nhớ lại, có lẽ… họ vốn dĩ không phải là anh em ruột. 

 

Nhưng chuyện đó không liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ muốn thi đậu đại học. 

 

Tôi bắt đầu bận rộn chẳng khác gì Lương Khang An, ở ruộng thì liều mạng làm việc! Làm xong thì lén mang sách lên núi học bài! 

 

Buổi tối không thể tránh khỏi người khác, tôi liền nhẩm đi nhẩm lại những ghi chép ban ngày trong đầu. 

 

Vài ngày sau, khi tôi chuẩn bị quay lại điểm sinh hoạt thanh niên trí thức, tôi tình cờ đụng phải Lương Khang An. 

 

Anh ta đã đen đi rất nhiều, tay cũng trở nên thô ráp, dưới mắt toàn là quầng thâm, trông có vẻ sống không được tốt lắm. 

 

“Tịnh Tuyết, anh muốn nói chuyện với em.” 

 

Ai rảnh mà nói chuyện với anh ta chứ? 

 

Tôi phải về ôn bài! 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com