Dòng dõi thế gia nhà họ Thẩm có tổ huấn — nam nhân nếu chưa quá bốn mươi thì không được nạp thiếp.
Có lẽ ông trời thương xót cho tấm lòng si tình ấy, dẫu chẳng cần nạp thiếp, con cháu trong nhà họ Thẩm vẫn đông đúc, hưng thịnh chẳng ngơi.
Nhưng đến đời này, Thẩm lão gia đã bước sang tuổi bốn mươi mà vẫn chưa có lấy một mụn con.
Vì thế, ta được đưa vào từ cửa hông của nhà họ Thẩm — để sinh cho Thẩm lão gia một đứa con trai.
Chương 1:
Năm Vĩnh Ninh thứ ba, ta mười tám tuổi, thân phận thứ nữ nhà quan nhỏ, chuyện hôn nhân cũng lắm éo le.
Mẫu thân ta vốn là thê tử nguyên phối của một nho sinh nghèo nơi thôn dã. Ai ngờ nho sinh ấy đỗ đạt một phen, bị phú quý làm mờ mắt, liền cưới ái nữ nhà phú thương về làm chính thất.
Khi ấy ta mới sáu tuổi, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu đều đã qua đời, chẳng có ai đứng ra làm chủ cho mẫu thân.
Tổ mẫu ta thì nói, mẫu thân là do người nhà tìm về để nạp thiếp cho phụ thân, không tính là chính thức cưới hỏi đường hoàng, cũng chẳng còn trưởng bối nào có thể đứng ra làm chủ cho bà nữa.
Cả đời mẫu thân chưa từng rời khỏi thôn nhỏ nơi quê nhà, chỉ biết rằng có kế mẫu thì sẽ có kế phụ.
Sống trong cái thế đạo lấy cha làm trời, bà không thể mang theo đứa con gái mang họ Vương này rời đi — cho dù hiện giờ ta chỉ là một đứa nha đầu.
Chỉ trách ta cũng chẳng nên thân.
Mẫu thân hỏi: “Nếu mẫu thân đi rồi, con phải làm sao?”
Ta ôm c.h.ặ.t c.h.â.n bà, khóc nức nở: “Mẫu thân ơi, đừng bỏ Phán Nhi… về sau Phán Nhi sẽ ngoan mà.”
Chỉ một câu nức nở của đứa trẻ dại khờ, mẫu thân liền ở lại, từ thê chuyển xuống làm thiếp.
Nhưng vị cô nương họ Chu được gả vào cũng chẳng được gì tốt đẹp.
Nàng xuất thân thương hộ, nam tử đọc sách thi đỗ đường hoàng thì khinh thường chẳng chịu lấy nàng làm vợ. Còn phụ thân ta, những tiểu thư con nhà thế gia thực thụ lại chẳng ai chịu hạ mình làm thiếp, càng không cam lòng trở thành người thay thế thê thất cũ bị bỏ rơi, đương nhiên cũng xem thường ông.
Rốt cuộc, người này xem thường người kia, chẳng ai thật lòng với ai.
Bọn họ cùng một giuộc — kẻ cầu quyền, người hám tài, rốt cuộc cũng cấu kết với nhau.
Nào ngờ, đến khi phụ thân ta hao tâm tổn trí mới được ở lại kinh thành, lại phát hiện ra rằng ở chốn này, một tấm biển hiệu rơi xuống cũng có thể đập trúng năm vị quan tam phẩm trong mười người.
Còn ông — loay hoay mãi cũng chỉ được cái chức quan lục phẩm nhàn tản, thật chẳng đáng nhắc đến.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhà họ Chu thấy đã bỏ ra không ít bạc, mà mãi chẳng được lợi lộc gì, nên đã sớm chuyển sang đầu tư cho mấy người con khác. Lâu dần, trong nhà đến cả tiền bạc chi tiêu hằng ngày cũng không còn đủ nữa.
Ta và mẫu thân, chẳng khác gì nửa người hầu, giặt giũ nấu nướng, chẳng được yên một khắc.
Thân phận như thế, có muốn giấu cũng chẳng giấu nổi, đến cả những vị tiểu quan quen biết với phụ thân, cũng chẳng ai bằng lòng để con mình cưới một đứa nữ nhi không được dạy dỗ tử tế như ta.
Có lúc Chu thị vui vẻ vì ta chẳng được coi trọng, có lúc lại giận dữ đá đổ thau giặt y phục, mỉa mai rằng:
“Trong nhà nuôi ngươi tốn bao nhiêu gạo thóc, kết quả thì sao? Mười tám tuổi đầu rồi mà chẳng ai thèm đến cầu thân, đến một đồng học phí cho Thiên Tứ cũng chẳng giúp được, đúng là nuôi uổng công!”
Vương Thiên Tứ là con ruột của bà ta, cũng là tâm can bảo bối từ trên xuống dưới của nhà họ Vương.
Một kẻ vô dụng như ta, vậy mà đến một ngày, phụ thân bỗng trở nên ôn hoà dễ chịu, ngay cả Chu thị cũng cố nặn ra nụ cười, chẳng những không bắt ta làm việc, mà còn sai người đưa vào phòng từng hộp từng hộp son phấn, đặc biệt là mấy thứ cao dưỡng tay — hận không thể nắm lấy tay ta, ngày bôi mười lượt.
Mẫu thân chau mày lo lắng:
“Bọn họ đột nhiên ra vẻ như thế, chắc chắn chẳng có gì tốt lành. Khổ cho con rồi, Phán Nhi… đều là do mẫu thân vô dụng.”
Những năm lên kinh, bà cũng từng trải hơn phần nào, biết rằng năm xưa nếu bà dám làm ầm lên, nho sinh coi trọng thanh danh, có lẽ ta đã không bị mất đi thân phận đích nữ.
Nhưng ta hiểu rất rõ — đối với phụ thân ta mà nói, nữ nhi là đích hay thứ vốn chẳng quan trọng. Có giá trị lợi dụng hay không, mới là điều ông để tâm.
Ta không trách mẫu thân, bởi khi ấy chẳng có ai dạy bà những điều ấy, chẳng ai chỉ bảo, bà sao mà biết?
Dẫu sao thì, giá trị của nữ nhi chung quy cũng chỉ nằm ở chuyện gả chồng. Nhìn dáng vẻ bọn họ đột nhiên tỏ ra thương yêu ta, hẳn là mối hôn sự kia cũng chẳng phải tầm thường.
Rất nhanh sau đó, ta liền biết được nhà kia là ai.
“Chuyện hôn sự này là phụ thân hao tâm tổn trí mới lo được cho con. Tuy nói là làm thiếp, nhưng nhà họ Thẩm là dòng dõi thế gia, Thẩm phu nhân lại chưa có con trai, chỉ cần con sinh được trưởng tử, nửa đời sau tất hưởng vinh hoa phú quý không hết.”
Thẩm gia — dẫu ta không hay ra khỏi cửa, cũng biết đó là một nhà tốt.
Nghe nói tổ tiên của nhà họ Thẩm là Thẩm Hữu tướng quân, người từng “mặc chung một chiếc quần” với Hoàng đế khai quốc Đại Chiêu thuở lập quốc.
Vị tướng quân ấy cùng phu nhân đồng tâm hiệp lực, tình cảm sâu đậm, bởi vậy mới lập ra gia quy: nam nhân trong nhà, nếu chưa qua bốn mươi mà chưa có con, tuyệt đối không được nạp thiếp.
Có lẽ trời cao có mắt, thương kẻ si tình, nên dù không nạp thiếp, Thẩm gia truyền đến bốn đời, con cháu vẫn đông đúc chẳng ngơi.
Thế nhưng gia chủ hiện nay là Thẩm Kiệm, năm nay vừa tròn bốn mươi, mà Thẩm phu nhân lại chỉ sinh được một người con gái.
Dẫu những năm gần đây cả nhà họ đều theo Thẩm đại nhân nhậm chức ở Giang Nam, nhưng kinh thành vốn là nơi quan gia thích dò la chuyện người, ai nấy đều đang đồn đoán — chẳng lẽ Thẩm gia sắp có vị đương gia chủ mẫu đầu tiên chủ động nạp thiếp?