Vương Phán Nhi

Chương 12



“Hay… thật ra phu nhân chẳng quan tâm con gái sống ra sao, chỉ muốn c.h.ế.t theo Thẩm Tùng Hạc?”

 

Lời ta nói như một cái tát giáng thẳng vào lý trí của nàng.

 

Nét điềm tĩnh tiêu tan, trước mắt ta là một Thẩm phu nhân hốt hoảng, hoang mang, lắp bắp:

 

“Ta… ta chưa nghĩ xa đến thế… giờ làm sao đây… Vân Trí của ta… phải làm sao đây…”

 

Ta đảo mắt nhìn quanh, thấy trời đã ngả tối, ánh nến trên bàn vẫn còn lập loè, bèn nhanh chóng kéo hết sách vở, đổ rượu lên, châm lửa thiêu cả bàn lẫn xác Thẩm Tùng Hạc.

 

Lửa cháy bùng lên, ta kéo Thẩm phu nhân ra ngoài, từng chữ từng câu dặn kỹ:

 

“Phu nhân nhớ cho rõ — hôm nay người cùng lão gia uống rượu trong thư phòng, do gió thổi ngã đèn, cháy lan sang giấy sách. Ta là thiếp thất, muốn lấy lòng lão gia nên mang canh đến, lúc ta đến thì thấy thư phòng đã cháy, lão gia không kịp thoát, còn người thì ngất lịm, được ta cứu ra.”

 

Vừa dứt lời, ta nghe trong phủ có người chạy tới, đoán là hạ nhân đã phát hiện khói lửa, liền giả vờ kinh hãi gào lên:

 

“Có ai không! Mau tới đây! Cháy rồi! Cháy rồi! Thư phòng bốc cháy! Lão gia còn đang ở trong đó! Mau cứu người với!”

 

Thẩm Tùng Hạc c.h.ế.t rồi, trong phủ chỉ còn lại Thẩm phu nhân và ta. Nàng là chủ mẫu, ta là mẹ ruột của nam đinh duy nhất nhà họ Thẩm — chúng ta vốn không hòa thuận, điều này ai ai cũng biết. Nhưng chúng ta thống nhất lời khai, vì vậy mà trong phủ chẳng ai dám hoài nghi nửa câu.

 

Thẩm Vân Trí được thả ra, nàng lặng lẽ thắp một nén hương trước linh vị Thẩm Tùng Hạc:

 

“Phụ thân, mười mấy năm cha con, có lẽ… ta chưa từng thật sự hiểu người.”

 

Ánh mắt nàng mang đôi phần bi thương, nhưng nàng không cho mình có thời gian đau lòng.

 

Nàng từng đi nhiều, hiểu rõ chuyện quan phủ hơn bất cứ ai. 

 

Nàng nói: Thẩm Tùng Hạc từng nhiều năm cấu kết với tên đạo sĩ họ Giả kia, giờ ông ta c.h.ế.t bất minh, e rằng Giả đạo sĩ sẽ sinh nghi, mà triều đình thì đang thiếu ngân lượng về khoản cứu trợ, một khi có người cáo lên, tất sẽ có kẻ nhân cơ hội tìm cách lột sạch nhà họ Thẩm.

 

Thẩm phu nhân giờ đã không chịu nổi thêm biến cố. Người duy nhất nàng có thể bàn bạc, chỉ còn ta.

 

Ta nhìn nàng, thản nhiên nói:

 

“Ngươi là người thông minh, hẳn trong lòng đã có chủ ý. Nói đi, định làm thế nào?”

 

“Vương tỷ tỷ,” nàng đáp, “ta muốn đem một phần tài sản trong phủ đi quyên góp, nói rằng phụ thân sinh thời luôn lo nghĩ cho nạn dân, nay người qua đời, chúng ta thay người hoàn thành tâm nguyện. Triều đình đang gấp gáp tìm người làm gương đóng góp, chúng ta chủ động quyên góp của cải, vừa giải quyết cấp bách cho thiên tai, lại khiến người đời khó lòng khơi lại cái c.h.ế.t của phụ thân.”

 

Dừng một chút, nàng nhìn về phía ta:

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Nhưng của cải trong phủ, Duy Khâm cũng có phần. Ta không thể tự tiện, nên nhất định phải hỏi qua ý người mẹ như tỷ tỷ.”

 

Ta hiểu rồi — trước khi có kẻ khác đến “lột da”, chúng ta chủ động dâng ra một lớp da. Nếu sau đó quan phủ vẫn cố truy cứu, thì người ngoài sẽ nói: dâng tiền cũng bị làm khó, vậy ai còn dám quyên góp nữa?

 

Mà triều đình cần yên ổn, cần người làm gương, lại càng không muốn vì chuyện một kẻ đã c.h.ế.t mà gây náo loạn lòng dân.

 

Ta đáp:

 

“Cứ làm đi. Ngươi và Duy Khâm đều mang họ Thẩm, gia sản này vốn có một nửa là của ngươi. Ngươi muốn quyên bao nhiêu thì cứ quyên bấy nhiêu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nàng chắp tay hành lễ:

 

“Nếu là vì nạn dân, Vương tỷ tỷ… ta muốn quyên một nửa.”

 

Thẩm Vân Trí lập tức ra tay.

 

Nàng không chỉ bán đi một nửa sản nghiệp của nhà họ Thẩm, mà còn đem luôn cả một nửa tài sản mà ngoại tổ phụ để lại cho nàng, bán sạch.

 

Cuối cùng, dọn dẹp cả gốc lẫn ngọn — thuận tay đẩy Giả đạo sĩ vào giữa đám dân chạy nạn nổi loạn… để hắn vĩnh viễn chẳng còn cơ hội mở miệng thêm lần nào nữa.

 

Cho đến khi thánh chỉ ban thưởng từ triều đình được đưa tới cửa, ta mới biết nàng còn âm thầm xin thêm một việc nữa.

 

Cùng với số tài vật được quyên tặng đưa lên kinh, còn có một phong tấu chương — trong đó viết rằng nhà mẹ đẻ nàng, Ngụy gia, nay đã sa sút, không còn ai kế thừa. Phụ thân nàng khi còn sống vẫn luôn vì chuyện ấy mà canh cánh trong lòng.

 

Nay nhà họ Thẩm đã có Thẩm Duy Khâm, nàng muốn đưa danh phận mình từ nhà họ Thẩm chuyển sang họ Ngụy, đời này sẽ không gả chồng mà chỉ tìm người về ở rể để kế thừa hương hoả cho nhà mẹ đẻ.

 

Tước vị của họ Ngụy sớm đã bị thu hồi, nàng lại là nữ tử, cho dù có được kế tự cũng chẳng được tập tước. 

 

Một chuyện nhỏ nhặt như vậy, đặt cạnh món tiền quyên góp khổng lồ, đương nhiên chẳng đáng gì, triều đình rất nhanh đã ban xuống phê chuẩn.

 

Thẩm phu nhân mừng rỡ, lập tức thu xếp muốn hồi kinh — trở lại làm Ngụy tiểu thư của bà năm nào.

 

Ngụy Vân Trí để lại toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Thẩm ở Giang Nam cho ta và Thẩm Duy Khâm. Ta từng hỏi nàng: “Ngươi bắt đầu tính toán chuyện này từ khi nào?”

 

Hôm ấy là lần cuối nàng dâng hương trước linh vị của Thẩm Tùng Hạc, chỉ thấy nàng thản nhiên nói:

 

“Tỷ có biết hôm phụ thân giam ta lại, trong lúc tranh cãi đã nói gì không? Ông ấy bảo họ Ngụy tuyệt tự, tất cả của họ Ngụy giờ đều là của ta — một đứa mang họ Thẩm. Sau này ta lại còn sẽ gả cho người khác, đem hết những thứ ấy theo chồng. Ông ta không cho phép nhà họ Thẩm cũng rơi vào kết cục đó.”

 

“Từ lúc đó, ta đã không muốn mang họ Thẩm nữa. Giờ nơi này có Duy Khâm, còn ta quay về họ Ngụy — vậy coi như cả hai cha con đều được toại nguyện rồi.”

 

Năm ấy ta đến Giang Nam, nàng không muốn ta bước chân vào Thẩm gia. Chớp mắt một cái, Thẩm gia giờ chỉ còn lại ta và con trai ta.

 

Ngày tháng trong phủ trôi qua cũng đơn giản: ăn ngon mặc đẹp, rảnh rỗi thì xem sổ sách, dạy dỗ con cái. Thẩm Duy Khâm rất nghịch, may mà cũng cứng cáp, bị ta đánh mấy roi cũng không vì thế mà hận mẹ.

 

Ngụy Vân Trí mỗi tháng đều gửi cho ta một phong thư, kể về phong cảnh nơi non cao nước rộng nàng đi qua. 

 

Nàng vẫn đang tìm kiếm một người giống như ngoại tổ phụ của nàng năm ấy — một người chưa từng bị thế gian mài mòn mất lương tâm và lý tưởng. Thật may, nàng vẫn chưa trở nên giống phụ thân mình.

 

Mỗi năm, ta cũng đưa mẫu thân và Duy Khâm theo nàng đi du sơn ngoạn thuỷ một chuyến. Đúng là mệt, nhưng lại rất sảng khoái.

 

Ngay cả mẫu thân ta cũng có đôi lúc cười nói với ta:

 

“Phán nhi à, khó trách người đời hay nói thăng quan - phát tài - vợ c.h.ế.t là ba niềm vui lớn của nam nhân, giờ những chuyện đó đặt lên thân nữ nhân chúng ta… cũng thật là sung sướng.”

 

Ta bịt tai Thẩm Duy Khâm lại mà cười to.

 

Đúng vậy — có tiền, có thời gian, có con — thế thì chẳng phải là một đời thống khoái hay sao!

 

Hết.