Thẩm phu nhân đích thân đút thuốc cho ta uống, sau đó mới yên tâm rời đi.
Hai ngày sau, ta được dời đến một viện khác — cách chỗ Thẩm phu nhân và đại tiểu thư không xa.
Trước khi vào Thẩm phủ, ta từng tính sẵn hai đường.
Nếu phu thê Thẩm đại nhân chẳng hề thân thiết như lời đồn, ta sẽ dựa vào cái bụng này, cố gắng tranh sủng, cầu có thai để cứu mẫu thân.
Còn nếu bọn họ thực sự là một đôi uyên ương thâm tình, ta chẳng muốn trở thành người phá hoại, vậy thì đành đi một lối khác — tìm cách lay động lòng trắc ẩn của Thẩm phu nhân.
Sốt cao mãi không lui, mê sảng gọi mẫu thân — tất cả đều là phép thử của ta.
Ta khẽ sờ lên bàn tay từng được Thẩm phu nhân nắm lấy, thầm nghĩ: may mà ông trời cuối cùng cũng thương ta một lần. Thẩm phu nhân là một người tử tế thật lòng.
Còn Thẩm tiểu thư thì chẳng tin ta chút nào. Đôi mắt sắc như d.a.o nhìn ta chằm chặp:
“Cái viện ấy là ta tự mình sắp xếp. Chăn là loại bông tốt nhất năm nay, than dùng cũng là than bạc, nếu chừng ấy còn để ngươi bị cảm, vậy ta còn quản cái nhà này làm gì nữa? Ta sẽ trông chừng ngươi. Ngươi đừng hòng giở trò gì với phụ mẫu ta.”
Thế nhưng trước mặt Thẩm phu nhân, nàng lại là một bộ dáng khác:
“Đại phu nói dạo này người dùng thuốc, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Vậy cứ để con chăm sóc Vương tỷ tỷ là được.”
Nàng không gọi ta là di nương, chỉ gọi là tỷ tỷ.
Thẩm phu nhân mỉm cười:
“Thế cũng được. Hai đứa tuổi xấp xỉ nhau, con dẫn nàng ra ngoài dạo chơi nhiều một chút, đừng để bị bó buộc trong viện đến buồn bực.”
Đúng là một đôi mẫu tử thú vị — cứ như con gái mới là người làm mẹ, che chở lo toan cho người đã sinh ra mình như gà mẹ xòe cánh che chở cho con.
Thẩm tiểu thư nghi ngờ ta, nhưng lời Thẩm phu nhân nói, nàng không dám không nghe.
Thành ra nàng coi ta như bạn đồng hành — đi dạo cũng gọi ta theo, du ngoạn vườn hoa cũng kéo ta đi cùng, ngay cả ra ngoại ô cưỡi ngựa, nàng cũng không quên dẫn ta theo.
Thiếu nữ mười lăm tuổi, dù có lanh lợi sắc sảo đến đâu, thì nội trạch cũng chỉ có tổ mẫu và mẫu thân nàng, cả phủ lại chỉ có một mình nàng là con cháu, được cả nhà thương yêu nâng niu lớn lên, chưa từng thấy qua mưu mô hiểm độc hay phản bội thật sự.
Chưa đến ba tháng, ta chỉ yên lặng đi theo bên cạnh, nàng đã dần dần buông lỏng cảnh giác. Miệng vẫn còn hung hăng, nhưng lời nói thì ngày càng dễ bị ta dẫn dụ.
Thì ra Thẩm phủ nạp thiếp, vốn là vì việc hôn sự của nàng.
“Tổ mẫu nói, quy củ của Thẩm gia là nam nhân bốn mươi tuổi chưa có con mới được nạp thiếp. Trước kia người ngoài sẽ không vì vậy mà nói mẫu thân ta không biết dạy dỗ, nhưng nếu quá bốn mươi rồi mà vẫn không nạp thiếp, người ta sẽ bảo là vì ghen tuông. Ai cũng sẽ cho rằng ta cũng được dạy dỗ như thế, nam tử tốt đương nhiên chẳng ai dám tới cầu thân nữa. Bà bảo phụ thân dù chỉ là làm dáng, cũng phải nạp một người về.”
Lúc nói lời ấy, gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Vân Trí đầy tức giận, phồng má:
“Không ai tới cầu thân thì càng tốt! Ta mặc kệ bọn họ. Nam nhân tốt thì phải giống tổ phụ, ngoại tổ phụ và phụ thân ta, cả đời chỉ thủy chung với một người mới là đúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng nàng cuối cùng vẫn phải nhún nhường.
Tổ mẫu bệnh nặng, khi gần đất xa trời, trong lòng vẫn canh cánh chuyện hôn sự của nàng.
Người già vốn cố chấp, một khi đã quyết muốn nạp thiếp cho con trai, thì con cháu trong nhà chỉ có thể thuận theo.
Nàng tuy phải thuận theo, nhưng vẫn muốn giở chút tính trẻ con, để thiên hạ biết rằng nàng chẳng hề rộng lượng gì. Bởi vậy mới cố tình chặn ta trước cửa vào hôm ta nhập phủ, chỉ mong có người đưa chuyện đó ra ngoài.
Nàng hơi áy náy nhìn ta:
“Tỷ yên tâm, chúng ta sẽ không hại tỷ đâu. Trong đám nữ tử được đưa đến cho ta lựa chọn, tỷ là người đáng thương nhất. Những kẻ khác chẳng qua là vì nghèo, ta đưa chút bạc, người nhà bọn họ liền mừng rỡ đồng ý, còn hứa hẹn sẽ tìm cho họ một mối hôn sự tốt. Chỉ có mình tỷ — phụ thân ta nói, dù có đưa bạc, nhà tỷ cũng sẽ chẳng vì tỷ mà suy tính gì.”
“Vì thế nên ta mới bàn bạc với mẫu thân, quyết định chọn tỷ.”
“Chỉ cần tỷ an phận thủ thường ở trong viện, để ta xác định được tỷ là người tốt, thì sau này khi ta xuất giá rồi — nếu tỷ muốn tiền, ta sẽ cho tỷ một khoản lớn; nếu tỷ muốn gả chồng, ta sẽ tìm cho tỷ một người tốt.”
Ánh mắt nàng khi ấy vô cùng chân thành, khiến ta chẳng thể không tin. Ta đặt tay lên ngực, cảm nhận trái tim đang đập dồn dập, suýt nữa đã buột miệng hỏi — nếu ta muốn cứu mẫu thân ta thì sao?
Nhưng ta không dám.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta chỉ dám nuốt câu hỏi ấy trở lại, siết chặt khăn tay, khẽ hỏi:
“Vậy… giờ ngươi có nguyện ý tin ta chưa?”
Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo:
“Lúc trước tỷ tự làm mình phát bệnh để lấy lòng mẫu thân ta, ta vốn không tin tỷ. Nhưng sau ba tháng ở chung, tỷ chưa từng nhìn phụ thân ta lấy một cái, miễn cưỡng xem như có thể tin được. Cho nên tỷ suy nghĩ nhanh đi, muốn xin gì ở chúng ta?”
Thì ra khi ta đang quan sát hai mẹ con họ, nàng cũng đang âm thầm quan sát ta.
Ta buông bỏ Thẩm lão gia, đổi lại cho mình một con đường sống tốt nhất.
Ngay lúc lòng ta dâng tràn vui mừng, vừa ngẩng đầu lên, liền trông thấy một con ngựa mất kiểm soát lao thẳng về phía chúng ta.
Chúng ta mải trò chuyện, không hề hay biết con ngựa ấy đã đến gần như vậy. Giờ muốn chạy cũng chẳng còn kịp nữa.
Không kịp nghĩ nhiều, gần như là bản năng, ta đẩy Thẩm Vân Trí ra phía an toàn.
Ngay khoảnh khắc móng ngựa giáng xuống, trong đầu ta chỉ có một ý niệm:
— Ta sắp được đoàn tụ với mẫu thân rồi.
Ta không bị thương quá nặng, chỉ là gãy xương cánh tay phải.
Thế nhưng trừ Thẩm lão phu nhân ra, cả Thẩm gia đều có mặt trong phòng ta — ngay cả Thẩm đại nhân cũng hiếm hoi xuất hiện.