Vương Phi An Nhàn

Chương 11



Vừa về đến chính viện, Tấn vương đã sầm mặt bước vào, quát lớn: "Vương phi thật to gan! Ngay cả việc của bản vương mà nàng cũng dám phá hỏng? Nếu việc thông thương giữa hai nước không thành, nàng định gánh tội thế nào?"

 

Ta nghe vậy, tức giận đến bật cười. Nếu hắn có bản lĩnh, cần gì phải đem ái thiếp của mình ra làm vật trao đổi? Thật đúng là "Gửi thiếp một thân an xã tắc, không biết nơi nào dùng tướng quân"!

 

Sau đó, ta cẩn thận tìm hiểu mới biết được nguyên nhân việc thông thương bất thành. Thì ra phần lớn là do Tấn vương liên tục đổi ý về giá cả đã thỏa thuận trước đó. 

 

Hắn ta muốn giành được lợi ích lớn nhất, nhưng trong mắt các thương nhân, hành động đó chẳng khác nào lật lọng, không giữ chữ tín.

 

Tuy rằng cả hai bên đều chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, nhưng dựa vào đâu mà lại đem Như Nguyệt ra làm vật hy sinh chứ?

 

Hiện tại chính là thời điểm quan trọng trong việc thăng quan tiến chức của phụ thâm ta, ta không muốn tranh cãi với hắn, chỉ nói rằng làm vậy là vì muốn giữ gìn danh tiếng cho hắn. 

 

Tấn vương tuy tức giận, nhưng khi nhìn ta, hắn dường như nhớ ra điều gì đó. Hoàng đế vừa mới khen ngợi phụ thân ta, lão phu nhân Quốc công phủ cũng rất yêu quý ta, các quý phu nhân trong kinh thành đều dành cho ta những lời khen ngợi. Ta đối với hắn vẫn còn rất hữu dụng.

 

Cuối cùng hắn chỉ phạt ta giam lỏng trong viện, bắt ta chép "Nữ giới". Sau khi hắn rời đi, ta khẽ thở dài một hơi, rồi sai nha hoàn đem bản vẽ chiếc hộp tinh xảo đã chuẩn bị từ trước đưa đến Quốc công phủ, bên trong còn kèm theo một phương thuốc làm hương nang để đuổi muỗi. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vùng đất của người Hồ có rất nhiều muỗi, có hai thứ này, chắc hẳn việc thông thương có thể giải quyết ổn thỏa.

 

Hai ngày sau, bên ngoài truyền đến tin vui. Tấn vương được vào cung dự tiệc, vô cùng vẻ vang. Chính viện trở nên yên tĩnh hơn hẳn. Không ngờ rằng, Chu Như Nguyệt lại đến tìm ta. 

 

Nàng ta ăn mặc rất kỳ lạ, nhưng nhìn qua lại toát lên vẻ tươi mới. Áo khoác ngoài của nàng ta chỉ có một cái cổ, thân áo giống như cái thùng, phía sau có một cái mũ trùm đầu rất lớn, phía trước còn có hình thêu giống con thỏ.

 

Thấy ta tò mò, Như Nguyệt liền giải thích rằng đây là y phục của thời đại nàng ta, gọi là áo vệ. Ta nhìn nàng ta, không còn thấy dáng vẻ ồn ào và kiêu căng ngạo mạn như trước kia nữa. Làn da nàng ta vốn trắng trẻo, giờ đây ngồi đó an tĩnh, trông chẳng khác nào một chú thỏ ngoan ngoãn.

 

Như Nguyệt bình tĩnh kể cho ta nghe về câu chuyện của nàng ta và Tấn vương. Ta vừa kinh ngạc khi biết trên đời này lại có chuyện kỳ lạ như vậy, vừa đau lòng cho nàng ta, xót xa cho nàng ta vì sự bạc tình của Tấn vương. Thì ra, Tấn vương không phải là không yêu nàng ta, cũng không phải quên đi ơn nghĩa năm xưa.

 

Chỉ là lòng người khó tránh khỏi bạc bẽo, Tấn vương từng yêu nàng ta, cũng mang ơn nàng ta, nhưng sự tồn tại của Như Nguyệt sẽ khiến hắn mãi mãi nhớ về khoảng thời gian nhục nhã, không thể đứng dậy được. 

 

Hắn cũng không muốn Như Nguyệt nhắc đến chuyện nàng ta đã cứu mình. Chính vì suy nghĩ đó, nên theo thời gian, hắn dần thay đổi.

 

May mà giờ đây, Như Nguyệt đã nhìn rõ con người thật của hắn. Nàng nói rằng hệ thống đã đồng ý đưa nàng trở về. Nàng muốn rời khỏi nơi này.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com