Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của Phật Tịch, nghiêng đầu nhìn sang, thấy góc mặt Phật Tịch, khóe môi vô thức cong lên. Đánh nhau thì thôi đi, lúc cưới Tịch Nhi lần nữa cần phải khẳng định lại lần nữa.
Hứa vị trí hoàng hậu với nàng, nhất định lấy cả giang sơn làm sính lễ, hồng trang kéo dài cả thành.
Phật Tịch nhìn thoáng qua sau đó dời mắt, quay đầu muốn nhìn Lâm vương phi thế nào, vô tình nhìn thoáng qua ý cười trên mặt Bắc Minh Thần, mờ mịt nhìn sang giống như đang hỏi sao thế?
[Tên này sao thế? Cười như kẻ ngốc vậy.]
[Đáng sợ quá, cười đến mức ta muốn nổi da gà.]
Bắc Minh Thần bất đắc dĩ thu hồi nụ cười, trên mặt có vẻ khó chịu.
Phật Tịch hơi nhíu mày lại, sau đó nhìn Bắc Minh Thần nở nụ cười. Còn chưa kịp dời mắt đã thấy một bóng dáng màu đỏ chợt lóe lên, sau đó quay đầu lại thấy Bắc Minh Lâm vội chạy ra ngoài.
Từ lúc Trắc phi vào cửa, ánh mắt Bắc Minh Lâm nhìn nàng ta chằm chằm. Lúc thấy nàng ta hành động bất tiện, bước từng bước nhỏ về phía trước, vội lo lắng nghênh đón.
[Má ơi, suýt chút nữa đã nghĩ rằng chữ hỉ treo trên tường biết bay.]
Bắc Minh Thần bất đắc dĩ khẽ thở dài, đưa tay xoa mi tâm của mình.
Phật Tịch nhìn thoáng qua Bắc Minh Lâm đang cẩn thận đỡ Trắc phi, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tô Man Nghi trên chủ vị, thấy nàng siết chặt nắm đấm, trên mặt nở nụ cười gượng.
[Haiz.]
Bắc Minh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch, Phật Tịch nhìn hắn. Hắn lắc đầu với Phật Tịch ra hiệu Phật Tịch đừng quan tâm, vì đây là chuyện nhà của người khác, dù sao bọn họ cũng chỉ là người ngoài.
Đương nhiên Phật Tịch biết những điều này, khẽ gật đầu với Bắc Minh Thần.
Tô Man Nghi nhìn thấy hai người càng lúc càng bước đến gần, cố khiến mình tỉnh táo lại, nghiến răng, trên mặt nở nụ cười nhạt.
Một tay Bắc Minh Lâm nắm c.h.ặ.t t.a.y của Trắc phi, một tay đỡ eo nàng ta, trên mặt nở nụ cười đầy lo lắng, thỉnh thoảng khẽ nói: "Chậm một chút, chậm một chút, đừng vội." Dáng vẻ kia đúng là vô cùng dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bắc Minh Lâm đỡ Khuất Tâm Liên đi vào đại đường, đứng trước bàn, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Man Nghi thì khẽ nhíu mày, trong lòng hơi bất mãn.
Đúng là, thân là đương gia chủ mẫu sao lại lạnh lùng như vậy, chẳng lẽ nàng ta không quan tâm Liên Nhi có thai sao?
Khuất Tâm Liên nhìn Tô Man Nghi, giống như bị sợ hãi, hoảng loạn đẩy tay Bắc Minh Lâm ra, dáng vẻ đáng thương giọng nói yếu ớt: "Tỷ tỷ..."
Bắc Minh Lâm thấy dáng vẻ này của Khuất Tâm Liên, tưởng rằng ban nãy Tô Man Nghi dọa Khuất Tâm Liên, nhìn Tô Man Nghi với ánh mắt cảnh cáo.
Tô Man Nghi híp mắt, ung dung thở ra một hơi, thái độ phóng khoáng chừng mực: "Vương gia vẫn nên ngồi trên ghế đi, đừng thất lễ khiến cho người ta có cớ nói xấu."
Bắc Minh Lâm vẫn chưa nói gì, chỉ thấy dáng vẻ Khuất Tâm Liên vô cùng đáng thương, lảo đảo sắp ngã, mím chặt môi nhưng vẫn rơi nước mắt.
Quan trọng là giọt nước mắt kia còn rơi thẳng xuống mu bàn tay của Bắc Minh Lâm, sau đó nàng ta tỏ vẻ yếu ớt giọng nói nghẹn ngào: "Tỷ tỷ, đều là Liên Nhi không tốt, tỷ tỷ đừng trách vương gia, đều là Liên Nhi sai."
Đột nhiên tay của Phật Tịch hơi ngứa, không kìm lòng được xiết chặt nắm đấm.
Bắc Minh Thần nắm thật c.h.ặ.t t.a.y của Phật Tịch, đề phòng Phật Tịch xúc động lại đánh c.h.ế.t nữ nhân kia. Đánh c.h.ế.t nữ nhân kia không sao, quan trọng nhất là Phật Tịch sẽ bi người ta nói xấu.
[Mẹ bà, hay cho một đóa bạch liên hoa, thật muốn hỏi nàng ta khống chế rơi nước mắt thế nào. Ngộ nhỡ một cơn gió thổi bay nước mắt thì phải làm sao đây?]
Bắc Minh Lâm nghe Khuất Tâm Liên nói những lời kia bỗng nhiên tức giận, nhìn chằm chằm Tô Man Nghi.
Tô Man Nghi không có bất cứ phản ứng gì, bình tĩnh nhìn chằm chằm Khuất Tâm Liên đang diễn kịch.
Bắc Minh Lâm tức giận nói: "Man Nghi, Liên Nhi có thai, nàng không thể khoan dung một chút sao?"
Tô Man Nghi dời mắt nhìn lại, lạnh nhạt mở miệng: "Quy củ chính là quy củ, quy củ định ra để tuân theo. Chẳng lẽ hôm nay vương gia muốn tổn hại lễ pháp, ruồng bỏ quy tắc lão tổ tông đã nói sao?"
Bắc Minh Lâm bị nghẹn lời, thứ nhất là hắn ta đuối lý, thứ hai là sợ Tô Man Nghi tức giận.
Bình thường Tô Man Nghi luôn dịu dàng ôn hòa, nhưng nếu thật sự cố chấp muốn nạp Liên Nhi làm thiếp, phụ hoàng cũng không khó nói chuyện như nàng ta. Nếu không phải bận tâm mặt mũi của phụ hoàng và thế lực nhà mẹ đẻ của nàng ta, thật sự muốn hưu nàng ta.