Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Chương 171: Dáng vẻ ta cười rất giống vàng bạc châu báu à?



Bắc Minh Thần bật cười, nắm tay Phật Tịch đi về phía xe ngựa.

Phật Tịch kéo tay Bắc Minh Thần, hai tay lắc lắc cánh tay hắn, giọng nũng nịu: "Chúng ta đi ra đường dạo chơi đi, cả ngày ở trong vương phủ nhàm chán quá."

Bắc Minh Thần đưa tay xoa mặt Phật Tịch, giọng điệu cưng chiều: "Ừm..."

Phật Tịch vui vẻ ra mặt, kéo Bắc Minh Thần đi thẳng về phía trước, thỉnh thoảng đưa tay chỉ đồ chơi vui trên đường.

"Bắc Minh Thần, chàng nhìn cái kia đi."

"Bắc Minh Thần, chàng nhìn cái kia, đẹp đúng không?"

"Đúng, rất đẹp."

Đột nhiên, con ngươi của Bắc Minh Thần co rụt lại, đưa tay bắt đũa từ trên đánh xuống, sau đó hung ác ngẩng đầu nhìn lại.

Phật Tịch cũng thuận theo ánh mắt của Bắc Minh Thần ngước mắt nhìn lại, khi nhìn thấy Giản Triều hả hê dựa vào lan can, nàng liếc mắt nhìn.

Giản Triều thấy hai người đều nhìn lại, cười nói: "Lên đây đi, đệ có nhiều bánh ngọt lắm, bây giờ ăn không hết."

Bắc Minh Thần lắc tay, ném đôi đũa trong tay qua. Giản Triều dễ dàng nhận lấy, thấy hai người muốn đi còn nói: "Đừng đi, hai người lên đây đi."

Bắc Minh Thần không nói gì, ôm Phật Tịch đi thẳng về phía trước.

Phật Tịch cảm thấy phía sau có gió, nàng đứng vững gót chân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giản Triều từ lầu hai bay xuống.

Phật Tịch chậc chậc miệng.

[Thật sự sợ y không cẩn thận sẽ quỳ trên đất.]

Kết quả, Giản Triều vừa chạm chân xuống đất đã bị vỏ chuối ai vứt trên đường làm cho trượt chân, cả người ngã sấp xuống.

Phật Tịch không nhịn được bật cười ra tiếng, còn vỗ cánh tay của Bắc Minh Thần.

[Cho chừa tội làm màu, lần này tiếp xúc thân mật với mẹ đất rồi.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bắc Minh Thần nắm tay Phật Tịch đang đập loạn tay của hắn, sức của Phật Tịch không mạnh bình thường, đập lên người hắn rất đau.

Sau khi Giản Triều ngã sấp xuống thì vội vàng đứng lên, vừa chỉnh lại quần áo vừa mắng to: "Vỏ chuối này là ai ăn, đi ra cho ta. Nếu ta tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng."

Y thấy những người xung quanh nhìn mình giống như đồ đần, khẽ ho mấy tiếng sau đó chỉ vỏ chuối trên mặt đất: "Ta hỏi lần cuối cùng, ai ăn vỏ chuối này đứng ra cho ta."

Người chung quanh nhìn Giản Triều biểu diễn tức giận như đang biểu diễn tạp kỹ.

Giản Triều cảm thấy hơi xấu hổ, đứng một bên nháy mắt với Bắc Minh Thần và Phật Tịch, ra hiệu cho bọn họ mau cứu giúp, cảnh tượng không nằm trong khống chế của y nữa.

Bắc Minh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch, vờ như người qua đường đứng ở một bên hóng chuyện, lờ tín hiệu cầu cứu của Giản Triều.

Giản Triều cắn răng, còn tình người không, sao trước kia không phát hiện Bắc Minh Thần chó như vậy?

Y thấy ánh mắt mọi người nhìn mình thay đổi, vội móc một túi bạc ra khỏi ngực, giơ cao lên nói: "Ai nói cho ta biết ăn ai vỏ chuối này, ta sẽ đưa túi bạc này cho kẻ đó."

Đám người: Con mẹ nó y khinh thường vậy, chẳng phải như vậy đang sỉ nhục bọn họ à. Nào có người như y, may mà bọn họ không biết ai ăn vỏ chuối này, nếu biết sẽ khiến y hao tài hao của.

Giản Triều thấy không ai nhận, đành cảm động bây giờ mức sống của mọi người đã cao vậy rồi à?

Một túi bạc không để vào mắt, nhưng y bị mọi người nhìn như vậy nửa ngày, bây giờ đi cũng không hay.

Vì thế y cao giọng hét: "Ta hỏi lần nữa, ai ăn vỏ chuối này, chỉ cần có người nhận hoặc nói ra thì túi bạc này của kẻ đó.

Y nói xong liếc mắt nhìn đám người một vòng, chỉ thấy có một bé trai được đám người hóng chuyện nhường đường. Bé trai khoảng bốn, năm tuổi đi đến bên cạnh Giản Triều.

Giản Triều nhìn bé trai kia, khó hiểu hỏi: "Ngươi ăn vỏ chuối này à?"

Bé trai nghe vậy lắc đầu, duỗi ngón tay chỉ vỏ chuối trên đất, nghiêm túc nói: "Ta không ăn vỏ chuối này, nhưng chuối bên trong vỏ do ta ăn."

Giản Triều nhìn dáng vẻ nghiêm túc của bé trai, không biết nên phản bác thế nào. 

Phật Tịch nín cười.

[Đứa nhỏ này rất đáng yêu, vô cùng đáng yêu, sờ đầu.]