Kỷ Ngưng nghe câu đó, cả người run lên, tay dần siết chặt lại, vẻ mặt lạnh băng. Từ nhỏ đến lớn, nàng ta đều đã nghe những lời cảnh cáo mang tính sỉ nhục thế này, nghe đến phát ngán rồi.
Nàng ta nghiến răng rồi thả lỏng, giọng bình tĩnh: "Thái tử yên tâm, Kỷ Ngưng tự biết bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ là viết thế nào.”
Bắc Minh Hoài đứng dậy rời đi, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Chắc là sứ giả Ninh Trường quốc còn chưa đi xa, bổn Thái tử sẽ phái người đưa công chúa Kỷ Ngưng về nước trước. Đến ngày lành tháng tốt sẽ đi Ninh Trường quốc cưới Kỷ Ngưng công chúa."
Kỷ Ngưng chợt nhắm mắt lại, cố gắng giữ vững thân thể đang run rẩy, buộc bản thân phải bình tĩnh lại. Sau đó, nàng ta ngước mắt nhìn bóng lưng Bắc Minh Hoài đang bước xuống bậc thang, bóng dáng đó, vẫn ôn nhuận như ngọc, giống như người vừa nói ra những lời cay nghiệt kia không phải là y.
Bắc Minh Hoài bước lên xe ngựa, nhìn qua trà lâu, khẽ hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ, công chúa một nước chư hầu cũng dám mơ tưởng Bắc Minh Thần?
Bắc Minh Thần là người mà loại nàng ta có thể vọng tưởng ư.
Giọng nói của y lạnh băng: "Hồi cung..."
"Vâng..."
Xe ngựa lăn bánh, gió lùa tung rèm, đúng lúc để y thấy Bắc Minh Thần đang nắm tay Phật Tịch chậm rãi tản bộ, cả hai đều vô cùng hạnh phúc.
Phật Tịch nghiêng đầu nhìn Bắc Minh Thần, giọng ghen tuông: "Nào nói xem, chàng với tiểu công chúa kia có nghiệt duyên gì?"
Bắc Minh Thần sững người, cúi đầu nhìn Phật Tịch: "Không có nghiệt duyên gì hết.”
Phật Tịch không tin, tay kia khoác lên cánh tay Bắc Minh Thần, giọng dịu dàng: "Tốt nhất chàng nên thành thật, nếu bị ta điều tra ra..."
Bắc Minh Thần vội vàng nói: "Ta nói thật, thật đấy."
"Vậy sau khi chàng ký hiệp nghị với Ninh Trường quốc, Hoàng đế Ninh Trường quốc không sắp xếp mấy nữ nhân cho chàng à?"
Bắc Minh Thần ngẩn người, khẽ nói: "Ta thề, ta từ chối cả rồi."
Hắn sợ Phật Tịch không tin, lại khẳng định lần nữa: " Thật đấy..."
Phật Tịch nhìn lướt qua Bắc Minh Thần, khẽ nói: "Vậy được, ta tin chàng."
Trong chớp mắt, Bắc Minh Thần bình thường lại, khẽ gật đầu: "Có lẽ ta từng gặp nữ nhân kia, nhưng ta không để tâm, nàng tin ta đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phật Tịch cười, gật đầu: "Ta tin chàng."
Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch vào lòng, còn chưa kịp nói lời mùi mẫn đã nghe thấy giọng Giản Triều vang lên: "Ôi trời, nóng quá."
Phật Tịch ở trong lòng Bắc Minh Thần, quay đầu nhìn Giản Triều sau lưng, cười nói: "Nóng hả? Vậy thử thè lưỡi ra đi, ta thấy Thiết Trụ nhà ta giải nhiệt như thế."
Giản Triều há miệng hồi lâu nhưng không biết phản bác thế nào, từ ngày gặp Phật Tịch, y chính thức rơi vào cảnh cạn lời.
Bắc Minh Thần bật cười, lại nắm tay Phật Tịch bước tiếp.
Mấy người về đến Thần Vương phủ, Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần và Giản Triều có chuyện cần bàn nên tự giác rời đi. Sau đó nàng đi thẳng đến biệt viện, từ xa xa đã nghe thấy tiếng Thiết Trụ hú hét gào lên.
"Auuu gâu... Hổ gầm, gà gáy, chó gào thét, chó gào thét."
"Áu áu... Ngựa hí, chim hót, chó gào thét, chó gào thét."
Phật Tịch bước nhanh tới, nhìn cánh cửa đóng kín và tiếng gào rú vô cùng ngang ngược bên trong, lửa giận bốc lên đầu. Nàng vung chân đá một phát thật mạnh vào cửa, chỉ nghe tiếng ầm thật lớn vang lên, cánh cửa kia rời khỏi khung, sau đó rơi xuống đất.
Trong chớp mắt, khí thể hùng hổ của Phật Tịch biến mất, nàng ngơ ngác nhìn cánh cửa kia rơi xuống, miệng há to thành hình chữ O.
Ối trời ơi má ơi cái thận của ta.
Nàng nhìn cửa nằm trên đất, gạch vữa rơi xuống, đột nhiên nghĩ đến một chuyện cười. Bạn gái tức giận tông cửa xông ra, bạn trai mau chóng chạy theo để giật cửa lại.
Phật Tịch lắc đầu xua tan suy nghĩ vẩn vơ, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn xung quanh thấy vô cùng vắng lặng. Ánh mắt nàng khẽ chớp hiện lên một suy nghĩ, đó chính là phải mau chạy đi.
Tuyệt đối không thể để ai biết nàng một cước đá bay cái cửa, như vậy quá ảnh hưởng đến hình tượng đoan trang, dịu dàng, thanh nhã của nàng!
Nói thì chậm nhưng chạy thì nhanh, chỉ một cơn gió thổi qua, ở cổng biệt viện đã không còn bóng dáng nàng đâu nữa.
Thiết Trụ giật mình kêu lên, đôi mắt tròn như chuông đồng mở to hết cỡ, trong ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ và mê mang, đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên cửa lại rơi xuống.
"Gâu... Rốt cuộc ai đến?"
"Gâu… Ta nói trước chó rất hung dữ đó."