Theo tiếng leng keng chói tai của dây xích sắt trong ngục tối chật hẹp khi hắn cử động.
"Nguyên Minh Nguyệt."
Tạ Ngọc Trần khẽ gọi tên nàng lần cuối.
Hắn lại nắm lấy tay nàng, như ngày xưa dạy nàng đọc sách viết chữ.
Từng chút, từng chút một, hắn lại tự tay đưa mũi đao hướng về tim mình.
Khoảnh khắc này, không hiểu sao, Tạ Ngọc Trần bỗng nhớ đến mẫu thân sáu năm về trước.
Ngày ấy, cổ Thẩm Anh chỗ xanh chỗ đỏ.
Tạ Ngọc Trần tưởng mẫu thân bị thương, liền hỏi: "Ai bắt nạt người, con đi đánh hắn cho!"
Thẩm Anh cười hắn: "Nhóc con."
Bà ôm Tạ Ngọc Trần vào lòng, dùng giọng nói dịu dàng kể lại từng chút từng chút về bà và Tạ Thận.
"Ta từng nói đùa rằng muốn ăn bánh ngọt Tây Kinh, phụ thân con liền lên đường ngay trong đêm, mất ba ngày đến Tây Kinh, mua bánh ngọt xong lại quay về Thượng Kinh.”
“Quận chúa Nguyên An ngang ngược, từng muốn ta quỳ xuống trước mặt mọi người, phụ thân con vốn giữ lễ, nhưng hôm đó lại liều lĩnh bị ông nội con trách phạt mà mắng Nguyên An một trận, cuối cùng quả nhiên bị ông nội đánh ba mươi roi.”
“Ở Thượng Kinh có câu nói đùa, Tạ gia toàn là kẻ si tình.”
“A Trần, sau này con cũng phải đối xử tốt với cô nương mà con yêu thương, không được để nàng chịu chút ấm ức nào, càng không thể đi trước nàng, nếu không, nàng sẽ bị người khác bắt nạt."
Khi đó Tạ Ngọc Trần không hiểu "si tình" là gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ nghĩ sau này lớn lên có thể cưỡi ngựa, đến lúc đó hắn cũng sẽ đến Tây Kinh mua bánh ngọt về cho mẫu thân.
Thời gian Tạ Ngọc Trần được yêu thương rất ngắn ngủi.
Cũng chỉ từng nghe thấy chữ "yêu" từ miệng mẫu thân.
Vì vậy hắn không rõ lắm rốt cuộc phải yêu một người như thế nào.
Lúc này, "yêu" mà hắn có thể nghĩ đến chỉ có một câu:
"Ta giúp nàng, để khỏi làm đau tay nàng."
Nhưng ngay khi mũi đao sắp chạm vào n.g.ự.c Tạ Ngọc Trần.
Nguyên Minh Nguyệt đột nhiên hất tay hắn ra, lại lùi về sau vài bước, vẻ mặt chán ghét.
"Tên tù nhân hèn mọn, cũng xứng đụng vào ta sao?"
Lúc này, Tào Nội thị từ bên ngoài bước vào ngục.
"Điện hạ, đến giờ rồi."
Hắn giơ bát thuốc trong tay lên: "Tần tiểu tướng quân do Bệ hạ phái đến thay thế Tạ Ngọc Trần đã trên đường đến, không bao lâu nữa sẽ tới."
Nguyên Minh Nguyệt "ừ" một tiếng.
"Đổ thuốc cho hắn uống đi."
Tạ Ngọc Trần tưởng mình đã chết.
Sau khi mở mắt ra, hắn vẫn còn đang cảm thán, thì ra âm tào địa phủ cũng chẳng khác gì dương gian.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ngay sau đó, Thẩm Yến lại xuất hiện trước mặt hắn.
Tạ Ngọc Trần ngẩn người: "A Yến, ngươi..."
Vừa dứt lời, hắn chỉ cảm thấy có vật cứng đ.â.m vào eo khiến hắn đau.
Hắn đưa tay sờ, hình dạng đó khiến hắn cứng đờ tại chỗ.
Nhưng vẫn không chắc chắn.
Vì vậy hắn lấy vật cứng đó ra với tốc độ nhanh nhất.
Không ngờ...
Thật sự... là hổ phù.
Đến lúc này, cuối cùng hắn đã hiểu tất cả "toan tính" của Nguyên Minh Nguyệt.
Thẩm Yến cúi đầu, lấy từ trong lòng ra một bức thư, đưa đến tay Tạ Ngọc Trần.
Vừa mở ra bèn có một vật rơi vào lòng bàn tay Tạ Ngọc Trần.
Là một xiên kẹo hồ lô bằng đất sét.
Chỉ cần liếc mắt một cái, một giọt lệ lăn dài trên má Tạ Ngọc Trần.
Nguyên Minh Nguyệt dùng chữ mà hắn dạy để viết thư:
[Thấy chữ như thấy mặt.
Người có hổ phù, có thể hiệu lệnh tam quân, cộng thêm cựu bộ Tạ gia ở Nam Cảnh, đủ để chàng thẳng tiến Thượng Kinh.
Ta dùng mạng này, đổi lấy việc chàng báo thù rửa hận.
Từ nay về sau, chàng và ta, đường ai nấy đi, không hẹn gặp lại.
Nhưng, nếu sau này chàng ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy một vầng trăng sáng, thì đó chính là ta đang ở bên chàng.]