Giang Quân Lâm lập tức đau đến nỗi hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy máu thịt trong ngực mình như sắp bị bóp nát.
Anh ta bối rối giải thích:
"Tôi thật sự không biết thứ này là gì, lúc đó tôi chỉ giả vờ hiểu biết, mua cho vui thôi! Tôi không biết gì hết!"
"Mua cho vui?"
Sắc mặt lão già mặc áo đen lập tức u ám đi.
"Bốp!"
Ông ta đột nhiên tát một phát lên mặt Giang Quân Lâm, khiến mặt Giang Quân Lâm sưng vù lên, còn có một dòng máu chảy ra từ khóe miệng.
"Ông đây phấn khích hồi lâu, bây giờ cậu lại nói với ta là cậu mua cho vui?"
"Tôi... Tôi..."
Giọng nói của Giang Quân Lâm run rẩy.
Vừa hoảng sợ, vừa hoang mang.
Đến bây giờ anh ta vẫn không biết bản thân làm sai cái gì!
Tôi có tiền thì mua một tấm giẻ lau cho vui, vậy cũng không được à?
Con mẹ nó tôi đã chọc phải ai vậy chứ?
"Ta hỏi cậu một lần nữa, rốt cuộc cậu có biết sức ảnh hưởng của thứ này hay không?"
Trong đôi mắt tang thương của lão già mặc áo đen tràn đầy sát ý.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!