Lâm Thư Hàn đã tỉnh lại sau cơn hôn mê, trong ánh mắt đầy vẻ hung dữ!
Trận chiến ban ngày, Lâm Phong đã đánh cho gã trở tay không kịp, cướp đi hoa Độ Linh, khiến gã mất hết thể diện!
Thù này, gã tuyệt đối phải báo!
“Thực sự cho rằng tôi chỉ là võ giả Hậu Thiên Cảnh thôi sao? Nếu không phải tôi không muốn bại lộ thân phận, một tay thôi tôi cũng có thể bóp chết anh!”
Lâm Thư Hàn trong lòng lạnh lùng nghĩ.
Mặc dù hoa Độ Linh bị cướp rồi, nhưng gã cũng không vội!
Bởi vì theo như suy đoán của gã thì hoa Độ Linh cũng phải ít nhất ba tháng nữa mới có thể nở!
Thời gian hai ba tháng đủ để gã tìm tới Lâm Phong cướp lại hoa Độ Linh!
Đúng lúc này, Lâm Phi Hải đi vào, vẻ mặt hổ thẹn nói:
“Thư Hàn, ông có lỗi với cháu, không thể giúp cháu đoạt lại linh hoa!”
“Không sao, cháu tài không bằng người, không có gì để nói cả!”
Lâm Thư Hàn bình tĩnh nói.
Lâm gia chỉ là bàn đạp để gã trở nên mạnh hơn, gã căn bản không có tình cảm gì với Lâm Phi Hải, hơn nữa sau sự việc ban ngày, cũng giúp gã hiểu được Lâm gia còn quá yếu!
Gã không thể ở đây quá lâu được, như vậy sẽ phát triển quá chậm!
“Cháu có thể nghĩ như vậy, ông rất vui mừng! Lai lịch của Lâm Phong này không đơn giản, Lâm gia chúng ta thực sự không thể đắc tội.”
Lâm Phi Hải khẽ vỗ vai Lâm Thư Hàn, lại nói tiếp:
“Ngày mai, cháu hãy ở nhà dưỡng thương đi, không cần đi nữa!”
“Vâng!”
Lâm Thư Hàn gật đầu, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia sáng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!